Phiên ngoại ăn Tết 2023 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Phiên ngoại Thiên Thu · Nguyên Đán vui vẻ!!

《Trừ Tịch》.  Hạ

Dịch giả: Mộng Ảnh

Beta: Kanade

Tham khảo QT và gg dịch

----------

"Ta còn tưởng rằng, bằng suy đoán nhân tính bản thiện của Thẩm chưởng giáo ngươi thì sẽ không nghĩ như vậy chứ."

Yến Vô Sư trêu chọc một câu.

Toàn bộ Hồng gia chết thảm, ngay cả đại bá của Hồng Văn, người có thể miễn cưỡng bước lên hàng cao thủ nhất lưu, Hồng Đào cũng không may mắn thoát khỏi, huống gì là Hồng Văn?

Với thân phận cùng tuổi trẻ khí thịnh của Hồng Văn, hắn tất sẽ gặp nạn khi trở thành tâm điểm chú ý của hung thủ.

Nếu lúc ấy hung thủ đã xác nhận toàn bộ nữ quyến và trẻ con Hồng gia đều chết sạch, thì sao có thể bỏ sót Hồng Văn?

Chẳng phải là cố ý để hắn sống sót, sau này rước họa vào thân à?

Thời điểm Yến Vô Sư phát hiện Hồng Văn vẫn còn thở, cũng nhận ra được lỗ hổng rõ ràng này.

Nếu hung thủ không hề cố ý buông tha cho Hồng Văn, mà Hồng Văn lại thật sự vẫn còn thở, vậy có nghĩa là cho dù Yến Vô Sư có vừa vặn đi ngang qua, vừa vặn đi vào, vừa vặn giúp đỡ hay không, đến cuối thì Hồng Văn vẫn có thể sống sót.

Nói cách khác, thảm án diệt môn này, Hồng Văn bị nghi là cấu kết cùng hung thủ mưu hại người nhà của chính mình.

Điều này khiến cho câu chuyện càng trở nên thú vị.

Dù biết rõ đây có thể là một âm mưu, Yến Vô Sư vẫn lựa chọn cứu Hồng Văn.

"Sau khi Hồng Văn tỉnh lại thì không từ mà biệt, hắn cho rằng ta chỉ là một kẻ tốt còn hơi non, lại không nghĩ tới ta đi theo phía sau hắn, gặp được hung thủ hợp mưu cùng hắn dựng lên thảm án diệt môn của nhà mình."

Yến Vô Sư từ từ nói, sở dĩ ký ức của chuyện này khắc sâu trong hắn, là bởi vì đời này nhân tâm hiểm ác mà hắn từng gặp qua nhiều đếm không xuể, mà chuyện này có thể tính là chuyện đầu tiên hắn gặp sau khi bước vào giang hồ, vừa lúc cũng xác minh được quan niệm vốn dĩ của hắn.

Từ đó về sau, Ma tâm càng thêm kiên định, giúp ích rất lớn cho võ công.

Tuy Hồng Văn ở Hồng gia là thiên chi kiêu tử, nhưng hắn cũng có một tâm sự không muốn người khác biết, đó chính là hắn âm thầm ái mộ muội muội ruột, lại vì chung huyết thống, không có khả năng được như ước nguyện, ngược lại còn bị trách cứ khi bày tỏ với mẫu thân.

Nếu sự tình dừng lại ở đây, cũng chẳng có gì, nhưng vị hôn phu của muội muội hắn cũng là thế gia có tiếng trên giang hồ, đối phương không những tướng mạo anh tuấn, võ công cũng vượt qua Hồng Văn rất nhiều, đem cả hai ra so sánh, chưa nói đến chuyện Hồng Văn không thể có tâm tư ấy, hắn có cái gì để mà so sánh với đối phương?

Từ nhỏ Hồng Văn đã được nuông chiều hết mực, có thể nói muốn gió được gió muốn mưa được mưa, làm sao chịu được kiểu so sánh chênh lệch này, thấy tâm nguyện của bản thân không được thỏa mãn, võ công lại không thể lập tức tiến triển, ngọn lửa ghen ghét càng cháy càng đượm, dần dần tâm trí vặn vẹo, hoàn toàn biến thành tâm ma hừng hực thiêu đốt.

