Hội thao mùa đông - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[D-Day]

-Reengg,reenggg....!!!

-Arg....ai đặt báo thức sớm vậy chứ!?! -Chung Quốc cáu giận đạp phăng báo thức trước đầu giường

Chuyện là hôm qua bọn họ phải thức đến tận 2h sáng để chuẩn bị nốt những bước cuối dành cho hội thao.Vậy mà nay kim giờ mới chỉ đến số 5 đã phải tỉnh dậy,đều là các "con cưng" quen được bảo bọc,nam nhân trong KTX top 3 ngủ tròn 3 tiếng,ko ai dễ chịu được cho cam

-Cậu điên à!?!Cái này là của trường cấp,đừng có phá bậy nữa đi! -Chí Mẫn cầm khăn mặt khó chịu đứng dậy.So với 2 tiểu thiếu gia 10 tuổi mới tự biết gắp thức ăn kia thì nam nhân họ Phác đây khí chất quả là hơn nhiều

-Có gì thì mua cái mới.....Má nó chứ ko phải chỉ là cái lễ hội nhỏ thôi sao,tất cả cùng góp tiền thuê luôn người dựng cho rồi!

Hắn nhếch nhác ngồi dậy,quần áo vẫn y như bộ hôm qua chưa kịp thay.Nhìn qua Tại Hưởng vẫn còn an nhiên ngủ tâm tình mới dịu đi phần nào

Chí Mẫn lại chẳng thèm cùng hắn đôi co,một mạch vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi trước

-Tại Hưởng,Tại Hưởng??? -Chung Quốc rảnh rỗi đợi đến lượt vệ sinh cá nhân,quay ra lay lay cục chăn tròn trên giường

Chẳng biết có phải do mấy ngày nay trở về ai nấy đều mệt mỏi hay ko mà sáng ra lại ko còn thấy tên họ Phác đánh thức cậu nữa

Chung Quốc đương nhiên cảm thấy kì lạ nhưng để mà so ra...hắn cảm thấy vui vẻ là phần nhiều

-Gọi cái gì?!Ko phải có đồ ăn thì đừng gọi tôi ~

-Ha ha,hôm qua ăn bánh bao ko đủ thỏa mãn cậu sao?Aya,được,sau hôm nay tôi bao cậu một chầu no say -Hắn vì giọng nói ngái ngủ đáng yêu của cậu liền cao hứng,xốc chăn lên giúp Tại Hưởng tỉnh

Chí Mẫn yên ắng rửa mặt,trên gương phản chiếu lại cảnh bên ngoài cũng chẳng buồn quản.Lúc trước cậu thầm thích Chung Quốc,anh cũng chọn bước lùi,vốn là vậy người ko có gì trong tay thì sợ mất người được nhiều chỉ thêm tham làm.

Chí Mẫn ngại,ngại tầm mắt mình biến mất thêm một người.....

.............

......

-Tiểu Tại,có phải cậu bị ngốc rồi ko?.....Nó chỉ là chuyển đi....nếu muốn tìm,hè tớ đưa cậu đi tìm -Để nói những lời dối lòng này với người mình thích,Chí Mẫn năm 14 tuổi đã thức trắng cả 1 đêm dài trên xe lửa

Cái gai trong mắt tự nhiên được gỡ bỏ,anh vui mừng còn chưa đủ lại vì hậu "chia tay" này của Tại Hưởng dọa sợ chết.Cậu 3 ngày chẳng thèm ăn uống gì,tự nhốt mình trong phòng khiến anh ruột gan nóng bừng tức tốc bỏ thi cờ về quê

Chí Mẫn lúc đó ít nhiều gì cũng bằng tuổi cậu,đều là lứa tuổi nông nổi cả.Tại Hưởng muốn tự nhốt mình,anh lại muốn lập tức cùng Chung Quốc so đo một trận.May mà lúc đó hắn cũng đã biệt tăm biệt tích phương nào rồi,nếu ko...Chí Mẫn thiệt lớn :(((

-Way,nói chuyện đi chứ!....Cậu ko cần tớ,ko cần tớ,ko cần tớ,ko cần tớ!!!.....-Với giọng điệu hồi đấy thiếu gia nhà họ Phác mà có tinh thần ngỗ nghịch,có khi đã sớm bỏ mạng

Gõ cửa được gần 30 phút cuối cùng cửa cũng mở,mẹ Kim mất trắng 2 ngày,Chí Mẫn lại chỉ cần 30 phút!?!Haiz....con trẻ tầm tuổi này thật khó giáo dục

