Phiên ngoại 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Kiều vừa định thối lui, lưng chợt cứng lại, cả người theo đó xoay chuyển, sau một khắc đã bị áp ở trên tường đá bên cạnh.

Yến Vô Sư tự nhiên không có hắn bất cứ cơ hội gì để phản kháng. Thân thể hai người dám chặt với nhau, cái bóng dưới đất gần như dung hợp lại làm một. Thẩm Kiều còn chưa lấy lại tinh thần, hai chân đã bị đối phương tách ra, một chân vững vàng chen vào giữa, khiến cho hắn không thể động đậy.

Thẩm Kiều lập tức bối rối, hắn đột nhiên cảm thấy mình hình như hơi kích động.

Chỉ là đã không còn kịp nữa rồi, đối phương trực tiếp đem môi phủ lên môi hắn, đem thanh âm nơi đó nuốt hết.

Loại hành vi này của Yến Vô Sư vô cùng mang tính xâm lược, khiến cho kẻ khác đỏ mặt tía tai. Y dường như đang thưởng thức một phần thức ăn cực tốt, đầu tiên là cuồng phong càn quét, xác lập quyền sở hữu của mình, sau đó động tác chậm lại, tinh tế cắn nuốt, cảm nhận cái tinh túy của món ăn này.

So sánh với Thẩm Kiều, kinh nghiệm của Yến Vô Sư không thể nghi ngờ là phong phú hơn nhiều. Có lẽ chính vì y từng trải nhiều chuyện, mới có thể thận trọng tỉ mỉ lập kế hoạch, cuối cùng khiến cho Thẩm Kiều chủ động đưa mình tới cửa. Có thể khiến "Món ngon" trong ngàn vạn người này thuộc về mình, nhâm nhi thưởng thức tự nhiên càng thêm dư vị vô cùng.

Y cạy mở làn môi của Thẩm Kiều, kéo tay nắm lấy cằm đối phương, môi lưỡi thích ý khuấy lộng bên trong. Đối phương ban đầu còn chưa rõ, dần dần học theo quỹ tích của y, ngây ngốc nỗ lực mô phỏng theo. Nhưng Yến Vô Sư cũng không cho hắn bất kỳ cơ hội học tập theo nào, hơi ác ý quyết tuyệt lui ra, ngược lại nắm lấy cằn hắn, đem đầu lưỡi mút vào, chậm rãi đi xuống.

Miệng không hề ngừng, tay cũng chẳng hề nhàn rỗi, bàn tay vốn nắm lấy cổ tay Thẩm Kiều đè trên tường kia, ngón cái cùng ngón trỏ tinh tế vuốt ve, thưởng thức lưu luyến.

Tay Thẩm Kiều là tay của người luyện võ, khớp xương rõ ràng, nhưng lại không hề thô ráp, ngược lại lại như một pho tượng ngọc, nhẵn nhịu ôn hòa, so với ngọc lại có thêm vài phần ấm áp của nhân khí, quả thực là báu vật vô giá vạn kim khó cầu.

Tay Yến Vô Sư theo ống tay áo rộng khẽ trượt vào, một đường chậm rãi đi lên, nâng khuỷu tay đối phương lên, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trên thắt lưng Thẩm Kiều, không hề vò nát chút nào xiêm y của hắn, nhưng động tác thật sự là một lời khó nói hết. Ngay cả Thẩm Kiều là người chưa từng trải qua chuyện như vậy, cũng bị y khiêu khích đến cho mặt mũi ửng hồng, khóe mắt hàm lệ, cả người hoàn toàn nhũn ra.

"Ngươi có biết hiện tại ta hối hận nhất là chuyện gì không?" Yến Vô Sư bỗng nhiên nói.

Thẩm Kiều không hiểu nhìn lại, suy tư của hắn dường như hoàn toàn bị một bàn tay không thể nhìn thấy khuấy thành một đống tương hồ, nhãn thần cũng theo đó toát lên vẻ mờ mịt, tóc mai bị làm rối loạn, thoạt nhìn tựa như một con vật nhỏ vô tội vô hại, đang chờ người có lòng quấy rối đến xuống tay chà đạp giày vò vậy.

Yến Vô Sư: "Sớm biết như vậy, sớm nên đem toàn bộ nhà cửa trong ngõ nhỏ này mua lại."

