chương 08:Linh Lung Tuyết Quả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Đám người đi tới gần đống lửa, một người há mồm quát Long Kình Thiên:

- Này, tiểu tử, ném rượu của ngươi qua cho đại gia!

-Long Kình Thiên nhướng mày, lúc uống rượu hắn ghét nhất là bị người khác quấy rầy.

-Người kia thấy Long Kình Thiên không có phản ứng gì thì vẻ mặt tức giận, nói:

- Tiểu tử, tai ngươi bị điếc sao? Đại gia kêu ngươi ném rượu qua đây, nếu không đừng trách ta không khách sáo!

-Đám người đã tới trước đống lửa, họ tới gần ngửi được mùi rượu toả ra càng mê người, khiến họ rất thèm thuồng. Người lúc nãy lên tiếng kiềm không được nuốt một ngụm nước bọt.

-Nhưng khi gã vác đao định đi hướng Long Kình Thiên thì người đàn ông trung niên giơ tay ngăn cản.

-Người đàn ông trung niên nói với Long Kình Thiên:

- Vị bằng hữu này, rượu của ngươi bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi một kim tệ, muốn mua nó được không?

-Long Kình Thiên ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói:

- Bao nhiêu tiền sao? Rượu của ta không phải ai đều uống được.

-Đúng là vậy, ở Tiên Giới dù là mấy vị Tiên Đế, Tiên Quân đều không phải ai cũng có tư cách uống rượu do Long Kình Thiên tự tay ủ.

-Nhưng lời nói này của Long Kình Thiên lọt vào tai mấy người kia thì rất là chói tai.

-Người lúc trước lên tiếng lạnh giọng vừa nói, vừa vung vẩy trường đao:

- Phong quản sự, nếu tiểu tử này đã không biết tốt xấu thì chúng ta cũng đừng nên khách sáo nữa!

-Người trung niên gật đầu với gã.

-Người trung niên cảm thấy chỉ là một thanh niên mà thôi, thực lực có thể mạnh được bao nhiêu?

- Tiểu tử, nếu ngươi đã không biết quý trọng cơ hội thì đừng trách chúng ta.

-Người trung niên nghiêm mặt nói:

- Lục Ngũ, động tác mau chút, giải quyết hắn xong chúng ta còn có chuyện cần phải làm.

-Người kia đáp:

- Tuân lệnh, Phong quản sự!

-Nói xong gã đi hướng Long Kình Thiên, cười xấu xa nói.

- Tiểu tử,ngươi đi chết đi!

-Trường đao lóe tia sáng lạnh, chém xuống Long Kình Thiên.

-Nhưng khi trường đao mới nâng lên thì Long Kình Thiên chợt động, giống như tên rời dây cung một đấm đánh vào ngực đối phương. Tiếng hét thảm vang lên, người kia bay ngược ra ngoài, co giật vài cái rồi nằm ngay đơ.

-Thanh trường đao văng ra rơi xuống đống lửa.

-Xung quanh lặng ngắt như tờ.

-Năm người còn lai,cả người trung niên kia cũng bị chấn kinh đứng ngây như phỗng, đầu không kịp phản ứng.

-Một người hét lên:

- Ngươi...ngươi dám giết Lục Ngũ?

-Nhưng gã mới nói xong thì người trước mặt nhoáng lên, cổ họng hắn kêu rắc một cái đã bị vặn gãy, cả người mềm oặt gục xuống.

-Long Kình Thiên nhìn đối phương trợn tròn mắt, vẻ mặt chết không nhắm mắt, cười lạnh nói:

- Không giết các ngươi, chẳng lẽ chờ các ngươi giết ta sao?

-Lúc này bốn người kia mới phản ứng lại.

-Người trung niên biểu tình cực kỳ âm trầm, nhìn Long Kình Thiên, lạnh lùng nói:

- Không ngờ ta đã nhìn lầm.

-Nói đến đây người trung niên vẻ mặt sát khí, nói:

- Chút nữa ngươi sẽ chết vô cùng khó coi, sẽ chết rất thảm!

-Người trung niên hét to:

- Ra tay!

-Phút chốc ba người khác nhào hướng Long Kình Thiên, tay cầm trường đao, trường kiếm vung lên,cùng võ kỹ đánh ra.

-Ba người này đều là tiên thiên võ sư, thực lực mạnh hơn Mộ Dung Bác, liên hợp đánh ra một kích, xung quanh đao quang kiếm ảnh, kiếm khí gào thét, phong tỏa trên dưới trái phải mỗi góc của Long Kình Thiên.

-Người trung niên thấy vậy cười lạnh.

-Đao kiếm của ba người đều đánh vào thân thể Long Kình Thiên.

- Ha ha, tiểu tử này bị chúng ta đánh trúng rồi!

- Hai tên Lục Ngũ, Trần Quang quá sơ sẩy, lại chết dưới tay tiểu tử này!

-Ba người lộ nụ cười.

-Nhưng khi họ mới nở nụ cười thì bỗng trước mắt hiện ra hàng loạt chưởng ảnh.

- Đại La Chưởng!

- Tê Thiên Liệt Địa!

-Tiếp theo ngực ba người bị trọng kích mãnh liệt. Một tiếng vang trầm đục vang lên, ba người bắn ra ngoài, y giáp cả người vỡ thành vô số mảnh vụn tứ tán. Ba người ngã xuống đất thì cả người trần trụi, máu chảy đầy đất.