-.....Mua coca đi,tớ muốn nhậu! -Câu đầu tiên mở cửa cậu ấy nói như vậy

-Mua rồi,hamburger từ Bắc Kinh đều cho cậu cả

Hồi đấy hamburger là một món ăn khá đắt đỏ,thương hiệu đầu tiên mở chi nhánh tại Trung là MCdonalds cũng chỉ mới xuất hiện tại Bắc Kinh.Anh nghe tin từ mẹ Kim,ko ngại trích lấy tiền thưởng mua về Chiết Giang 2 combo hamburger lớn

Tại Hưởng ủ rũ được nhận chút an ủi, liền khóc rống lên,mạnh miệng kêu sau này ko quen biết gì với tên họ Tuấn kia nữa.Chí Mẫn vừa tức lại vừa thương cậu nhỏ...à hồi đó Tại Hưởng cao hơn anh nửa cái đầu,sửa thành thương cậu "lớn" đi:>>

Đối với người tên Tuấn Chung Quốc ngày đó Chí Mẫn cũng chỉ có 2 loại xúc cảm,căm ghét và....ngưỡng mộ.Căm ghét hắn phần nào chắc ai cũng rõ,ngưỡng mộ hắn lại có thể bảo vệ Tại Hưởng,lại có thể khiến cho Tại Hưởng yêu thích,lại có thể khiến Tại Hưởng khóc thương tâm như vậy

Chí Mẫn 14 tuổi ko làm được,ko đủ mạnh để bảo vệ cậu,ko đủ sáng để Tại Hưởng yêu thích càng ko đủ dũng khí khiến cậu khóc...những thứ mà bây giờ Chí Mẫn 18 tuổi cũng vẫn chưa thể dám chắc làm được

Có quá bi thương ko???

---

[D-Day]

-Các bạn sinh viên trường đại học Bắc Kinh ơii!Hôm nay thời tiết lạnh như vậy,các bạn còn nguyện cùng mình ý tổ chức một mùa hội thao mùa đông thành công nữa hay ko?

-BỌN MÌNH NGUYỆN ÝYYYYYYY!!!

Hoa khôi khoa truyền thông ko tiếc thân mình,trời lạnh xuống âm độ vẫn chịu khó mặc váy ngắn,áo mỏng đứng trên sân khấu.Đương nhiên nam nhân bên dưới có lạnh cũng sôi sùng sục hứng khởi

...

Các sinh viên trường Bắc Kinh đều đang có mặt đông đủ tại sân vận động chung của trường.Thanh niên độ tuổi này được đánh giá là đang trong thời kì sung mãn nhất,người được khoa đề cử đi thi đấu thì khí thế hừng hực chuẩn bị xông trận,người ko tham gia cũng được vận động làm chuyên viên hậu cần.Trường đại học rộng bức người như vậy lại hội tụ tất tần tật sinh viên về chung một điểm,ko khí náo nức,tấp nập này khiến cái lạnh đặc thù của mùa đông được xoa dịu đáng kể

Phần đông các sinh viên đều đang vui tươi,ấm áp,tận hưởng những không khí đầu tiên của hội thao.Cái này chỉ được tính là "phần đông"....

-Way!Các cậu có còn định diễn khai màn ko!?!Giờ này mới đến còn chưa chuẩn bị xong phần phục trang.....-Hạo Thạc tức giận ném xấp giấy mục biểu diễn cho mấy đàn em nhóm nhảy đến trễ,tay ôm trán ra vẻ mệt mỏi chỉ đạo nhân viên trang điểm chỉnh trang lại cho họ

Ngay bên cạnh,Thạc Trần cũng vội vội vàng vàng liên hệ cho đội làm bánh cấp tốc xong việc.Cả gian phòng hỗn độn đủ thứ âm thanh,người đi qua đi lại ko ngớt

Doãn Khởi là người im lặng duy nhất nhưng đôi chân mày anh từ đầu ngày cũng vẫn chưa giãn ra được lần nào

-Con mẹ nó,máy quay số hai lại có vấn đề rồi!Chí Mẫn,em đi xem đi!.....Chí Mẫn!!!.....Chí Mẫn em có nghe anh đang nói gì ko đấy!?!

-À....dạ...-Chí Mẫn thờ thẫn đứng dậy theo chỉ thị nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi cửa phòng máy thì đã bị giọng nói quá đỗi quen thuộc níu lại

-Chung Quốc!Cậu lại xử lí giúp tớ đống bài hát này với.....

