Chap 1: Sự thật cay đắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đã bao ngày không liên lạc được với  a. nó thấy vô cùng bồn chồn. Nó lo a bị làm sao. Gọi điện, chuông vẫn kêu nhưng a không nghe máy, nhắn tin thì a không trả lời, đến nhà tìm thì a không có ở nhà, mà a cũng không đi học nữa. A đang cố tránh mặt nó sao. Không, không thể nào. A iêu nó rất nhiều mà, a nói sẽ không bao giờ rời xa nó cơ mà. Nó tự trấn an mình mà trong lòng như lửa đốt.                                   Nó về nhà. Lúc cũng ôm khư khư cái điện thoại chờ a pm cho nó. Ngày mai là sinh nhật nó rồi. Chẳng lẽ a quên sao. K phải đâu, a muốn làm nó bất ngờ thôi. Nó tự nói với bản thân như vậy rồi thiếp đi lúc nào không biết.

   Sáng hôm sau, đang ngồi hcoj trên lướp mà đầu óc nó cứ để đi đâu đâu. Tít…tít… Nó vội lấy điện thoại ra xem. Có 1 sms from " ck hâm". Nó mừng rỡ, mở vội tin nhắn ra đọc:

    " Chiều e có phải đi học không? Mình gặp nhau nhé"

    " Không a. Mình gặp ở đâu hả a?"

    " Life. 3h nhá"

    " Vâng chiều găp lại. Iêu a ^^ "

   Nó chìm trong niêm hạnh phúc. Bất giác nó mỉm cười thật tươi.

Trưa đi học về. Nó vứt cái ba lô sang một bên, hát líu lo. Nó mở tủ quần áo ra, chọn đi chọn lại. Cuối cùng nó quyết định lấy chiếc váy trắng chấm bi nhìn rất dễ thương. Nó mặc váy váo. Make up nhẹ nhưng vẫn giữ được vẻ đáng iêu thường ngày của nó. Cầm chiếc đồng hồ, nó đếm từng giây từng phút. 2h15…2h 30…2h45… Nó chạy vội xuống nhà, bắt taxi đến nơi a hẹn nó.

   Life là 1 quán coffe nhỏ nhưng ấm cúng tạo cho người ta 1 cảm giác thoải mái, dễ chịu. Nhưng đặc biệt đây là nơi nó đồng í làm người iêu a. Ở đây chứ nhiều kỉ niệm của 2 người

   Đến nơi, nó thấy a vẫn ngồi ở chiếc bàn gần cửa sổ mà n và a vẫn hay ngồi. Nó rón rén bước tới, lấy 2 tay bịt mắt a lại. Bất giờ, a liền lấy tay chẹm lên tay nó. A nói:

 - Thôi nào Lin, đừng đùa nữa. A nhận ra e rồi

 - Èo, xao a đoán nhanh thế. Hxhx

 - Thôi ngồi đi. A có chuyện muốn nói

 - E biết rồi

Nó chụt 1 cái vào má a rồi lon ton chạy về chỗ, ngồi đối diện với a

 - E uống gì?  A hỏi

 - Như mọi khi

 - Chị ơi cho e 2 cacao và 2 flan - a nói với chi phục vụ

Sau khi phục vụ mag bánh vs cacao ra, a nói tiếp

 - E ăn đi rồi nge a ns này

 - Có việc j hả a

A cúi gằm mặt xuống, lí nhí

 - Mình chia tay e nhé..A xin lỗi

Chiếc bánh trên tay nó rơi xuống

 - E k đùa đôu nhá

 - A xin lỗi nhưng mình kết thúc thôi e.

 - Lí do?

 - K có

Nó đua. Tim nó thắt lại. Nó k tin, k tin

Nó chạy thật nhah ra khỏi quán. Nó cứ chạy, chay mãi trên đường. Nó k biết nó đang đi đôu. Con tim nhỏ nhoi của nó như đang vỡ ra thành trăm ngìn mảnh. Và hình nhưu ông trời cũng thương cho sự bất hạnh của nó. Trời đổ mưa. Nước mắt nó hòa lẫn với mưa. Ước gì mưa có thể cuốn trôi tất cả hận thù, đau khổ, xót xa của nó.

 11h đêm, trên vỉa hè, có 1 người con gái ngã xuống

 Hôm sau tỉnh dạy nó tháy mình đã ở trong phòng. Nó k nhớ nổi hôm qua nó đã về bằng cách nào. Và nó ucnxg k muồn nhớ đến ngày hôm qua nữa. Nó uể oải vào nhà tắm, gột sạch mọi đau khổ của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net