Chương 9: Chiều tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lý Túc vừa nói tiếng Anh với cô, còn dùng được tiếng mẹ đẻ của cô.

Nguyễn Uyên Hàm vẫn chưa hết bàng hoàng. Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, một câu chửi bậy vừa bật lên trong đầu cô, Lý Túc thế mà là người hiện đại, chi tiết tiểu thuyết kiểu quái gì thế này?

"Khoan đã, tôi cần chút thời gian để tiêu hoá chuyện này." Đến nước này rồi thì cô cũng chẳng cần dùng tiếng cổ đại nữa, trực tiếp dùng tiếng mẹ đẻ ở thời hiện đại.

"Ừ, em cứ thong thả nghĩ đi, nhưng tôi có cái này muốn hỏi em."

Nguyễn Uyên Hàm gật đầu đồng ý dù rằng vẫn đang mê man suy nghĩ.

"Lúc em mất đã là năm 2023 rồi ư?"

"Cái gì cơ?"

Nguyễn Uyên Hàm lập tức sửng sốt, Lý Túc vừa nói cái gì nhỉ? Tại sao hắn lại hỏi cô việc này, Cô còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình đã giã từ và đăng xuất khỏi máy chủ trái đất năm 2023 nữa kìa.

Lý Túc thấy cô vẫn chưa tiêu hoá được hết lượng thông tin, bèn kể chuyện của mình "Tôi mất vào năm 2019."

"Năm đó anh mất?"

"Đúng vậy, lúc đó linh hồn tôi đang ở bệnh viện, tận mắt chứng kiến thân xác của mình trên giường bệnh, xong rồi người ta thông báo tôi qua đời, sau đó tôi tỉnh dậy lần nữa là ở nơi này rồi." Giọng hắn bình thản như thể đang kể lại một câu chuyện của người khác chứ không phải của chính mình "Lúc đó tôi cũng mới có 29 tuổi thôi, năm 2023 em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 24 tuổi."

"Tiểu thư Uyên Hàm, kiếp nào em cũng nhỏ tuổi hơn tôi nhỉ?" Hắn cười khì nói, như thể những chuyện đã qua chỉ là giấc mộng, sinh tử đã không còn là điều đáng để lưu tâm.

"Nếu vậy em cũng mất rồi à?" Nguyễn Uyên Hàm mơ hồ hỏi Lý Túc.

"Hả? Tại sao em lại hỏi vậy? Lí do em đến được đây, không giống tôi à?"

"Em chưa bao giờ nghĩ mình đã chết, em chỉ biết lúc đó em đang ngủ, vừa tỉnh dậy thì em đã ở trong thân xác này." Và còn có, lúc ở Khứ Lai tự, lão hòa thượng đã từng nói cô có thể quay về. Nên cô càng tin tưởng bản thân cô vẫn còn sống ở năm 2023.

Lý Túc nghe vậy cũng không biết nên nói gì, Nguyễn Uyên Hàm lại một lần nữa hỏi hắn "Anh vẫn còn trẻ thế mà, vì sao anh mất?"

"Lao lực quá độ, thân tâm đều không chịu nỗi nữa."

Lý Túc nhìn ra ngoài trời, đoán chừng đã đến giờ Dậu nên nói với Nguyễn Uyên Hàm "Em xem xong quyển đó đi rồi chúng ta về phủ."

Dọc theo con đường trở về phủ Huyện hầu, bỏ lại ánh mặt trời vẫn đang lặng dần phía sau lưng. Lý Túc mang theo tầm hơn mười quyển sổ đi song song với Nguyễn Uyên Hàm.

Nguyễn Uyên Hàm đi bên cạnh hắn, từ từ thả lỏng tâm trạng, khai thông tư tưởng.

"Đồng chí!"

Lý Túc bất ngờ rồi phụt cười, cái cô tiểu thư này sao lại đổi sang xưng hô này không biết, xem hắn là người cùng thuyền với cô nhanh vậy sao?

