20-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ nhị thập chương

Vì thế, Tương Hiểu Vũ giãy giụa càng thêm kịch liệt, thậm chí dùng móng tay cào rách da tay Mạc Dương Thần, y hiện tại bất chấp cái gì phạm thượng hay không phạm thượng, y biết đây là phản ứng của Hoàng Thượng khi uống say, lấy sự hiểu biết của mình với hoàng thượng, y biết hoàng thượng tỉnh rồi sẽ không trách cứ mình quá nặng.

Tương Hiểu Vũ giãy giụa làm Mạc Dương Thần vừa thả lỏng lại chau mày, hắn một tay bắt lấy hai tay Tương Hiểu Vũ để cao qua đầu, sau đó cởi đai lưng của mình ra, trói chặt hay tay y lại.

Miệng không thể nói, tay không thể động, hai chân đã sớm bị hai chân Mạc Dương Thần kềm chặt. Tương Hiểu Vũ không thể làm gì chỉ đành buông tha giãy giụa, tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt bất lực từ khóe mắt chảy dọc theo khuôn mặt, nếu làm vậy có thể khiến Hoàng Thượng phát tiết buồn khổ cùng phiền táo trong lòng, y nguyện ý. . . . . .

Mạc Dương Thần đã bị rượu cùng dục vọng bao trùm lý trí tựa như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đã không còn hài hước cùng ôn nhu như thường, chỉ có ánh mắt cuồng dã cùng động tác thô lỗ, trên thân thể xích lõa của Tương Hiểu Vũ lưu những dấu vết sâu cạn khác nhau.

"Ngô. . . . . . Ngô ngô. . . . . ." Mạc Dương Thần liên tiếp tạo ra những ấn ký trên người y, làm Tương Hiểu Vũ vốn tính giả làm xác chết nhịn không được cảm giác đau đớn mà rên rỉ ra tiếng. ( Thủy: ngạch, Tiểu Ngư Nhi muốn cho để Tiểu Dương Dương gian thi sao? Hãn! ) đáng tiếc bị mảnh bố che miệng, y chỉ có từ yết hầu phát ra những thanh âm nhỏ vụn. . . . . .

Hai chân bị tách ra, thắt lưng Mạc Dương Thần ra sức đỉnh vào bên trong.

"Ngô. . . . . ." Tương Hiểu Vũ trừng to mắt, đau quá! Thân thể tự như bị xé làm đôi, đau đớn truyền từ mông đến hệt như đêm đầu tiên sau bị cắt mất thứ kia, y vốn tưởng chỉ cần nằm yên là được rồi chứ.

Tương Hiểu Vũ không ngừng vặn vẹo thân thể để phản kháng, đáng tiếc y vốn yếu đuối cho dù dùng hết sức cũng không thể giãy khỏi Mạc Dương Thần, hai chân không động dậy được bao lâu liền bị kềm lại, có thể nói là vô ích. . . . . .

Ánh trăng chậm rãi biến mất phía chân trời, thái dương chậm rãi hiện lên từ phương đông, từng trận gió lạnh nhẹ nhàng quét qua những tàn cây tạo ra những thanh âm sàn sạt. Đồng hồ sinh lý gọi Mạc Dương Thần dậy.

Hắn ngẩng đầu mở đôi mắt mông lung ra, a! Ta sao lại ở đây? Bình thường bất luận ta uống rượu muộn bao nhiêu, đều cũng sẽ về tẩm cung nghỉ ngơi a. hắn vừa tỉnh ngủ nên không nhìn thấy Tương Hiểu Vũ bị hắn đặt dưới thân còn chưa tỉnh lại, chỉ ngẩng đầu nhìn hoàn cảnh chung quanh.

Hắn không ngừng hồi tưởng, muốn nhớ lại chút gì. Ngày hôm qua khi lâm triều, hoàng huynh liên hợp một ít đại thần lấy cớ Hoàng Thượng đăng cơ nhiều năm vẫn chưa có tử tự, ' thỉnh ' hắn lập con gã làm hoàng tử, sau đó hắn đã phiền lòng cả ngày lại bị tên nô tài làm hắn càng thêm phiền lòng, nếu không phải xem tên đó hầu hạ mình nhiều năm, nhân phẩm không tồi, thì tối qua hắn đã chém đầu tên đó.

