Thiên thần lạc lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô ấy có phải là Ami không ?"

Một cô gái với mái tóc đen láy dài tựa sống lưng, làn da trắng ngần như thiên sứ không một vết sẹo, đôi chân dài miên man khiến nhiều người không khỏi ngưỡng mộ, còn gương mặt thì...

Thật xinh đẹp, người ta phải thốt lên như vậy mỗi khi nhìn thấy em.

Sống mũi cao, đôi môi nhỏ xinh, nhưng điều khiến người khác chú ý đến em là đôi mắt. Đôi mắt màu hổ phách là đặc điểm khiến cho em luôn nổi bật so với người khác, so với những nàng thiên nga khác.

Nhìn em, giống như một thiên thần.

"Cô ấy là Ami đấy, chụp ảnh lại đi"

Lại đây mà xem này, một cô gái mặc bộ váy màu trắng nhem nhuốc vì bụi đường, đôi bàn chân trần kia sưng tấy lên, máu chảy không ngừng, chắc đã dẫm phải sỏi đá, đang ngồi co ro ở gốc cây đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Thay vì đưa một bàn tay ra giúp đỡ, bọn họ lại vây kín lấy em, thậm chí còn không cho em một không gian để thở. Những cái chỉ tay vô tình, những ánh mắt vô tình, những con người vô tình...

Thật trớ trêu khi nói rằng, em đang bị chính đồng loại của mình "bắt nạt", không bằng thứ gì khác mà lại chính bởi chính những chiếc máy ảnh không cảm xúc, bởi những lời nói tưởng chừng như vô nghĩa, nhưng lại đa nghĩa.

"Nhìn cô ấy kìa"

"Đó có phải là Ami mà chúng ta biết không ?"

"Như cô bé lọ lem vậy"

Lấy tay che đi khuôn mặt tựa như thiên thần ấy đi vì sợ hãi, đôi mắt màu hổ phách phát sáng lên khi va chạm với ánh đèn flash, em sợ con người, họ làm em cảm thấy dè chừng.

"Các người đang làm gì vậy ? Tránh ra"

"Ami, em không sao chứ ?"

Anh đây rồi, vị thần cứu thế.

Em đã cố trốn khỏi vòng tay của thần linh, của anh. Nhưng có vẻ như lần nào cũng thất bại thì phải, em nhớ là vậy.

Nhưng, hiếm ai biết, à không, tất cả mọi người đều biết, em từng liều mình chạy vào vòng tay của Tử thần, nhận ra sự đáng sợ của cái chết quá muộn, giờ em mới biết sự che chở của anh quan trọng đến nhường nào.

Mọi người tò mò không ? Tại sao em lại muốn trốn khỏi anh, người duy nhất trên cuộc đời tin tưởng và bảo vệ em ?

Bởi vì...em không biết anh đang bảo vệ em ra khỏi cái gì nữa. Nếu là khỏi cái chết thì anh không cần lo lắng quá đâu, hiện tại em còn chẳng phân biệt được đây là thiên đàng hay địa ngục, lúc mơ cũng như lúc tỉnh, ngày đêm lẫn lộn.

Con người em bị đảo ngược hoàn toàn rồi, người đời gọi em là kẻ điên, một nàng thiên nga tâm thần.

Đáng thương, tội nghiệp, tiếc nuối, đồng cảm,...điều gì họ cũng nói, nhưng thiếu một điều, một thứ quan trọng nhất đối với em mà không ai nói: "Huyền thoại".

Dù gì thì em cũng mới chỉ được diễn vai Thiên nga đen một vài lần, với cô ấy thì không thể so sánh được. Hmmm, đó là những gì họ nghĩ, còn đối với em, chất lượng không liên quan đến số lượng.

Tuy số lần đội chiếc vương miện chỉ được đếm trên đầu ngón tay, nhưng em tin số lần ít ỏi đó cũng đủ chạm đến tim khán giả, điều mà cô ấy mất 3 năm để làm được.

Chung quy lại thì, không có điều gì mà người đời không từng nói đến, họ lấy tên em ra để bàn tán một cách bừa bãi như thể...em đã chết rồi vậy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net