"Tôi nghe rõ, đồng chí Uyên Hàm!" Lý Túc cũng ưỡn ngực thẳng lưng tỏ vẻ nghiêm túc lắng nghe.

"Mặc dù em không hiểu rõ lắm về quy luật của vũ trụ, nhưng sự xuất hiện của đồng chí ở thời không này khiến em rất cảm động." Nguyễn Uyển Hàm lại tìm kiếm cách diễn đạt sâu sắc hơn "Như đứa con thơ lạc chợ tìm gặp lại mẹ của mình ấy."

Lý Túc nghe cô nói xong trong đầu là một dãy dấu chấm hỏi, cái kiểu so sánh gì vậy? Nhưng hắn lại nghĩ, dù sao bản thân hắn cũng lớn hơn cô ở cả hai kiếp, nên đành ra vẻ chín chắn ổn định một chút rồi nói "Đừng nghĩ nhiều, cứ sống tốt cuộc sống ở đây trước đã."

"Có vẻ gặp được đồng hương của mình không khiến anh bất ngờ nhỉ?"

"Đâu có, tôi đã dành hẳn một khắc để nhìn em, em không nhận ra ư?"

Nguyễn Uyên Hàm nhớ lại, đúng là hắn có nhìn cô nhưng cô lại phớt lờ đi cái nhìn đó, nhưng mà hắn chỉ dành một khắc thôi ư? Dường như khả năng tiếp thu và tiêu hoá vấn đề của hai người bọn họ khác nhau nhiều lắm thì phải.

"Chắc trong một khắc đó anh sốc lắm hả?"

"Tôi tưởng mình nghe lầm."

"Lúc nghe câu đầu tiên em cũng tưởng em nghe lầm, sau đó một lúc em tưởng anh là dân ngoại quốc, em cũng đã nghĩ tới khả năng anh có thể là nhà khoa học đang du hành thời gian như trong mấy phim viễn tưởng."

Lý Túc nghe cô nói liền cười to mấy tiếng rồi nói đầu cô nhảy số nhanh nhỉ, chỉ mới có mấy phút đã suy nghĩ được bao nhiêu thứ, còn dặn dò cô bớt ảo tưởng lại rồi mới giải thích rằng  "Là do em nói SQL, tôi mới dùng tiếng Anh, em mà nói SQL [ếch qui lờ] thì tôi dùng tiếng Việt rồi" Lý Túc nhìn cô rồi nói tiếp "Nếu biết em cũng là người Sài Gòn, tôi cần gì nói tiếng Anh cho mệt, tám năm rồi không nói, nói ra cũng không thuận miệng lắm."

"Tám năm? Anh ở đây tám năm rồi hả?" Nguyễn Uyên Hàm ngạc nhiên hỏi lại hắn.

"Ừ, còn em"

Nguyễn Uyên Hàm đưa lên ba ngón tay "Mới ba năm thôi."

"Xem ra kinh nghiệm sống ở thời đại nào của tôi cũng dày hơn em mấy năm nhỉ?"

Bóng dáng hai người một cao một thấp về tới phủ Huyện hầu, vừa bước tới cổng phủ đã gặp Nguyễn Sư Hồi. Ánh mắt ba người giao nhau, Lý Túc cúi đầu chào Nguyễn Sư Hồi, xong rồi cũng lẳng lặng đứng bên cạnh Nguyễn Uyên Hàm chờ xem kịch.

"Chị Hàm vừa đi xem các cửa tiệm về đó à?"

"Cậu Sư Hồi đi học mới về đó à?"

Nguyễn Sư Hồi năm nay mười bốn tuổi, vẫn đang học ở Thái học viện [1], mối quan hệ của Nguyễn Uyên Hàm và cậu là mối quan hệ của cặp chị em chó mèo điển hình.