Ngạch, lạc đề. Rồi sau nữa, hắn cầm một vò túy đào nhưỡng đến đây uống rượu giải sầu, sau lại mông lung thấy Tiểu Ngư Nhi đến. Trời a! Hắn rốt cuộc nhớ rồi! Khó trách cảm giác ở hạ thân lại kỳ quái như vậy. Hắn rượu vào thế nhưng lại làm chuyện như vậy với Tiểu Ngư Nhi!

Hắn cúi đầu nhìn, quả thực có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung Tiểu Ngư Nhi lúc bấy giờ.

Trên người phủ đầy những vết ứ thương xanh tím, có lớn có nhỏ, miệng một khối bố che kín, vì bị nhét vào một thời gian quá dài, cho dù bố bị Mạc Dương Thần lấy ra, thì miệng Tương Hiểu Vũ vẫn không thể ghép lại. Hai cổ tay hằn lên một đường xah tím, cả khuôn mặt đều là nước mắt, rất thê thảm.

Có thể nói là không chút suy nghĩ, Mạc Dương Thần đã ôm Tương Hiểu Vũ đang hôn mê lên, không kinh động thị vệ mà dùng khinh công đưa y về tẩm cung, không phải là do bọn thị vệ cảnh giác không đủ cao, mà là lấy công lực Mạc Dương Thần, bọn họ căn bản là không thể phát giác được.

Hết đệ nhị thập chương

Đệ nhị thập nhất chương

Đi ra ngoài cả một đêm, khi trở về trong lòng ôm thêm một người cơ hồ xích loã, đầy người thương tích. Điều này làm Chu Tề đứng trước tẩm cung đợi Mạc Dương Thần về vô cùng kinh hách, ông bước nhanh lên trước, "Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, ngài không có việc gì chứ? Vị này là?" Ông cẩn thận hỏi.

Vì gương mặt Tương Hiểu Vũ bị mớ tóc tản ra che lại, nên Chu Tề không nhìn được diện mạo của y, chỉ có thể từ kiện y phục rách nát trên người y mà đoán đây hẳn là y phục của thái giám, thái giám? ! Chu Tề kinh hãi.

Mạc Dương Thần chưa trả lời vấn đề của ông, mà trực tiếp ôm người đặt lên giường.Chu Tề theo sau thấy được cảnh này, la lớn: "Hoàng Thượng, đó là long sàn. . . . . ." Trời ạ! Thái giám này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng không chút nghĩ ngợi mà đặt y lên long sàn, phải biết long sàn chỉ có Hoàng Thượng mới được nằm lên, ngay cả lịch đại hoàng hậu, sủng phi cũng chưa từng được ngồi lên đó.

"Chu Tề, đừng dong dài." Mạc Dương Thần cắt lời ông, "Lập tức truyền tất cả ngự y đang trực đến cho trẫm!"

"Vâng, nô tài tuân chỉ." Vì thế, Chu Tề mang đầy bụng nghi vấn đến thái y điện, y đến tột cùng là ai? Thế nhưng có thể khiến Hoàng Thượng yêu cầu truyền tất cả các ngự y đang trong phiên trực đến, nhớ năm đó chỉ có lúc tiên đế bệnh nặng mới xuất hiện tình trạng này.

Chu Tề rời đi rồi, Mạc Dương Thần ngồi xuống giường nhìn Tương Hiểu Vũ còn đang chìm trong hôn mê. Nói cũng kỳ quái, hắn không biết vì sao mình lại ôm Tương Hiểu Vũ về, còn để y nằm lên long sàn xưa này mình chưa để người khác nằm lên, nếu đổi thành một người khác. . . . . .

Ý niệm này chỉ lướt qua đầu Mạc Dương Thần, liền bị hắn phủ quyết, không! Nếu người này không phải Tiểu Ngư Nhi, hắn tuyệt đối sẽ không đối đãi với kẻ đó thế này, nếu là người khác, nếu như là người khác. . . . . . Không giết thì cùng lắm là phái người đi xử lý. Nhưng. . . . . . Vì sao hắn lại đối xử với Tiểu Ngư Nhi đặc biệt như thế?

Ngồi bên giường, ngây người nhìn Tương Hiểu Vũ, nghĩ tới nghĩ lui cũng không thể nào nghĩ ra được nguyên cớ. Chẳng lẽ. . . . . . Đây là thích mà người ta hay nói? Thích một thái giám diện mạo bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả nam nhân cũng không phải? Phi tần trong chốn hậu cung như hoa như ngọc hắn lại không thích, mà đi thích thái giám?

