Chương 9 - Trận chiến của Thiên Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Theo lời kể và suy nghĩ của Vũ Anh*

- Này, nói chuyện với tôi chút đi! - Xem ai đang nói kìa.

Lúc này đây, tôi đang được tiếp chuyện với một tên con trai với vẻ đẹp thuộc dạng hiếm có khó tìm, và cũng là thầy giáo của tôi - Thế Bảo. Tôi đã nghe người ta nói rất nhiều về hắn, giỏi giang và tuyệt vời, thế đấy. Mà không phải, có lẽ anh ta phải ở một đẳng cấp cao hơn hẳn, nhưng khổ nỗi là... tôi có chút thành kiến với thói kiêu ngạo của anh ta từ lần đầu mới gặp. Chắc chắn với cái thói ngạo mạn, anh ta không bao giờ kiếm được một người bạn chân chính. So ra thì mình còn tốt hơn chán, tôi đã nghĩ thế rất nhiều lần. Vấn đề là chẳng phải mọi người chỉ yêu anh ta vì tài năng và vẻ ngoài điển trai thôi sao, sẽ chẳng ai yêu anh ta nếu anh ta không nổi tiếng cả... Cũng vì lí do đó, mà tôi trở thành đứa sót lại không tôn sùng anh ta.

- Quan hệ của tên kia và em là sao thế? - Anh hỏi, chẳng phải tôi đã nói là thầy đừng xen vào nữa sao, thật phiền phức! Thế nên, tôi im lặng.

- À mà cái máy ảnh của em cũ rồi, em không định mua cái mới sao? - Anh nhìn vào cái máy ảnh trên cổ tôi.

Tôi lấy nó xuống, vân vê nó trên tay một hồi rồi trả lời thành thật - Lười lắm!

Tôi nghe thấy tiếng anh thở dài, anh ngước nhìn lên trời, mảnh trời dần tối, tôi có thể thấy mấy ngôi sao bên bầu trời phía nam. Gió viu viu thổi mạnh, tôi rúm người lại. Tôi nhìn sang phía Thế Bảo, trên người anh chỉ độc nhất một cái áo gilê màu xanh với cái quần jean, lỗ mũi anh đỏ lên vì lạnh. Nói chung, cũng hơi động lòng rồi, nếu là một thằng nhóc ăn xin thì tôi sẽ cho nó luôn cả cái áo ấm cùng khăn choàng của tôi, nhưng đằng này lại là Thế Bảo, một trong những người đứng trong danh sách đen của tôi và ở một thứ vị không phải dạng vừa đâu, nên tôi chỉ thương tình đưa cho anh cái khăn choàng.

- Cảm ơn! - Anh ta tự nhiên nhận lấy cái khăn choàng rồi quàng lên cổ.

- Liệu mà đừng có làm bẩn đồ của tôi.

Anh có vẻ bất ngờ trước câu trả lời của tôi, sao? Có gì buồn cười à? Anh phì cười.

- Em làm tôi nhớ đến một người, cô ấy cũng tên là Vũ Anh giống em và cũng đam mê nhiếp ảnh. Trong một ngày ngắn ngủi, tôi nhận ra cô ấy đúng là một thiên thần... - Sao giống như bị ép nghe trọn bộ đời tư anh chàng này quá!

Nhưng mà, câu chuyện của anh làm tôi nhớ đến một người, mà thôi, nhắc làm gì khi tôi không thể nhớ nổi tên người đó. Với lại cái máy ảnh cũ của tôi nữa, có thể nó biến thành đống sắt vụn sau chừng ấy năm cũng nên, hầy!

- Cái máy ảnh đó, tôi vẫn còn giữ nó - Thế Bảo tiếp tục câu chuyện của mình - Vì để, tôi có thể nhận ra người đó!

Tôi im lặng sau khi nghe anh kể hết. Anh được đấy, thầy giáo ạ! Nhưng ý tôi không phải anh ghi được điểm trong mắt tôi đâu nha.

- Cố lên! - Tôi đứng dậy, vươn vai mấy cái, ôi cái lưng của tôi! - Có khi người ta cũng đang chờ thầy đó, dù sao đi nữa... thì thầy vẫn là một người bình thường thôi đúng không nào?

- Ý em là sao? - Anh ta hỏi, tôi phẩy phẩy tai tỏ ý anh ta không cần bận tâm. Tôi nói "Chào!" một tiếng rồi ra về, mặc cho anh ta kêu réo gì đó về cái khăn choàng của tôi.