Tâm ma đã sinh, khoảng cách phát sinh sự cố cũng gần thêm một bước.

Cơ hội rất nhanh đã đến.

Hồng Văn ra ngoài rèn luyện, gặp được một vị giang hồ đồng đạo, người này họ Thôi, đứng thứ mười, nhân xưng Thôi Thập Lang. Hồng Văn cùng đối phương vừa gặp đã quen, hai tháng ở chung, chỉ hận gặp nhau quá muộn, không kịp đốt giấy vàng kết bái, hai người không có gì giấu nhau, Hồng Văn say rượu thổ lộ tâm sự, Thôi Thập Lang an ủi xúi giục một hồi, nói bản thân có thể trợ giúp Hồng Văn đạt thành nguyện vọng.

Cũng không biết lời Thôi Thập Lang nói có ma lực gì, hay là vốn dĩ Hồng Văn tồn tại ý niệm bất thường gì, sau khi hai người thương nghị một hồi, định ra một kế, đó chính là Thôi Thập Lang giả làm kẻ trộm mưu hại Hồng gia, chỉ chừa lại muội muội của Hồng Văn còn sống, để Hồng Văn đưa đi, từ nay trên đời không còn họ Hồng, thân muội tất nhiên cũng chẳng còn nơi nương tựa, mặc cho Hồng Văn muốn làm gì thì làm.

Ai ngờ trong kế hoạch lại xảy ra sai sót, đêm trừ tịch hôm đó, muội muội sau khi gả chồng về nhà thăm phụ mẫu, thấy trưởng bối bị sát hại, vậy mà lại lao lên chắn đao cho mẫu thân, đương trường chết thảm, khiến âm mưu ban đầu của Hồng Văn hóa thành nước chảy về biển Đông.

Nhưng Hồng Văn cũng không phải là không thu hoạch được gì, gia tài và võ công Hồng gia to như vậy, từ nay về sau tất nhiên do Hồng Văn sở hữu, để có thể thuận lợi xuất hiện trong giang hồ, liền nhắm vào Yến Vô Sư "vô tình" cứu mình, muốn hắt nước bẩn lên người hắn, để bản thân hoàn toàn trong sạch tiếp tục hành tẩu giang hồ.

"Thôi Thập Lang này," nghe tới đây, Thẩm Kiều không khỏi nhíu mày, "Sao nghe lại rất giống tác phong của người trong Ma môn?"

Yến Vô Sư cười nói, "Ngươi đoán đúng rồi, còn không phải là người quen cũ của ngươi, Thôi Từ Vọng sao?"

Thẩm Kiều:......

Tốt xấu gì Thôi Từ Vọng cũng được xem là cao thủ tông sư Ma môn, hành vi gà gáy chó trộm hèn hạ này nghe không hợp với thân phận cho lắm, nhưng ai mà chẳng có tuổi trẻ? Lại nói, loại chuyện kích động mê hoặc nhân tâm như thế này, quả thật chính là chuyện Ma môn thích làm nhất.

"Vậy làm thế nào mà ngươi thoát khỏi hiềm nghi?" Thẩm Kiều lại hỏi.

"Người trẻ tuổi yếu đuối như ta thế này, ngoài liều mạng biện bạch cho chính mình ra, thì còn có cách nào nữa?" Yến Vô Sư thở dài, "Trước đó Hồng Văn từng vẽ không ít tranh muội muội hắn, giấu ở phòng tối, đủ loại tư thái, phong tình vạn chủng, những bức họa đó đều bị ta bày ra trước mặt mọi người."

Có thể tưởng tượng ra, lúc từng bức họa thầm kín không thể cho ai biết đó của Hồng Văn bị mở ra, Hồng Văn sẽ có phản ứng như thế nào.

Hoảng sợ, tức giận, không chỗ dung thân, hận không thể giết Yến Vô Sư ngay tức khắc, phá hủy toàn bộ những bức họa đó.

Nhưng lúc đó đám đông đang nhìn chằm chằm, hắn làm sao ra tay nổi?

Yến Vô Sư lại nói: "May mắn là ta trong sạch không tỳ vết, nhật nguyệt chứng giám, ngay cả Thôi Từ Vọng cũng bị cảm động đến mức tự mình ra làm chứng, thừa nhận Hồng gia diệt môn chính là việc do hắn nhận lời Hồng Văn làm, không liên quan gì tới ta."