Lúc mới đến, mỗi lần Lý Túc chứng kiến cặp chị em này nói chuyện luôn cảm thấy một lời khó nói hết, hai người này khi tách ra, nói chuyện với người khác luôn lễ độ, nhẹ nhàng, tràn đầy giáo huấn người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở. Nhưng chỉ cần gặp nhau, hai bên lại trở nên ầm ĩ, náo loạn, không ai nhường ai cái gì.

Lý Túc từng hỏi những gia nhân khác trong phủ, mười miệng như một đều kể lại rằng. Những tưởng vài năm trước, sau khi xảy ra sự cố Công tử Sư Hồi sẽ không vì tị nạnh mà hành xử quá đáng với Tiểu thư Uyên Hàm nữa, nhưng ai mà ngờ Tiểu thư Uyên Hàm vẫn luôn bao dung cho công tử, từ sau khi khoẻ lại cũng thay đổi rồi, trực tiếp đối đầu với công tử luôn. Bọn họ nhìn hai người ầm ĩ mấy năm nay như vậy cũng đã quen, nếu hôm nào hai người đó không lời qua tiếng lại thì cảm thấy có chút thiếu vắng, tẻ nhạt. Ở phủ Huyện hầu một thời gian, Lý Túc cũng đồng quan điểm với các gia nhân, nhìn hai người này náo loạn cảm thấy trong phủ có sức sống hơn nhiều.

Đang lúc bầu không khí giương cung bạt kiếm, Trình Di Hoà cũng đưa Nguyễn Uyển Dư về đến phủ.

"Làm gì mà ba người đứng trước cổng như thế này?" Nguyễn Uyển Dư lên tiếng hỏi.

Nghe tiếng của Nguyễn Uyển Dư, hai con báo con đang chuẩn bị vồ vào nhau kia đều đồng loạt hoá mèo, ngoan ngoãn cúi chào răm rắp. Lý Túc nhìn cảnh tượng này cũng rất khâm phục Nguyễn Uyển Dư lắm, cái uy của nàng nằm ở sự dịu dàng này của nàng, không cần lớn tiếng hay giận dữ, chỉ một câu nói đã khiến hai người kia hòa hoãn trở lại.

"Nàng còn phải hỏi ư, không phải hai đứa nó lại chuẩn bị đấu võ mồm nữa rồi." Trình Di Hoà đứng thẳng người, hai tay để phía sau, chuẩn bị tư thế sắp xem kịch hay. 

Nguyễn Uyển Dư liếc sang nhìn hắn, Trình Di Hoà cũng tự nhiên thu lại dáng vẻ đùa cợt.

Lúc này, Lý Túc cũng lên tiếng chào hỏi "Tiểu thư Uyển Dư, Công tử Di Hoà" Còn chưa nói được câu tiếp theo, Lý Túc cũng đã trông thấy Nguyễn Lập Tân đang đi từ phía sau đôi uyên ương sắp cưới "Công tử Lập Tân."

Nguyễn Lập Tân đưa mắt nhìn một loạt từ nhỏ đến lớn đứng trước cổng phủ sau đó mới dừng lại trước Trình Di Hoà "Công tử Di Hoà hôm nay đến đây có việc gì?"

"Em đưa Uyển Dư về, Anh cả vừa đi thăm cửa hàng về ư?" Trình Di Hoà cười cong mắt đáp.

"Ấy, Công tử Di Hoà còn hơn một tháng nữa mới làm Lễ Nghênh Hôn [2] với Uyển Dư, lúc đó gọi ta là anh cả vẫn chưa muộn." Nguyễn Lập Tân vẫn giữ giọng điệu của một thương nhân giảo hoạt "Công tử Di Hoà vào phủ dùng cơm tối cùng chúng ta chứ?"

