Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức mọi người đứng dậy , nhanh nhảu chuẩn bị giải tán. Có lẽ họ mệt thật. Còn Phong và Khải thì tới đỡ Kiện . Chân bước được bước không, Kiện ú ớ gì trong miệng , Lam nghe không rõ chỉ biết bộ mặt Kiện nhăn nhó có lẽ vì trong người khó chịu , còn miệng thì nồng nặc mùi rượu. Lam nắm tay Vi vừa đi , vừa luồn lách thật khó khăn , đến chảy mồ hôi hột mới thoắt được ra ngoằi.

--Cám ơn em !! Vi nói như hết hơi

--May là không bị lạc !! Lam thở hổn hển

--Em nắm tay chặt như vậy có muốn lạc cũng khó !!

--Hồi nãy em nắm chặt lắm huh?? Có đau không?? Sorrie nha !!!

--Không có gì ! Vi cười tươi , khuôn mặt nàng ửng hồng trong ánh sáng dìu dịu của bên ngoằi. Có lẽ Vi đã say thật.

Lam nhìn Vi cười tươi và bất giác nhận ra rằng Vi không những đẹp mà tính tình còn rất dễ thương. Dưới ánh đèn mờ ảo làm chiếc môi của Vi nữa như cười nữa như khép kín , duyên đến lạ lùng. Chiếc mũi cao thanh. Lam dĩ nhiên vẫn thích nhất cặp mắt của Vi . Lúc nào cũng long lanh , hễ mỗi lần nhìn vào đều như bị cuốn hút vào một thế giới huyền bí nào đó. Mà thế giới đó Vi chính là nữ hoằng đầy quy quyền. Đứng trước Vi, Lam tự nhiên thấy mình biến thành nhỏ bé và tầm thường quá .

Ánh mắt Vi hiền từ nhìn Lam. Bàn tay Vi khẽ nhẹ nhàng vén tóc và lau mồ hôi còn động lấm tấm trên trán Lam. Cử chỉ hơi rụt rè quan tâm mà như thân thiết đó chợt làm Lam choắng ngợp. Lam cảm giác tay Vi như có điện , đi đến đâu là từng thớ thịt Lam tê tới đó. Tim Lam đập từng hồi như thể chưa từng được đập , thiếu điều muốn nhảy ra ngoằi. Tưởng chừng nó thuộc về một người nào khác chứ không còn của riêng Lam. Nó rộn ràng , dồn dập đến độ làm dòng máu trong người Lam rạo rực , chảy ào ạt như suối vỡ bờ đê. Từ khi hiểu chuyện tới bây giờ , đây là lần đầu tiên Lam có một cảm giác kì lạ như vậy. Lam rùng mình tránh ánh mắt của nhìn Vi.

--Bé Lam , em đậu xe ở đâu để anh đi lấy xe cho !! Khuya rồi , con gái đi một mình nguy hiểm lắm...!!!

--Ở bãi sau đó anh !! Lam thở phào , thầm cám ơn Khải. Nhờ Khải hỏi kịp lúc mà Lam thoắt được cái phút bối rối khó xử này.

--Đưa chìa khóa anh...!! Khải nhanh nhảu đẩy Kiện cho Phong đỡ và chạy thật nhanh vào bãi đậu xe...!!

Chưa đầy năm phút Lam đã thấy chiếc xe của mình đậu trước cửa.

--Nè cô bé, tối rồi nhớ lái xe cẩn thận đó...!!

--Okie !!! Thank kìu anh Khải nha !! Lam cười tít mắt trêu--Anh mà dễ thương quá coi chừng em yêu anh đó nha...!!

--Vậy huh?? Vậy lỡ yêu rồi , thôi để ngày mai anh xin cưới luôn cho trọn đôi nha em....!!! Khải cười , nữa đùa nữa thật.

--Hứ...!!! Ừa , ngày mai em mà không thấy sính lễ. Em sẽ bám theo anh đòi cho anh biết. Đòi tới chừng anh chống gậy , rồi tới xuống lỗ luôn vần đòi. hihihi....Cho anh biết tay.....!!

--Sướng vậy đó huh em?? Vậy còn gì bằng nữa !!! hihih !! Khải cười

--Xí !!...Thôi em đi trước nha !!

--Ừ...!! Lái xe cẩn thận , and....ngủ ngon nha em.....!! Khải cười xoa đầu Lam

--Hứ...!! cứ làm như người ta là con nít hông bằng....!! Ngủ ngon....!! Bí bai....!!

--Em đi trước nha anh Phong...!!! Lam la lớn....

--Ừ...!! Lái xe cẩn thận đó...!! Phong nói với theo , nhìn mặt Phong thật khó coi đến tội nghiệp. Có lẽ vì Kiện nặng quá.....

--Ừa....!! Biết gồi...!! Khổ lắm nói mãi....!!! Lam nhe răng cười khoắi chí...cho chừa. Ai biểu đì tui chi , trời phạt lại đó thấy không. Hihihi

Đóng cửa xe Lam vẫn chưa thấy Vi đâu. Thì ra cô nàng vẫn ngơ ngác đứng ở ngoằi , nhìn Vi đờ hẵng đi vì mệt.

--Vi ơi !! Lên xe em chở về nè....!!! Đứng chờ ai nữa vậy?? Lam lò đầu ra khỏi cửa sổ xe trêu.

Vi cười bước lên xe.

--Thì chờ em chứ chờ ai.....!!

--Chứ không phải chờ anh Phong "kiss good nite" huh??

--Xí !! Em đó nghe....!!

--Em làm sao???? Lam nhe răng cười

--Hết biết chứ sao?? Bó tay luôn...!!

--Cần bó chân không??? Em bó cho nè...!!

--Ừa...nhớ bó cho chặt nha....!!! Nếu không coi chừng Vi bó lại em đó !!!

--hichic...sợ quá...!! Lam le lưỡi , ra vẻ khuôn mặt sợ hãi ....hihihi....--"Sít beo!" Vi ơi !!!

--Kĩ ghê...!!

--Dĩ nhiên rồi , chở người đẹp mà. Trách nhiệm nặng nề như vậy , lỡ có sơ xuất gì là anh Phong giết chết em đó !!

--Còn vậy nữa /??

--Chứ sao !!!!!

Vi chỉ cười không nói. Nàng dựa đầu vào ghế nhắm mắt. Lam biết ý , cho xe lăn bánh. Chiếc xe lao vút trong màn đêm. Những con đường quen thuộc mà hằng ngày Lam cảm thấy nó vô vị , sao bỗng nhiên trở nên xinh xắn lạ lùng. Lam bắt đầu để biết để ý đến từng ngọn đèn , từng hàng cây , từng mái nhà , từng con đường. Mỗi thứ mỗi vẻ , mỗi thứ mỗi nét nhưng đều làm lòng Lam nhẹ nhàng và thoẳi mái. Khẽ liếc qua Vi thấy Vi khẽ nhíu mày , hai tay khẽ xoa nhẹ bờ vai. Lam nghĩ chắc Vi bị lạnh. Lam vội nhấn nút máy sưởi và hài lòng khi thấy đôi chân mày bình thản trên khuôn mặt Vi. Không biết đã có ai nói cho Vi nghe rằng lúc Vi ngủ , Vi đẹp như một thiên thần không nhỉ?? Chỉ cần nhìn giây lát thôi , sao lòng Lam cảm thấy ấm áp và yên bình đến thế??

Đứng trước con đường chính không biết phải bắt xa lộ nào. Lam mới sực nhớ ra Lam đã biết nhà của Vi đâu ? Hồi nãy lại vội quá quên mất không kịp hỏi Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net