-Long Kình Thiên đáp xuống đất, lạnh lùng nhìn ba người.

-Vốn Long Kình Thiên muốn giết ba người này không dễ, tiếc rằng họ quá sơ sẩy, lại không biết cơ thể của hắn có lực phòng ngự mạnh mẽ, nên hắn mới lợi dụng điều này cho ba người một kích trí mệnh.

- Ngươi...ngươi...!

-Người trung niên nhìn chuyển biến đột ngột, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Long Kình Thiên. Ba thủ vệ của gã liên hợp lại nhưng vẫn không thể đánh tan phòng ngự cơ thể của đối phương?

-Thân thể đối phương rốt cuộc mạnh tới mức nào?

-Chợt trong óc gã lóe lên tia sáng, nghĩ đến một khả năng, buột miệng nói:

- Con Tử Văn Ma Hạt đó là bị ngươi giết?

-Long Kình Thiên ngẩn ra, sau đó thừa nhận:

- Đúng vậy.

-Người trung niên sắc mặt trầm xuống, mắt chớp lóe, sau đó nói:

- Vị huynh đệ này, vừa rồi là chúng ta không đúng, chúng ta là người của Nhiếp gia Lạc Vân vương quốc, chuyện này bỏ qua được không?

-Long Kình Thiên khá là ngoài ý muốn, không ngờ đối phương lại là người của Nhiếp gia Lạc Vân vương quốc.

-Nhiếp gia của Lạc Vân vương quốc, Long Kình Thiên có nghe Mộ Dung Thiền nói qua, cũng thuộc một trong tứ đại gia tộc của Lạc Vân vương quốc, giống như Long gia.

-Người trung niên nhìn thấy biểu tình của Long Kình Thiên thì cơ mặt giãn ra, thầm cười lạnh. Chuyện này đương nhiên sẽ không cho qua, đợi gã làm xong chuyện quay về thì...người trung niên nghĩ tới đây ánh mắt lóe sát ý.

-Nhưng đúng lúc này, bỗng một quyền kình mạnh mẽ đánh tới. Người trung niên kinh ngạc, phản xạ trở tay đánh một đấm cản lại.

-Ầm!

-Một tiếng nổ vang. Người trung niên cảm thấy cánh tay phải tê rần, vẻ mặt kinh sợ và tức giận trừng mắt nhìn Long Kình Thiên nói.

- Ngươi...!

-Long Kình Thiên cười lạnh. Nếu đối phương là người của Nhiếp gia thì không thể chừa người nào sống được. Hỗn Độn Đại La Thiên vận chuyển, lực hút cường đại phát ra.

-Chân khí của đối phương liên miên bất tận chảy vào trong cơ thể Long Kình Thiên.

-Người trung niên đôi mắt trợn trừng, kinh ngạc rồi chuyển sang kinh khủng, sau đó là vẻ mặt hoảng sợ, tuyệt vọng.

-Một lúc sau, nắm tay của Long Kình Thiên rung lên, chấn đứt cánh tay phải của người trung niên. Gã bay ngược ra ngoài, đập vào đống lửa, đốm lửa văng khắp nơi.

-Đốm lửa dính vào quần áo của người Trung niên, bốc cháy lên.

-Người trung niên lăn trên mặt đất, gào thét, mùi thịt cháy khét bốc lên.

-Đợi đối phương dập tắt đốm lửa thì Long Kình Thiên từ từ đi tới.

Người trung niên thở hổn hển,giọng yếu ớt nói:

- Xin..xin...ngươi tha...tha cho ta!

-Long Kình Thiên cười khẩy:

- Tha cho ngươi?

-Nhưng khi Long Kình Thiên định giết chết người trung niên thì trong lòng máy động, tay phải chộp tới đỉnh đầu của đối phương.

-Long Kình Thiên nghĩ rằng nếu người trung niên này là một quản sự của Nhiếp gia nói không chừng có thể biết công pháp thuật dị thú của Nhiếp gia.

-Một lát sau Long Kình Thiên thu tay lại, nhìn người trung niên hấp hối, tùy tay đem ngọn lửa thả lên người gã, kết thúc đau khổ.

-Long Kình Thiên nhìn cái xác bị đốt thành tro tàn, lẩm bẩm.

- Linh Lung Tuyết quả.

-Long Kình Thiên không ngờ thông qua linh hồn không thấy được công pháp thuật dị thú ngược lại biết được tin tức một loại quả tên gọi Linh Lung Tuyết quả.

-Linh Lung Tuyết quả, loại quả này ngưng tụ lực nguyên thủy thiên địa mà hình thành, có tác dụng hồi phục nhất định cho vết thương và linh hồn trong cơ thể.

-Xử lý sạch sẽ xác người trung niên xong Long Kình Thiên nhảy người lên, rời khỏi chỗ cũ, đi hướng Linh Lung Tuyết quả. Long Kình Thiên dựa theo ký ức của người trung niên, biết được Linh Lung Tuyết quả cách chỗ này không xa.

-Vài canh giờ sau, Long Kình Thiên đi tới  trước một sơn cốc, đứng lại.

- Chắc hẳn là chỗ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cungtudao