Nam sắc hắn không phải chưa từng hưởng qua, trước khi đăng cơ, hắn cũng từng có một đoạn năm tháng hoang đường. Thanh nhược như trúc, tươi đẹp như hoa, đủ loại hình dáng, phong cách hắn đều đã gặp qua, thậm chí chạm qua. Nói thật, diện mạo Tương Hiểu Vũ có thể nói là không chút đặc sắc. ( Thủy: đương nhiên rồi, nếu bộ dạng Tiểu Ngư Nhi đẹp thì hiện tại sẽ không vào cung làm thái giám, mà là làm tiểu quan ở tướng công quán. Tiểu Ngư Nhi: ô. . . . . . Quả nhiên là mẹ kế a! )

Nhìn mái tóc đen bóng xoăn xoăn củaTương Hiểu Vũ tản ra trên giường, Mạc Dương Thần chọn lấy một lọn đặt vào lòng bàn tay, lấy ngón tay nhẹ nhàng chà xát. Nhìn gương mặt trắng bệch của y, trong lòng không khỏi tự hỏi: Tiểu Ngư Nhi, với ta mà nói, ngươi đến tột cùng chiếm vị trí thế nào? Bình thường như vậy, rồi lại đặc biệt đến thế.

Ngay lúc Mạc Dương Thần nhìn Tương Hiểu Vũ ngẩn người, Chu Tề mang các thái y đang trực vội vàng đi tới.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả các thái y đang trực đã có mặt."

"Khấu kiến Hoàng Thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Thanh âm lễ bái của họ làm Mạc Dương Thần phục hồi tinh thần, hắn đứng lên xoay người nhìn họ nói: "Các khanh gia bình thân."

"Tạ Hoàng Thượng."

"Trẫm muốn các ngươi dùng dược liệu tốt nhất điều trị cho người nằm trên giường."

"Thần tuân chỉ."

Năm thái y cùng nhau bước lên, mọi người thay phiên bắt mạch cùng kiểm tra miệng vết thương cho Tương Hiểu Vũ. Ở mặt ngoài xem ra, họ đều rất chuyên tâm xem xét, trên thực tế tim họ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Bị Hoàng Thượng nhìn chằm chằm, mà họ lại không biết người nằm trên giường là ai, mà chỉ cần người có chút kinh nghiệm đều biết, những vết thương trên người y từ đâu tới, thế nhưng họ lại không dám đoán là ai làm y bị 'thương' thành thế này.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, văn võ bá quan đã chờ ở Đông Dương điện rất lâu." Chu Tề nhỏ giọng nhắc nhở Mạc Dương Thần nên tảo triều.

Hết đệ nhị thập nhất chương

Đệ nhị thập nhị chương

Nghe vậy, Mạc Dương Thần suy nghĩ một lát, không thể vì chuyện này mà chậm trễ quốc sự, vì thế phân phó: "Trẫm muốn sau khi lâm triều về phải nhìn thấy người trên giường đã được trị liệu một cách tốt nhất."

"Thần tuân chỉ." Tuy rằng không biết người trên giường có thân phận gì, nhưng nếu được Hoàng Thượng coi trọng như thế, thì cho dù cho họ gan to bằng trời, họ cũng không dám chậm trễ.

"Còn nữa." trước khi rời đi, Mạc Dương Thần lại nói: "Chu Tề, hôm nay ngươi không cần cùng trẫm đi lâm triều, ngươi ở trong này chăm sóc cho y."

"Vâng, nô tài tuân chỉ."

"Thần ( nô tài ) cung tiễn Hoàng Thượng."

Chờ Mạc Dương Thần đi xa, Chu Tề lập tức chạy đến bên giường nhìn xem người trên giường đến tột cùng là ai. Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn đã làm ông chút nữa sợ chết khiếp. Đây. . . . . .đây không phải là quỷ tiền nổi tiếng keo kiệt, tham tài, ngay cả xuất ra một đồng tiền cũng phải suy tính trước sau, chuyên môn cho vay nặng lãi—— Tương Hiểu Vũ sao? Sao lại là y? Y vì sao lại bị QJ [ân nói 1 cách hoa mỹ thì là bá vươn ngạnh thượng cung, nói 1 cách trắng ra là bị ra*e. Chậc mình ngày càng giống Maru chan nhỉ =)) ]? Chu Tề dù sao cũng là đại thái giám, lại thường xuyên theo Mạc Dương Thần đi khắp nơi, vết thương dạng này, ông vừa thấy đã biết được nguyên nhân tạo thành.