Thẩm Kiều:......

Con người Thôi Từ Vọng này, cho dù có mất trí một trăm lần, cũng tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện tốt này.

Nhận được ánh mắt hoài nghi của Thẩm chưởng giáo, Yến Vô Sư thản nhiên nói.

"Ta làm giao dịch với hắn."

Lúc ấy Yến Vô Sư có được một môn công pháp, có liên quan tới song tu, hắn khinh thường con đường này, Thôi Từ Vọng lại làm không biết mệt, hai người theo như nhu cầu, tự nhiên ăn nhịp với nhau.

Đối với Thôi Từ Vọng mà nói, Hồng Văn chẳng qua chỉ là đồ chơi tiêu khiển của hắn, dùng xong thì bỏ, có mang tiếng phản bội bằng hữu cũng chẳng sao.

Hắn thừa nhận trước mặt mọi người, tất nhiên có thể bình yên thoát thân, người khác cũng không làm gì được hắn.

Kẻ xui xẻo vẫn chỉ có một mình Hồng Văn.

Mà Hồng Văn còn tưởng rằng Yến Vô Sư là quả hồng mềm có thể tùy ý nắn bóp, không nghĩ tới người bản thân gặp phải lại là một đại ma đầu tiền đồ vô lượng.

Đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ở ác gặp ác.

Thẩm Kiều chần chờ: "Ta lại nghĩ tới một câu"

Yến Vô Sư ý cười trở nên nguy hiểm: "Ta khuyên Thẩm chưởng giáo nghĩ kỹ đã rồi hãy nói."

Thẩm Kiều nghe theo, lập tức im lặng.

Câu kia là ba chữ, nói ra thật sự sẽ đắc tội vị Yến tông chủ lòng dạ hẹp hòi này.

Bên này còn chưa nói xong, bên kia nông phu trồng lê dưới chân núi lại theo môn nhân đạo đồng dẫn đường qua đây bái kiến Thẩm Kiều.

"Thẩm đạo trưởng, sọt lê cho ngài rõ ràng không phải cái sọt đó, sao ngài lại lấy sọt lê bị hỏng về đây thế? Ta có gọi thế nào ngài cũng không quay đầu lại, hại ta co giò chạy theo cả đoạn đường vẫn không đuổi kịp!"

Nông phu trồng lê y quen biết, mồ hôi đầy đầu, đỡ đầu gối oán giận nói.

Thẩm Kiều bất đắc dĩ: "Ta đã nói, sọt lê ngon kia ngươi còn có thể bán đi, kiếm thêm chút ít mà."

Nông phu: "Ta đây cũng không thể để ngài chịu thiệt! Ngài đối xử với chúng ta đã đủ tốt rồi, sao ta có thể không biết tự mãn?! Những quả ngon cho ngài ta để sau bếp, ngài lấy chia cho các đệ tử ăn đi, nếu ngon, sang năm lại ghé chỗ ta nhiều chút, ta mang sọt lê hỏng này đi, sau này ngài cũng đừng như vậy, nếu không chúng ta khó xử lắm!"

Dứt lời cũng không đợi Thẩm Kiều đáp lại, cõng sọt tre trên mặt đất lên, liền rời đi.

Thẩm Kiều nhìn theo nông phu rời đi, bỗng nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu nhìn Yến Vô Sư.

"Vừa rồi ta không đánh cược, chính là sợ ngươi thua xong quỵt nợ, hẳn là nên cảm tạ ta một tiếng đi?"

Yến Vô Sư kinh ngạc: "Bản tọa một lời nói là một gói vàng, sao lại quỵt nợ? Nếu thua, bản tọa mặc cho Thẩm chưởng giáo làm, tuyệt không phản kháng, đến đây đi."

Hắn thả lỏng tứ chi mở hai tay ra, bày ra dáng vẻ mặc người xử lý.

Thẩm Kiều:......

"Xem như ta chưa nói gì."

Y trực tiếp xoay người đi, dứt khoát lưu loát.

Thế nhưng tay áo đúng lúc bị dùng sức giữ chặt, đột nhiên không kịp phòng bị, hơi lảo đảo.

Hươu con nghiêng nghiêng đầu, thản nhiên dạo bước tránh ra xa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net