Mua nhà và hối hận thì có liên quan gì?

Thẩm Kiều mơ mờ màng màng thầm nghĩ, hầu kết bị mút vào truyền đến cảm giác ngứa nhột tê dại. Hắn muốn phản kháng lại nhưng vô lực, tay giơ lên, lại chỉ có thể khó khăn khoát lên vai đối phương, ngược lại giống như là dục cự còn nghênh*.

*Dục cự còn nghênh: Muốn mà còn ra vẻ

Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng, người ngây thơ y thấy đã nhiều, lại chẳng có ai được như Thẩm Kiều, khiến y động dung, khiến y cảm thấy yêu thích từ tận đáy lòng.

Hận không thể đem đối phương thu vào trong ngực, tự mình che chắn, cẩn thận an trí, khiến cho tất cả mọi người không thể nào nhìn thấy, chỉ một mình y có thể nhìn.

Nhưng mà Thẩm Kiều cũng không phải là một loại tồn tại mỏng manh như vậy. Hắn là sự tồn tại cao thủ có thể cùng cường giả thiên hạ đứng trên đỉnh thế gian. Hắn ngoài mềm trong cứng, từ trong xương đã có sự cường hãn dù cho nghiêm hình tra tấn, mưa rền gió dữ cũng không thể nào bẻ gãy được. Hắn có đạo nghĩa của riêng mình, cũng nguyện ý vì đạo nghĩa đó mà chưa từng lùi bước, tuyệt không quay đầu.

Yến Vô Sư cũng không ủng hộ đạo nghĩa như vậy, trong sinh mệnh mấy chục năm qua của y, đối với nhân thiện ôn nhu, không chỉ là khinh thường coi rẻ, mà thậm chí còn vui vẻ ôm ác ý bỏ đá xuống giếng. Nhưng tâm tính như vậy lại hết lần này tới lần khác bị chặn lại ở trên người Thẩm Kiều. Chỉ có Thẩm Kiều, mới khiến y nguyện ý nhượng bộ vì nó, cho dù y thật sự không hề coi trọng, cũng chẳng hề thích thú.

Nhưng điểm mấu chốt đó, lại nguyện ý vì người này mà ngoại lệ.

"Ưm, có người..."

Thẩm Kiều nhĩ lực hơn người, nghe bên ngoài hẻm có tiếng bước chân nhỏ vụn truyền đến, tuy vẫn còn rất xa côi, nhưng điều này cũng không gây trở ngại khiến hắn thanh tỉnh hơn một chút, động tác vươn tay đẩy ra có dùng tới chút lực, trong miệng bật ra một tiếng ngân giống như là rên rỉ. Thanh âm vừa ra khỏi miệng quá khác khiến hắn giật mình, không khỏi lấy làm kinh hãi.

Yến Vô Sư ừ một tiếng, động tác lại không hề vì vậy mà thu liễm nửa phần. Một ngày y nguyện ý dùng tới mười vạn phân kiên trì tới khiêu khích một người, người bị y khiêu khích này, tất nhiên chỉ có thể sa vào con đường đó mặc y tùy ý bài bố mà thôi.

Huống chi Thẩm Kiều lại còn là một đạo sĩ "Ngây thơ" như vậy.

Kỹ xảo cao siêu của Yến Vô Sư rất nhanh đã khiến Thẩm Kiều hầu như quên luôn quả tiếng bước chân đi tới.

Nhưng chỉ là hầu như.

Sau một lát, hắn nắm lấy bàn tay của đối phương, mặt mũi đỏ bừng: "Ban ngày ban mặt..."

Yến Vô Sư: "Ban ngày ban mặt, Thẩm đạo trưởng ở chỗ này khinh bạc ta."

Thẩm Kiều: "...."

Yến Vô Sư: "Nhưng ta thề chết không theo, ra sức phản kháng, phản thủ thành công, khiến loại đăng đồ tử như Thẩm đạo trưởng phải thúc thủ chịu trói."

Y thật sự bắt lấy tay Thẩm Kiều quật ngược ra sau lưng: "Không ngờ Thẩm đạo trưởng nghiêm trang đạo mạo, đức cao vọng trọng, lúc không ai biết thấy mỹ sắc lại không thể cầm được lòng mình."

Thẩm Kiều: "...."