Chung Quốc lưu loát kê ghế qua ngồi kề sát cậu tựa như làm ra một loạt hành động quá đỗi quen thuộc.Khuôn mặt đẹp trai của hắn lại càng khoe ra mọi góc cạnh khi ngồi nghiêng,đứng ở góc độ Chí Mẫn đã thấy hắn soái bỏng mắt,ở góc độ gần gũi đó của Tại Hưởng...

Hai chàng tân sinh viên vàng được săn đón nhiều nhất trong năm nay lại cùng nhau ngồi một chỗ,cùng nhau làm việc ăn ý hết sức như vậy,c-còn còn cùng yêu thích nhau như vậy...

"Mẹ nó chứ!!!"

Chí Mẫn vẫn đứng sững ở đó nhìn chằm chằm bọn họ.Phải,sau từng ấy năm anh vẫn cứ đứng sững ở vị trí ngoài cuộc đó!Cơ mà...

"Tại sao.....!?!"

-Chí Mẫn!Sao em còn đứng đó?!Mau đi đi!!! -Doãn Khởi thấy đàn em họ Phác bỗng nhiên đóng băng trước thềm cửa đành phải lên tiếng một lần nữa

Lời nói này rõ ràng ko chất chứa tý cảm xúc dạt dào nào nhưng lại khiến nhịp tim anh tăng nhanh đến thế,trong lòng còn hiện ra một loại cảm giác thôi thúc ko tài nào diễn tả được.Cho tới khi trưởng thành rồi,Chí Mẫn vẫn chưa tài nào quên được một tiếng "mau đi đi" này của Doãn Khởi

-KHỞI CA!......-Anh ngây người hét lớn.Mọi thứ tạp âm xung quanh đều trững lại,tất thảy ánh mắt đều đổ dồn về phía Chí Mẫn.Chính bản thân anh nháo xong cũng cảm thấy rất bất ngờ-...ờ....việc máy quay ko phải phần việc của em...hôm qua,anh bàn giao cho bạn học Tuần

Bầu không khí căng ra rồi lại xẹp xuống,đâu đó còn khó chịu phát ra những tiếng thở dài.Khỏi phải nói cũng đoán ra được,trong đó có bao nhiêu phần là chán ghét

-À...anh xin lỗi,việc này của Chung Quốc nhỉ?....Chung Quốc mau đi xem lại máy quay số hai đi

Lần đầu Doãn Khởi thấy Phác học đệ lớn tiếng đến như vậy,dù F4 thu thập thêm thành viên chưa lâu nhưng hằng ngày phong thái của Chí Mẫn luôn nhẹ nhàng,ôn hòa.Mấy ai lại quen được với sự thay đổi tính khí thất thường như vậy

Tại Hưởng cũng tỏ ra ko mấy tự nhiên,mấy ngày trôi qua Chí Mẫn đối với cậu ko phải lạnh nhạt thì cũng là nói chuyện lằng nhằng cho qua,thậm chí còn là tránh né.Mấy ngày trôi qua bọn họ còn bận tối mặt mày,cả hai chẳng ai tìm lấy được nửa điểm thoải mái

-.....Vậy Tiểu Mẫn.....-Cậu đang định lên tiếng dịu bầu ko khí,vậy mà trời đã tính sẵn cho cậu trước một bước

Nàng MC xinh xắn từ đâu khẽ khàng ló mặt qua khe cửa phòng,thu hút tất thảy sự chú ý.Bầu không khí đang căng thẳng cũng tựa như quả bóng hở miệng mà xẹp lép nhanh nhẹn nhường chỗ cho niềm hưng phấn của mấy cậu trai sức trẻ

-Chung Quốc...?-nhìn cô nàng trong cự li ngắn như vậy càng thấy rõ dáng vẻ thanh tú, yêu kiều của hoa khôi năm 2.Kể cả là giọng nói cũng mê người ko kém

Ko khác biệt với các "ca ca" ngoài hội trường,nam nhân bên hậu trường cũng ko khỏi hút mắt về phía người đẹp.Thậm chí nhiều nam nhân hiện có mặt trong phòng,đăng kí tham gia lui về hậu trường chỉ để cố tình được gần gũi "tình đầu quốc dân"

Nhưng câu chuyện lại vẫn luôn theo lối cũ như vậy,gái mĩ miều chỉ theo đuổi trai có tài trí.Mà Chung Quốc vừa có tài vừa toàn vẹn sắc,gia thế phía sau thì lại khỏi bàn...Nam nhân trong phòng chỉ có thể im lặng mà chảy nước mắt vào trong,với đối tượng hoàn mĩ như vậy bọn họ ngoài thầm nguyền rủa hắn cũng chẳng thể làm hơn được gì