Trình Di Hoà là công tử thế gia, thân phận của hắn cũng cao quý không thua ai, dù hắn biết trong lòng Nguyễn Lập Tân không thích hắn nhưng hắn vẫn duy trì thái độ hoà nhã, vì đây là anh trai của người con gái hắn yêu và cũng vì hắn biết rõ vì sao Nguyễn Lập Tân không muốn gả Nguyễn Uyển Dư cho hắn "Hôm nay em không tham gia được rồi, phụ mẫu có hẹn với nghệ nhân, vẫn đang đợi em về để chọn lễ vật."

"Nếu vậy thì ta không giữ công tử nữa, chúng ta vào trước nhé." Nguyễn Lập Tân không có vẻ luyến tiếc chào xong thì cũng dẫn theo hai con báo con và Lý Túc đi vào.

Nguyễn Uyển Dư nhìn bóng lưng bọn họ bước vào cánh cửa thì lại nhẹ giọng an ủi Trình Di Hoà "Anh cả có vẻ khó tính vậy thôi, chứ anh ấy dễ nói chuyện lắm."

"Ta biết." Trình Di Hoà dịu dàng cười nói với nàng "Anh ấy đang xót nàng, không đành lòng gả nàng cho ta."

"Sau này chàng thân với anh cả hơn, rồi sẽ tốt thôi." Nguyễn Uyển Dư vẫn lo lắng nói.

"Được rồi, đừng lo nữa, ta không sao thật mà." Trình Di Hoà nhìn sâu vào mắt Nguyễn Uyển Dư rồi nói "Để ta nhìn kỹ một chút, thời gian tới chúng ta không thể gặp nhau, ta sẽ nhớ nàng chết mất."

Nguyễn Uyển Dư nhìn xung quanh rồi dùng ánh mắt quở trách Trình Di Hoà không ý nhị gì cả.

Nguyễn Uyên Hàm và Nguyễn Sư Hồi cung cúc đi theo sau Nguyễn Lập Tân. Cảnh tượng không khác gì gà con đang đi theo gà mẹ. Hai người bọn họ dùng ánh mắt giao tiếp và ra hiệu bằng tay, trao đổi gì đó mà Lý Túc ở phía sau không hiểu được.

"Ba người đi theo ta." Nguyễn Lập Tân vừa nói xong, Lý Túc có cảm giác bả vai của hai người trước mặt trở nên hơi căng thẳng.

Phủ Huyện hầu rộng rãi bề thế, được phân theo từng khuôn viên, mỗi khuôn viên đều được xây dựng theo cấu trúc khác nhau, vừa bước vào phủ là sảnh chính nơi đây dùng để đón khách mở tiệc, phía đông của sảnh chính là tam hợp viện đầu tiên dùng làm từ đường, thư phòng và cũng là nơi ở của Thái bảo Nguyễn Xí cùng các phu nhân, phía tây của sảnh chính là tam hợp viện thứ hai là nơi ở của các công tử và tiểu thư được ngăn cách bằng đình viên, có phòng học được xây dựng riêng dùng để mời giáo thụ đến giảng dạy và phần hậu viên là dành cho việc bếp núc, kho lưu trữ đồ dùng và cũng là nơi ở của gia nhân.

Nguyễn Lập Tân trực tiếp dẫn bọn họ băng qua hành lang đi đến thuỷ đình ở tam hợp viện thứ hai, thuỷ đình nằm giữa một cái hồ sen ở bên trái đình viên, cái hồ sen này chính là cái nơi mà năm xưa Nguyễn Sư Hồi lỡ tay đẩy Nguyễn Uyên Hàm xuống nước.

Trong thuỷ đình, Nguyễn Lập Tân ngồi đó, ba người bọn họ thì yên lặng đứng chờ được điểm danh.

"Hai đứa lại cãi nhau?"

Nguyễn Uyển Hàm và Nguyễn Sư Hồi đồng thanh lên tiếng thanh minh"Em không có cãi nhau với chị/cậu ấy."

"Cậu đứng xem?" Nguyễn Lập Tân nhìn sang Lý Túc hỏi.

"Ta thân phận thấp kém không dám xen vào việc của Công tử và Tiểu thư" Lý Túc thành thật nói.