Nhưng ngay trong hoàng cung, ai có to gan đến mức dám ở trong cung QJ thái giám? Trong cung thủ vệ sâm nghiêm, tối hôm qua lại không nghe thấy có thích khách tới, chẳng lẽ là thị vệ trong cung làm? Vậy tại sao không thấy được tên tội phạm QJ? Chẳng lẽ bị Hoàng Thượng giết? Vậy Hoàng Thượng vì sao lại khẩn trương lo cho y như vậy? Y cùng Hoàng Thượng có quan hệ gì? Một đống vấn đề không ngừng xoay quanh trong đầu Chu Tề, mãi đến khi. . . . . .

"Chu công công, chúng ta đã bôi thuốc cho vị. . . . . . Ngạch. . . . . . Công tử. . . . . . trên giường kia, bất quá có vài loại dược phải về thái y viện mới có thể chuẩn bị, cho nên phiền Chu công công phái một người theo ta về." Hãn, thật không biết nên xưng hô người trên giường thế nào."Y còn hôn mê bất tỉnh là vì miệng vết thương phía sau nhiễm trùng, cho nên xin Chu công công bảo ngự thiện phòng vì công tử chuẩn bị những thức ăn dạng lỏng thanh đạm một chút, những thức ăn quá kích thích thì đừng dùng, tỷ như những món quá cay."

"Được, phiền các vị đại nhân ." Chu Tề nói xong liền phân phó một thái giám đi theo các thái y về thái y viện chờ lấy thuốc.

Đợi toàn bộ mọi người đều đi cả rồi, Chu Tề phân phó người chuẩn bị nước ấm cùng vải bông mới, tự mình giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa thân thể. Tuy nói người nằm trên giường chỉ là một thái giám phẩm cấp thấp kém, nhưng đã được Hoàng Thượng coi trọng như thế, đừng nói chuyện khác, chỉ cần nói Hoàng Thượng để cho y nằm trên long sàn đã chứng tỏ ngài vô cùng xem trọng y, cho nên ông không dám cho người khác nhận công tác này, vì chỉ cần chút bất cẩn, có thể sẽ khiến đầu họ rơi xuống đất.

Tương Hiểu Vũ vẫn hôn mê bất tỉnh tuyệt không biết mình bị người khác xem cùng sờ từ đầu đến chân.

Đợi Mạc Dương Thần lâm triều xong trở về, thì Chu Tề đã giúp Tương Hiểu Vũ tẩy rửa sạch sẽ lau người cùng thay tiết y mới. Tiết y này là Chu Tề sai người đi đến tủ của Tương Hiểu Vũ lấy.

"Chu Tề, Tiểu Ngư Nhi tỉnh lại chưa?" Mạc Dương Thần vừa bước vào tẩm cung liền lên tiếng hỏi Chu Tề.

Nghe Mạc Dương Thần gọi Tương Hiểu Vũ thân thiết như vậy, Chu Tề liền biết mình đoán không sai, giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ quả thật tồn tại một mối quan hệ không muốn người khác biết được, bất quá là quan hệ gì thì ông vẫn chưa đoán ra được.

"Hồi Hoàng Thượng, Tương Hiểu Vũ còn chưa tỉnh lại. Bất quá thái y đã bôi dược cho y, nô tài cũng đã giúp y tẩy trừ thân thể cùng thay tiết y mới."

"Ngươi biết Tương Hiểu Vũ?" Nghe Chu Tề chuẩn xác gọi tên Tương Hiểu Vũ, Mạc Dương Thần hơi tò mò, Chu Tề cùng Tương Hiểu Vũ không làm việc trong cùng một cung, phẩm cấp cũng không giống nhau ( thái giám hoặc cung nữ làm việc trong một cung có cùng phẩm cấp ), thái giám, cung nữ trong cung nếu tính ra hơn ngàn người, phải nhớ kỹ từng người là chuyện vô cùng khó khăn, chẳng lẽ hai người họ có quan hệ rất tốt?

"Hồi Hoàng Thượng, tất cả thái giám trong cung không ai không biết Tương Hiểu Vũ."

"Nga?" Mạc Dương Thần tò mò đợi Chu Tề nói tiếp.

Thảm ! Chu tề trong lòng thầm hô lên. Ông nhất thời đã quên mất quan hệ giữa Hoàng Thượng cùng Tương Hiểu Vũ mà nhanh mồm nhanh miệng nói ra, theo Hoàng Thượng nhiều năm như vậy , hôm nay sao lại như khùng điên mà phạm phải sai lầm thế này !"Ngạch. . . . . . chuyện này. . . . . . hồi. . . . . . hồi . . . . . Hoàng Thượng. . . . . ."