Hắn một mặt khiếp sợ vì cái lý luận đổi trắng thay đen như vậy, không ngờ trên đời lại có người mặt dầy như vậy, mặt khác lại bị kỹ xảo cao siêu của đối phương quấy nhiễu khiến cho thần trí bay mất hơn phân nửa.

Một nửa còn lại, tất nhiên không phải là đối thủ của Yến tông chủ.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một nam tử trẻ tuổi mặc áo ngắn tựa hồ vừa tan tầm trở về, cầm theo một hộp bánh mua từ đầu phố, dự định đi tắt qua nơi này, không nghĩ tới trong hẻm nhỏ còn có người khác, lúc này liền mặt đối mặt với hai người nọ.

Nói đúng ra, Thẩm Kiều hầu như bị che mất hơn phân nửa, kể cả khuôn mặt, cũng bị Yến Vô Sư chắn mất. Chỉ có Yến Vô Sư dần dần ngẩng đầu lên từ trên cổ Thẩm Kiều, chầm chầm quay đầu liếc mắt nhìn đối phương.

Nam tử a một tiếng, ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là: Hai đạo sĩ này giữa ban ngày ban mặt làm chuyện xấu xa, mà là: Ánh mắt của người này thật đáng sợ!

Ánh mắt giàu lực xuyên thấu dọa đối phương lùi lại ba bước, ngay cả nói cũng không kịp nói, quay đầu bỏ chạy.

Yến Vô Sư quay đầu lại nói với Thẩm Kiều: "Đó, một điều trong binh pháp, bất chiến tự nhiên thành."

Thẩm Kiều: "...."

Không phải là hắn không muốn nói, mà đã là không nói được ra lời.

Yến Vô Sư cũng hiểu được nơi này thực sự không tiện, tuy nói làm chuyện đó bên ngoài có một phen cảm giác cấm kỵ khác nhưng cũng không thể dựa vào tường để bắt đầu làm a.

Y trực tiếp ôm ngang Thẩm Kiều lên, mũi chân điểm một cái, phiêu nhiên bay lên, trực tiếp đạp lên nóc nhà người ta như dẫm trên đất bằng, phi thẳng đến một gian khách điếm bình dân gần đó nhất.

Ông chủ của khách điến bình dân gần nhất có chút sầu não, bởi vì thay đổi triều đại, nên do đó, đường đi đều dùng đều vận chuyển lương thảo vật tư, dọc đường cũng không chút yên ổn, thương nhân tới kinh thành buôn bán cũng ít hơn năm vừa rồi một chút, dẫn đến sinh ý vốn có trong khách sạn bình dân này thoáng cái quạnh quẽ đi không ít.

Lúc Yến Vô Sư mang theo Thẩm Kiều tiến vào, ông chủ đang khoanh tay đứng ở cửa đay khổ suy tư.

Bỗng nhiên trước mắt dường như có gió thổi qua, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, đã chợt nghe thấy từ phía sau tiểu nhị kêu a lên một tiếng: "Hai vị công tử muốn ở trọ sao, tiểu điếm có sương phòng tốt nhất, vị trong lòng công tử kia ngã bệnh sao, có cần tiểu nhân chạy đi gọi đại phu giúp...."

Tràng lải nhải của hắn bị Yến Vô Sư cắt đứt: "Phòng hảo hạng còn trống ở đâu?"

Ông chủ khách điếm bình dân cuối cùng cũng hồi thần, vội vàng chạy tới nói: "Ở ngay lầu hai, có bốn phòng trống, ngài thoải mái chọn, giá cả đắt hơn chút, mỗi ngày một trăm năm mươi quan tiền...."

Hắn nói lời này có chút chột dạ, chỉ vì khách điếm này kích thước không quá lớn, giá cả trong cùng nghề cũng không tính là rẻ.

Nhưng mà lời còn chưa dứt, ngực đã nặng, ông chủ vô thức tiếp được, cúi đầu nhìn, chính là một khối ngân lượng, nặng trình trịch rất có trọng lượng.

Cái này ít nhất có thể đùng để ở nửa tháng đó!

Ông chủ mừng rỡ ngẩng đầu, đối phương đã ôm người bay lên lầu hai.

Tiểu nhị lại gần hỏi: "Có đi tìm đại phu không ạ?"