-Thật ngại quá,tôi phải đi kiểm tra máy quay bây giờ.Chị có gì thắc mắc thì ở đây luôn có người sẵn lòng -Mĩ nhân là một sư tỷ khóa trên,so với họ lớp hơn 1 tuổi

Rõ ràng là 2 câu nói ko có mấy ý tứ đặc biệt nhưng lọt vào tại mĩ nhân lại thành những câu thoại thật khốc,thật soái,thật khiến người ta muốn theo đuổi mắt nhìn

Chí Mẫn dõi theo cũng ngán ngẩm,Chung Quốc vốn là như thế,luôn thu hút người khác.Nhưng anh cũng ko thể quản nhiều,những thứ vốn là bản chất như vậy Chí Mẫn ko ganh đua nổi.

Anh quay sang nhìn Tại Hưởng theo thói quen.Cậu ủ rũ.Phải rồi,tình tiết luôn là cũ rích như vậy.

Nhân vật chính ra đi thiên quang trong phòng cũng mất...

-...Đây là lịch trình tiếp theo của chị,chị chỉ cần dựa theo nó là được.Còn nữa,áo khoác và chăn bông đã được chuẩn bị bên tay phải,chị có thể tùy ý sử dụng-Chí Mẫn nghiêm túc bàn giao công việc cho MC,lại bị những ánh mắt của đám tiểu chu kia liếc xéo ko thương tiếc.Anh cũng chỉ có thể nhếch miệng cười chua xót trong lòng

"Nam nhân đúng là loài động vật ngu ngốc!"

Nghĩ được điều này,cho hỏi,Chí Mẫn còn nhận ra y cũng là nam nhân ko???

---

-Cố lên....cố lên....cố lên....-Tiếng cổ vũ từ cổ động viên của các lớp ngày dần lớn,trên khán đài nàng MC xinh đẹp cũng hướng mắt về phía cuộc thi đấu mà tiếp sức

Ngoài hội trường náo nhiệt,ồn ào như vậy thì bên trong hậu trường mới được nghỉ ngơi đôi chút.Chí Mẫn trốn trong góc phòng nhắm nghiền hai mắt lại,anh mấy ngày nay là người cật lực nhất.Ở KTX chỉ sợ bắt gặp Tại Hưởng nên cứ có tiết trống anh lại xuống phòng nhóm nhận vài việc.Cơ hồ,Doãn Khởi còn nhầm lẫn tất thảy công việc đều được giao cho Chí Mẫn.

Anh biết bản thân như vậy là rất ấu trĩ.Hồi bọn họ nhỏ tuổi,Tại Hưởng ghé nhỏ vào tai anh thổ lộ tình cảm đơn phương với cậu bạn nọ,Chí Mẫn lúc đấy còn trẻ con thực sự lại có thể hào phóng làm bạn với hắn.Đến khi anh biết rõ "tình cảm đơn phương" kia của mình cũng có,đối tượng còn là Tại Hưởng thì mọi chuyện đã muộn

Càng lớn cái tính hào phóng đó của nam nhân họ Phác thật sự ko thể đặt trên Tại Hưởng được nữa.Tính cách vì thế mà thêm mấy phần ấu trĩ

Đang ngồi thầm mắng bản thân thì hai đôi mắt sưng vù vì thiếu ngủ bỗng được bao lấy bởi khăn chườm nhiệt.Chí Mẫn giật bắn,cũng ko biết mình nghĩ cái gì đưa tay lên nắm chặt lấy tay đối phương,lại hình như cảm nhận được sự xấu hổ cùng nhiệt độ quen thuộc.Dám suy đoán là "hình như" như vậy bởi Chí Mẫn biết rõ,người đang ngại ngùng chỉnh khăn cho anh là nhân vật nào,nghĩ như vậy lực đạo ở tay cũng ko còn nữa

-Tại Hưởng -Giọng anh khàn khàn gọi,có lẽ do tư thế này hay do mấy ngày này làm việc nặng quá,giọng nói của Chí Mẫn lại yếu ớt đến lạ

Vì tiếng gọi này mà cái khăn chườm trên mắt anh còn chưa được chỉnh ngay ngắn,phần trán thừa ra ngoài đã bị đập một cú ko nhẹ.Chỉ cần nghe được tiếng va đập ở khoảng cách gần cũng đủ biết quả thật ko phải đánh đùa,còn là một cú đánh rất nghiêm túc dùng lực

-Tại Tại! ~

Cậu bấy giờ đã chịu lên tiếng cười khúc khích,bàn tay trái bị nắm lỏng lại ko có ý định thoát ra

Đã mấy ngày rồi,tiếng gọi cùng xúc cảm quen thuộc này,đã mấy ngày rồi?