Thấy bộ dạng Chu Tề không biết nói sao, Mạc Dương Thần cũng đã đoán được vài phần , "Chu Tề ngươi cứ việc nói thẳng đi, vô luận ngươi nói cái gì trẫm cũng sẽ thứ cho ngươi vô tội."

Hết đệ nhị thập nhị chương

Đệ nhị thập tam chương

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên giường, Mạc Dương Thần đặt tay lên trán Tương Hiểu Vũ, ân, đã không còn nóng như lúc sáng, hắn vừa lòng gật đầu. Sau đó trầm mặc nhìn Chu Tề chờ đợi ông nói tiếp. Nói thật, hắn thật sự rất chờ mong câu trả lời của Chu Tề, hắn muốn từ một người khác nghe được thái độ đối nhân xử thế của Tương Hiểu Vũ.

Nói cứ nói đi, dù sao Hoàng Thượng đã thứ mình vô tội. Vì thế, Chu Tề kiên trì nói: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, tất cả những người nhận thức Tương Hiểu Vũ đều biết y có một sở thích rất đặc biệt. . . . . ."

"Tham tài!" Không đợi Chu Tề nói xong, Mạc Dương Thần đã đoán được đáp án.

"Đúng vậy, hơn nữa theo nô tài xem thì không phải là tham tài bình thường, Tương Hiểu Vũ tham tài trong cung là không ai bằng, không chỉ vậy, các nô tài đối với tính tham tài của y có thể nói là cam bái hạ phong."

"Tiểu Ngư Nhi thật sự lợi hại như vậy sao?" Mạc Dương Thần vuốt ve những lọn tóc dính bên mặt Tương Hiểu Vũ hỏi.

Tuy rằng nhìn không nhìn được vẻ mặt của hắn, nhưng nhìn động tác này Chu Tề có thể khẳng định Hoàng Thượng có một loại tình cảm rất đặc biệt với Tương Hiểu Vũ. Vì thế ông càng thêm cận thận lựa lời nói, "Phải, Hoàng Thượng. Tương Hiểu Vũ mặc dù tham tài, nhưng vẫn kiên trì nguyên tắc quân tử tham tài, cũng vì thế mà y chưa từng vì tiền làm ra chuyện tổn hại đến người khác. Chỉ cần có thời gian rảnh, y sẽ đi giúp những thái giám lười biếng làm việc để đổi về vài đồng tiền. Mọi người chỉ biết y thích kiếm tiền cùng giữ tiền, nhưng không một ai từng thấy y dùng bất cứ đồng tiền nào." Bởi vì sợ Hoàng Thượng biết thái giám trong cung tụ tập lại bài bạc, cho nên Chu Tề không dám nói chuyện Tương Hiểu Vũ cho vay nặng lãi ra.

Đương nhiên không ai thấy qua y dùng tiền, bởi vì tiền của y đều đã đưa cho trẫm nhờ trẫm chuyển về cho thân nhân mình, Mạc Dương Thần trong lòng tự nhủ.

"Càng khiến chúng nô tài cam bái hạ phong không phải là tinh thần kiếm tiền cũng giữ tiền của Tương Hiểu Vũ, mà là chấp niệm cùng nhiệt tình của y với tiền." Tạm dừng một chút, Chu Tề nói tiếp: "Trong vòng một trăm bước chỉ cần có tiếng đồng tiền rơi xuống đất, Tương Hiểu Vũ nhất định sẽ nghe được, không những vậy, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mà cất đồng tiền đó vào lòng mình. Cho nên đôi lúc, có người vì muốn tìm Tương Hiểu Vũ mà sử dụng biện pháp này, mà sự thật chứng minh đây là biện pháp tốt nhất để tìm y ." Dưới sự cai quản của mình mà lại có một thái giám tham tài như vậy, Chu Tề làm thái giám tổng quản mà thấy xấu hổ vạn phần.

"Ha ha. . . . . . Thú vị! Thật thú vị ! Không thể tưởng được Tiểu Ngư Nhi này lại có một mặt thú vị như vậy!" Nghe Chu Tề miêu tả xong, Mạc Dương Thần cười to nói, về sau nếu rảnh nhất định phải làm vậy để đùa giỡn Tiểu Ngư Nhi mới được.