Ông chủ chỉ chần chờ trong chốc lát: "Bọn họ không gọi, chúng ta chớ có nhiều chuyện, đi chuẩn bị nước nóng đi, cơm canh cũng đi hâm lại cho nóng đi, chờ khách nhân cần, tùy lúc dâng lên!"

Ở đầu bên kia, Yến Vô Sư ôm Thẩm Kiều đi vào một gian phòng hảo hạng. Bên trong quả nhiên rộng rãi hơn nhiều so với sương phòng thông thường, không nói đến chung quanh rất sạch sẽ, ngay cả cái giường cũng đều lớn hơn hẳn so với khách điếm bình thường, phía trên còn trải đệm mềm, phía trên còn có mùi huân hương đàn mộc nhàn nhạt, có thể nói là chuẩn bị hết khả năng, thảo nào không rẻ.

Lăn qua lăn lại một lần như vậy, Thẩm Kiều cũng đã phục hồi lại tinh thần. Hắn ở trong lòng Yến Vô Sư, xoay người nhảy xuống, lui về phía sau hai bước, lúng ta lúng túng nói: "Theo ta thấy, không bằng quên đi..."

Yến Vô Sư cười nhạt: "Ngươi hôn ta rồi, hiện giờ lại muốn bội tình bạc nghĩa?"

Thẩm Kiều: "...."

Bội tình bạc nghĩa hình như không phải dùng như thế.

Hắn lấy lại bình tĩnh: "Hiện giờ sắc trời còn sớm...."

Yến Vô Sư lại nhướng mày: "Ý của ngươi là trời tối thì được?"

Thẩm Kiều đỏ bừng cả mặt. Hắn có lẽ không hề chú ý tới, cổ áo của mình đã hơi mở rộng, phía trên xương quai xanh thậm chí còn hiện lên hai cái ấn ký đỏ đỏ.

Muốn lộ không lộ, nửa chặn nửa che, rõ ràng còn chưa làm gì, đã có vẻ diễm sắc vô biên.

Có một kiểu người, cho dù chỉ đỏ mặt mỉm cười, đã có thể khiến cho kẻ khác tâm tình chấn động, khó mà kiềm chế.

Tuy rằng Yến Vô Sư còn chưa tới mức khó mà kiềm chế, nhưng y cũng nguyện ý thả trôi dục niệm, nhìn, thỏa thích thưởng thức mỹ sắc như vậy, để cho anh mắt của mình dõi theo từng cái nhăn mày nụ cười của đối phương.

Thẩm Kiều cũng không biết mình lúc ấy nghĩ gì mà không chút cố kỵ hôn môi đối phương, mặc dù đáy lòng đã trăm ngàn lần suy nghĩ như vậy, nhưng hắn tính tình nội liễm, đổi lại bình thường tất nhiên không làm được, hiện tại Yến Vô Sư từng bước ép sát, hắn ngược lại lại có xu thế lùi vào trong vỏ cứng.

Yến Vô Sư tất nhiên không để cho hắn làm như vậy. Y trực tiếp vươn tay bắt lấy tay đối phương. Thẩm Kiều vô thức đón đỡ, hai bên qua lại mấy chiêu, Yến Vô Sư lại trong khoảng thời gian rảnh giữa mấy chiêu bắt lấy dây lưng của hắn, trực tiếp đem người kéo vào trong lòng, vươn tay kéo ra. Đai lưng theo tiếng rơi ra, y liền đem người đặt ở trên bàn, từ cao nhìn xuống.

Kế tiếp, đương nhiên là nến trướng noãn, một mảnh xuân hồng.

"Ông, ông chủ, động tĩnh trên lầu hai là gì vậy?" Tiểu nhị nghe trên lầu vang lên vài âm thanh rầm rầm, ngay sau đó liền quy về yên lặng. "Mới vừa rồi lúc hai người kia đi vào, không phải có một người bị ôm sao, thế nào lúc này lại quay ra đánh nhau rồi, có cần đi lên nhìn một cái không? Cũng đừng đánh đến chết người đó chứ!"

Ông chủ đánh bàn tính, cũng không ngẩng đầu lên: "Thần tiên đánh nhau, bớt can thiệp đi!"

Cái gì mà thần tiên đánh nhau, ta thấy là yêu tinh đánh nhau thì có! Tiểu nhị thầm nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net