Chí Mẫn ở dưới cũng cười theo cậu,anh ấy vậy mà ko kiêng nể mấy ngày cư xử ấu trĩ của mình bây giờ lại vẫn có thể ngây ngốc cười.

Qủa là chàng trai đang yêu rồi!

-Ngươi còn dám cười!?!Nói lọt tai một chút cho đại ca,ngươi mấy ngày nay ăn phải cái giống gì mà mặt mày "táo bón" thành một cục,còn có gan tránh ông đây???Hửmmm

Tại Hưởng chuẩn chỉnh là một thư sinh nho nhã,nhưng mồm miệng y có đôi chút di truyền từ mẫu thân.Những lúc cao hứng hay tức giận,Tại Hưởng thường vẫn đệm vài ba câu chửi quen thuộc của Trần phu nhân khi ở nhà.

Chí Mẫn đeo túi chườm,mắt đương nhiên ko nhìn được gì.Bù lại các giác quan khác càng thêm tinh tế,anh cầm nắm cổ tay Tại Hưởng chặt thêm một chút,nghe thấy được cậu còn chỉnh tư thế đứng để gần với mình hơn.Trái tim nơi lồng ngực lại đập rộn ràng liên hồi,nghẹn lâu thành hỏng,ủy khuất nói:

-Hôm uống say là...l-là cậu bắt nạt tớ!

Lời nói thì là của một thanh niên trai tráng đang trong độ tuổi rực lửa,vậy mà nghe vào lỗ tai cậu lại giống như lời của mấy em gái nhỏ bị người ta chọc ghẹo

Tại Hưởng ko nhịn nổi cười,đánh mạnh anh thêm cái nữa.Chí Mẫn lần này chỉ kịp kêu "oái" lên một tiếng,bên tai đã nghe thấy một giọng nói đầy ủy khuất khác

-Điêu vừa,hôm đấy tớ thanh tỉnh được 6-7 phần cậu mới từ phòng mấy ca ca chạy xuống.Hôm đấy tớ còn lo lắng cho cậu một hồi..!Phải rồi,cậu hỏi thử Chung Quốc xem!Tối đó tớ cứ nói hắn lên phòng 520* tìm cậu xuống,hắn lại cứ nhất định tớ say mà nói nhảm,cãi mãi một hồi thì cậu cũng tự vác xác về phòng.Bây giờ Chí Mẫn đệ lại trách đại ca đây chưa chu toàn với cậu sao!?!?

(520* - trong tiếng Trung phát âm gần giống với "tớ thích cậu")

Chí Mẫn ngồi đơ ra 5 giây rồi nhảy cẫng lên như khỉ ăn phải ớt,anh đứng phắt dậy quay ra xác nhận với Doãn Khởi,kì thực phòng của Doãn Khởi ca là số 520

Anh lại ko giữ một chút mặt mũi nào,cũng ko nhận ra mấy ngày qua là tự mình ngu ngốc đến mức nào,cười thật tươi cầm tay cậu vung vẩy

Người trong phòng lần này ko nhịn được nữa,ngứa mắt chửi anh "hâm" một tiếng,điều này Chí Mẫn lại càng ko mang tới

Tại Hưởng mặt càng đỏ hơn,vẫn chưa hiểu bạn thân ăn nhầm thuốc gì hay thật sự mấy ngày nay "đi" ko xong.Cậu luôn nghĩ mình rõ người này đến từng ngóc ngách nhưng lần này thực sự ko đoán được,chỉ là một số phòng...cũng ko cần phải sảng khoái đến mức vậy,đúng ko?

Hay là,cậu chưa hề hiểu?

Chưa hề hiểu thấu...nhất là trong phương diện tình cảm...?

Hoặc có lẽ chính Tại Hưởng cũng đang ko hiểu,phần tình cảm kia của mình...?

------------------------------NO END-----------------------------------

-Hii:Merry christmas nha mấy tình iu ưiiii <3 Kì thực là bây giờ tui ms để ý mỗi lần up chap ms lại luôn vào giờ muộn thế này.Hôm nay tôi ốm khá nặng nhưng lại ko muốn chậm trễ đăng chap mới nữa nên có gì thiếu xót thì mấy tình iuuu bỏ qua cho tui nga ~

*Rất xin lỗi và cảm ơn mấy thím đã luôn dõi theo một con Au chậm chạp và nhiều thiếu xót như vậy.Saranghaeeeeee*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#minv