Nguyễn Lập Tân cười trào phúng một tiếng "Ha" rồi lại lấy bình trà gia nhân vừa mang lên, thong thả rót ra ly.

Nguyễn Uyên Hàm lén lút ra ám hiệu bằng mắt với Nguyễn Sư Hồi. Hiện tại hai người cần đình chiến và hợp tác, người trước mắt khó đối phó hơn nhiều, chỉ cần qua được ải này lập tức có thể tái chiến ba trăm hiệp. Nguyễn Sư Hồi như bắt được tín hiệu từ cô, cậu gật đầu, cả hai đạt được thống nhất chung.

"Anh cả, hôm nay chị Dư bảo em xem sổ sách về cửa hàng gốm, có vài chỗ không hiểu lắm ạ" Nguyễn Uyên Hàm rụt rè nói, thay đổi chủ đề câu chuyện.

"Không hiểu chỗ nào?"

"Em có xem qua vài năm trước cửa hàng gốm nhà ta buôn bán rất được, hàng nhập vào cũng rất nhiều nhưng chủ yếu chỉ nhập gốm Bát Tràng và gốm Phù Lãng thôi, tại sao vậy ạ?"

"Gốm Bát Tràng và Gốm Phù Lãng đều ở gần với Đông Kinh, đi đường dễ dàng, chi phí vận chuyển thấp hơn, bán ra cũng sẽ lãi hơn."

Nguyễn Uyên Hàm gật nhẹ đầu "Ồ, ra là vậy." Nguyễn Sư Hồi kế bên cũng bày ra vẻ chiêm nghiệm.

"Chính vì vậy nên mới không có tính cạnh tranh cao, hàng tồn lại trong hai năm nay mới nhiều như thế." Lý Túc vừa lên tiếng làm ba người còn lại đều đưa mắt sang nhìn.

Nguyễn Lập Tân híp hai mắt lại suy tính, y nhướng mày hỏi lại Lý Túc "Tại sao lại nói như vậy?" 

"Cả Đông Kinh đều bán gốm của hai địa phương này, cửa hàng nào cũng bán, ở đâu cũng mua được, không có món hàng chủ chốt để cạnh tranh với các cửa hàng khác, lấy gì để thuyết phục khách hàng tiếp tục mua gốm ở cửa hàng chúng ta?"

Nguyễn Uyên Hàm tròn xoe mắt nhìn Lý Túc, cô chỉ định tìm chủ đề khác để thoát khỏi trách phạt của Nguyễn Lập Tân thôi. Dường như Lý Túc với y bắt đầu bàn hơi xa rồi đó.

"Cửa tiệm của chúng ta nổi tiếng cung cấp dịch vụ tốt nhất nhì ở Đông Kinh cho khách hàng, như vậy vẫn không cạnh tranh được ư?" Nguyễn Sư Hồi lên tiếng hỏi.

"Chúng ta cung cấp dịch vụ tốt thì các cửa tiệm đối thủ cũng có thể cung cấp dịch vụ tương đương, bây giờ là vấn đề ai có những món hàng bắt mắt để thu hút khách hàng bước vào tiệm trước, sau đó mới là vấn đề của các dịch vụ trong và sau khi mua." Nguyễn Uyên Hàm nghe xong cũng hiểu được vấn đề nên chủ động giải thích cho Nguyễn Sư Hồi.

"Tiểu thư Uyên Hàm nói đúng đấy, khi dịch vụ và mặt hàng giữa các cửa hàng đều ở mức tương đương thì chúng ta nên tìm mặt hàng khác để thu hút thị hiếu."

"Vậy đã có hướng giải quyết chưa?" Nguyễn Lập Tân lại hỏi Lý Túc.