Nghĩ cũng đúng, một người bình thường như tôi thì khó lòng mà hiểu nỗi những gì mà một người nổi tiếng phải đối mặt. Mới hôm nhận giải thưởng gì đó về cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc thì chỉ vẻ ngoài ấn tượng của anh ta thôi cũng đã đủ gom được một đám ồn ào lộn xộn rồi. Còn đám con gái hâm mộ thì lúc nào cũng rình mò như gián điệp, và cả scandal do đám lá cải chuyên dìm hàng nữa chứ. Chính vì phải luôn sống trong cái tình trạng dị thường kia nên anh ta mới cảm thấy gò bó ngột ngạt chăng? Rồi sinh ra cái tính kiêu căng khinh người?

Lúc chưa gặp qua anh, cũng chỉ nghe nói anh qua truyền hình và mạng báo, cứ nghĩ rằng "Không liên quan tới mình" thì tôi lại thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như là vui mừng khôn xiết, thói lười biếng của tôi cũng không có khuyến khích gì chuyện rước mấy cái phiền phức vào thân và nghĩ rằng "Người này chẳng hơn gì một mớ rắc rối!".

Nhưng bây giờ, nghĩ lại thì anh ta cũng có mặt tốt đấy chứ, thế là cái thứ hạng trong danh sách đen của anh giảm đi một chút, tốt thôi! Tôi ngước mắt lên trời, sao nhiều hơn rồi, sắp lấp mất cả ánh hào quang của vầng trăng kia, nhưng mà... hình như Gintama chiếu được hơn nửa tập rồi? Chết tiệt! Tôi chạy về nhà với tốc độ ánh sáng, hối hận vì nãy giờ mình đã ung dung như vậy. Aih--aih!!

*Trở về ngôi kể của tác giả nèo*

Vũ Anh chạy xông vào nhà, thở hồng hộc vì chạy quá nhanh. Ngồi xuống sofa và bật tivi lên ngay, khi thấy cái đầu bạc quắn và cặp mắt cá chết kinh điển của thánh Gintoki thì khuôn mặt cô tươi như hoa nở.

Màu chủ đạo của nhà Vũ Anh là màu trắng, từ bốn mặt bức tường cho đến những đồ gia dụng trong nhà, đều là màu trắng tinh khiết và đôi khi cũng có những thứ màu khác, điều này làm cô khá là bực mình. Kiến trúc rất tuyệt, đầy đủ tiện nghi và vô cùng hợp với loại trạch nữ như cô.

-----

Tại ngọn đồi phía sau trường đại học Hạ Thiên, là một bãi đất hoang, các trường học trong thành phố thường đến nơi này để tổ chức các hoạt động lễ hội, cắm trại, vân vân. Mặc dù là thế, nhưng nơi đây cũng là nơi giải quyết giữa các bang phái học đường, trận đấu gần đây nhất là giữa Thiên Hạ và Hải Đăng nhằm giành quyền thống lĩnh thành phố.

Một toán học sinh mặc đồng phục trường Hải Đăng đang tụ tập tại đó, mấy cái đầu xanh đầu đỏ thể hiện rõ chúng là dân bất trị của Hải Đăng. Một lúc sau, phía trước bọn chúng, chỉ có bốn người đi tới, ba người trong số họ có vẻ mặt rất lạnh lùng, tỏa ra sát khí chết người, còn lại đó là một cô gái, cô vẫn ung dung ngáp ngủ khi đứng giữa ba vật thể kì lạ, họ đều có một điểm chung duy nhất là đồng phục của trường Thiên Hạ.

- Bọn chúng là học sinh của Thiên Hạ, ba tên kia chính là "những kẻ mạnh trường Thiên Hạ"! - Tên đầu trọc bên Hải Đăng la lên.

Bước ra từ trong toán người, một chàng trai cũng mặc đồng phục, nhưng lại là đồng phục của Thiên Hạ.

- Nè nè - Hạo Nhiên cất tiếng - Bộ cưng yêu nghĩ hạ anh đây dễ dàng vậy sao? Xem thường anh yêu của cưng quá đấy, Bảo Khánh!

- Thế nghĩa là chuyện tranh giành cái ghế thống lĩnh này sẽ càng thêm giá trị thôi, tiền bối! - Anh chàng tên Khánh nhíu mày, nhìn Hạo Nhiên với cái nhìn khát máu.

- Đoán chính xác rồi mà, con chuột đáng nghi duy nhất trong trường này chỉ có thể là mày! - Thiện Ngôn nói, anh nhếch miệng.

- Giờ nói gì cũng vô nghĩa. Nào... - Khánh chỉ tay vào Hạo Nhiên - Tiến lên, lật đổ trường Thiên Hạ!

Lập tức, những toán người vây quanh tứ phía xông vào bốn người. Tề Đạt, Thiện Ngôn, Hạo Nhiên thủ thế, lần lượt đánh gục quân tiên phong, Vũ Anh ngán ngẩm, cô ngáp một cách lười biếng. Khánh đứng bên ngoài nghiến răng, cử chỉ tiếp tục lệnh cho những tên khác xông vào. Cái kiểu tấn công chớp nhoáng đó, tại sao ba người ấy vẫn còn có thể đối mặt với từng ấy người.

Đánh hoài đánh mãi cuối cùng cũng kiệt sức, cả ba người con trai cao lớn thở dốc, trên người nhễ nhại, mồ hôi thấm qua áo trắng. Quân số của Hải Đăng cũng chỉ lác đác mười mấy người, Khánh nở nụ cười tự đắc.

- Nhanh chóng kết thúc đi! - Khánh ra lệnh và bọn đàn em lại xông tới.

Cứ tưởng sẽ đánh bại ba người, nhưng khi tên đầu tiên tới, hắn bị đánh gục bởi một cú đấm. Cả đám bàng hoàng dừng lại, trong toán người, lộ ra cặp mắt sắt lạnh của một cô gái, đó là Vũ Anh.

Với mấy thằng đàn em nhãi nhép như thế này, chỉ cần mình là quá đủ!

- Vốn dĩ anh đây đã không hứng thú gì với chức thủ lĩnh đó rồi - Khánh nói.

- Cưng không muốn giành với anh à, cưng yêu? - Hạo Nhiên nở nụ cười khiêu khích.

- Tôi chỉ là đã quá thất vọng về anh, anh đã mất đi ý chí cầu tiến, chẳng còn giá trị nào cả, tôi sẽ lấy quyền kiểm soát mọi việc từ tay anh! Anh vốn chẳng hiểu gì cả, trong tim tôi, anh chính là người đáng sợ hơn bất cứ ai, người đứng trên đỉnh của vinh quang và là... con người tôi khao khát! - Khánh nói ra một cách giận dữ, rồi anh tiến vào, vung nắm đấm vào Hạo Nhiên hiện đang kiệt sức.

"Pặc", nắm đấm bị chặn lại bởi Vũ Anh. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đầy phẫn nộ, khóe môi lạnh lùng cong lên rồi vụt tắt.

- Khao khát? Đừng có nói mấy thứ vô nghĩa ấy - Cô xốc áo Khánh về phía mình - Mày chỉ là đang gán ghép thứ lí tưởng của mày vào anh ta thôi, bộ mày định đợi đến khi chịu không nổi nữa thì bỏ trốn hả? Nè... - Cô giương nắm đấm lên - Bây giờ, mày chỉ là một thằng nhãi đang nổi điên mà thôi.

"Bốp" Khánh ngã xuống. Anh thật sự rất ngưỡng mộ Hạo Nhiên, được đứng dưới sự chỉ đạo của người ấy là anh hạnh phúc. Anh sẽ không thể nào đi theo con người ấy nữa sao? Trên thực tế, anh đã thật sự hủy hoại một thứ gì đó, nhưng đấy chỉ là mối quan hệ giữa anh với người ấy mà thôi.

- Nè, nếu báu vật rất quan trọng của cô bị vỡ, vậy cô sẽ làm gì?

- Chị mày sửa lại là xong! - Vũ Anh đáp.

- Phải rồi ha! - Khánh cười, nước mắt lấp đầy khóe mắt anh, anh cố che giấu bằng việc giả vờ ngất đi. Anh vẫn có thể đuổi theo người ấy, đừng khao khát gì hết, thay vào đó, hãy nhìn vào bản chất của người ấy!

Vũ Anh không bận tâm, cô tiến lại về phía Hạo Nhiên - Thủ lĩnh, xong xuôi hết rồi. Thế này thì chức thủ lĩnh của anh vẫn còn giữ được, nè, đứng dậy được không đó?

- Ê, xoa dịu tôi đi, khen tôi cái gì đi! - Anh nói, khuôn mặt anh cực kì giống một đứa con nít thích làm nũng.

- Tại sao chớ?! Hạo Nhiên là người mạnh nhất nè! Gì nữa ta? Rất đẹp trai nè! Đánh người ta rất đau nữa chớ, nhưng vẫn là một người tốt! Nhưng ném người ta xuống đất đến độ không cử động nổi thì hơi quá đà! - Cô nhíu mày suy nghĩ kiếm vài câu khen ngợi, cô hoàn toàn không chú ý gì về trạng thái rất chi là hạnh phúc của anh - A! Trong sáng! Anh là một anh chàng hết sức ngây thơ!

- Cái đó thì không cần.

- Còn nữa! Còn nữa! Bất cứ lúc nào cũng không ngần ngại mà bụp cho người ta bầm dập, cực kì quá đáng!

- Câm ngay cho anh! Mà cái đó chả phải lời khen đâu nhóc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net