"Về mặt hàng cạnh tranh, có thể lựa chọn các làng gốm ở xa Đông Kinh để có tính khác biệt hơn, ví như gốm Chu Đậu ở Phủ Nam Sách, một năm trước lúc ta đi qua đó thấy có thương buôn từ Đại Minh đến nhập hàng, với tình hình như thế tương lai giá gốm Chu Đậu có thể sẽ tăng, nếu thu mua sớm chúng ta có thể lãi được một phần trước khi bán, còn về hàng tồn kho phải kiểm kê lại hết chỗ sổ sách này thì mới biết được nên xử lý như thế nào."

Nguyễn Uyên Hàm cảm thấy cùng một thời gian mà năng lực giữa người với người khác nhau quá, cô chỉ mới xem được hai quyển trong đóng sổ sách đó thôi, Lý Túc đã xem được bao nhiêu quyển mà rút ra được cốt lõi tình hình kinh doanh rồi? Tìm ra được mặt hàng cạnh tranh, toan tính dẫn dắt xu thế gốm trong tương lai, còn đi cả bài đầu cơ trong kinh doanh. Vấn đề là do đâu nhỉ, do Lý Túc đọc chữ Đại Việt tốt hơn cô hay do vốn dĩ kiếp sống trước hắn ta đã thông thạo mấy việc phân tích kinh doanh như này?

Đang lúc Nguyễn Lập Tân và Lý Túc thảo luận về việc có nên nhập gốm Chu Đậu hay các làng gốm khác không thì một gia nhân đến thuỷ đình tìm Nguyễn Lập Tân nói rằng Thái bảo Nguyễn Xí và Tiểu thư Uyển Dư đang ở thư phòng đợi y. Nghe vậy, Nguyễn Lập Tân cũng đứng dậy, cho giải tán cả ba người, trước khi đi cũng không quên xoay lại dặn dò Nguyễn Uyên Hàm và Nguyễn Sư Hồi.

"Muốn cãi nhau, náo loạn như thế nào thì cứ ở trong phủ mà làm, nhưng trước cổng phủ, ở ngoài thiên hạ hành xử như vậy thì còn ra cái thể thống gì!" Nguyễn Lập Tân nhìn từng người nói. "Uyên Hàm vừa rồi cũng nghe hết việc ở tiệm gốm rồi chứ, vấn đề hàng tồn trong hai ngày nữa phải có kết quả cho ta. Còn Sư Hồi, đi chép lại 20 lần quyển Vạn Kiếp binh thư [3] đi."

Nguyễn Lập Tân nói xong cũng xoay người đi về hướng thư phòng. Nguyễn Uyên Hàm cảm thấy đây mới là người anh cả cô quen, cái người ở Gia Miêu Ngoại trang dịu dàng ngồi nói chuyện với cô cả buổi là ai đó khác chứ không phải Nguyễn Lập Tân.

Nguyễn Sư Hồi nhìn Nguyễn Uyên Hàm nói "Công cốc rồi."

Nguyễn Uyên Hàm khóc không ra nước mắt đáp lại "Oan quá, ta và cậu chỉ mới nói được hai câu!"

Lý Túc càng nhìn bọn họ càng cảm thấy buồn cười.


______________________

[1] Thái học viện: Một tên gọi khác của Quốc Tử Giám ở thời Lê Sơ.

[2] Lễ Nghênh Hôn: Thời xưa kết hôn cần có tam thư lục lễ, trong đó Lễ Nghênh Hôn còn gọi là Lễ Thân Nghinh là lễ đón dâu. Vào ngày nghênh hôn, nhà trai mang đồ lễ tới họ nhà gái và rước dâu về. (Có rất nhiều phong tục tập quán trong lễ cưới, Chiêu chỉ ghi lại vắn tắt thôi)

[3] Vạn Kiếp Binh thư là quyển binh thư do Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn viết về nghệ thuật quân sự, nhưng hiện giờ đã bị thất lạc.

Fact: Làng gốm Chu Đậu, Làng gốm Phù Lãng và Làng gốm Bát Tràng đều là những làng gốm nổi tiếng và lâu đời của nước ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net