Chu Tề đứng bên cạnh thấy thế, trong lòng thầm nghĩ: xem ra Tương Hiểu Vũ quả thật không phải được Hoàng Thượng yêu thích bình thường a, vậy về sau có khi nào y thế ta làm đại tổng quản không a? !

Ngay lúc Chu Tề đứng một bên miên man suy nghĩ, Mạc Dương Thần đột nhiên nhớ đến một chuyện quan trọng, vì thế nói: "Chu Tề!"

"Có nô tài."

"Nghĩ cho trẫm một đạo thánh chỉ, mấy phẩm thì tốt đây? Không thể một lần phong quá cao. . . . . . nếu quá cao thì đám phi tần cùng bách quan nhất định sẽ làm trẫm đau đầu . . . . . . Nhưng trẫm lại không muốn quá thấp. . . . . . Quá thấp, lấy tính cách Tiểu Ngư Nhi rất dễ bị đám nữ nhân kia khi dễ. . . . . . ." Mạc Dương Thần thì thào tự nói, Chu Tề hoàn toàn nghe không ra ý của hắn, "Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội, nô tài ngu dốt, không hiểu được ý của Hoàng Thượng ý."

"Ý của trẫm chính là về sau các ngươi không thể gọi tên Tiểu Ngư Nhi nữa, từ giờ trở đi gọi y là . . . . . Mấy phẩm thì tốt đây?" Mạc Dương Thần suy nghĩ một chút nói tiếp: "Vậy xưng y là. . . . . . đúng rồi, Tương Tài tử, chính tứ phẩm Tài tử là thích hợp nhất ."

"Tương. . . . . . Tương Tài tử? !" hai tròng mắt Chu Tề sắp rớt ra ngoài.

"Sao vậy? Có vấn đề?"

"Không, nô tài không dám, nô tài không dám!" Cho ông lá gan bằng trời, ông cũng không dám phản đối a. Trời ạ! Hoàng Thượng thế nhưng lập một thái giám làm tài tử! Chu Tề đã có thể tưởng tượng ra sau khi tin tức này được công bố, trong cung ngoài cung sẽ rung động thế nào.

"Còn nữa, phân phó Ti Y phòng buông trên tay tất cả công tác, dựa theo dáng người của Tiểu Ngư Nhi mà may cho y vài bộ y phục, về phần mấy bộ thái giám phục trước kia thì ném đi."

"Vâng, nô tài tuân mệnh."

Hết đệ nhị thập tam chương

Đệ nhị thập tứ chương

Mạc Dương Thần phân phó Chu Tề chưa tới một canh giờ, chuyện một thái giám phẩm cấp thấp nhất trong hậu cung được tấn phong thành chính tứ phẩm Tài tử liền truyền khắp hậu cung, trừ bỏ Mạc Dương Thần cùng Chu Tề, ai cũng không biết thái giám kia danh tính gì từ cung nào đến. Từ quý phi phẩm cao nhất, cho tới bát phẩm thải nữ đều phân phó cung nữ, thái giám bên người đến các nơi trong hậu cung hỏi thăm việc này, mọi người đều muốn biết thái giám kia là thần thánh phương nào mà lợi hại đến thế.

Ngay lúc toàn bộ hậu cung sôi trào vạn phần, thì người bị nghị luận vẫn như cũ không biết gì mà chìm trong giấc ngủ say nồng.

Mắt chậm rãi mở ra, ánh vào mắt là đỉnh giường, trong mông lung lại phát giác nơi mình đang nằm không phải căn phòng quen thuộc của mình, chỉ cần nhìn đỉnh giường cũng đủ biết nơi này tốt gấp mấy trăm lần phòng mình. Y nhẹ nhàng động đậy thân thể, đau! Từ nơi khó mở miệng dưới thân truyền đến từng cơn đau đớn, nhưng cơn đau này lại khiến y nhớ lại những chuyện đã phát sinh lúc trước. . . . . .

Trời a! Thế nhưng y lại cùng Hoàng Thượng phát sinh chuyện như vậy, về sau y nên đối mặt với Hoàng Thượng thế nào đây?

Ngay lúc y tâm phiền ý loạn, thì Chu Tề vẫn đứng bên giường lập tức nói: "Tương Tài tử, người rốt cuộc đã tỉnh, người đã mê man cả một ngày." Vốn Mạc Dương Thần vẫn ngồi bên giường chờ y tỉnh lại, nhưng tấu chương trong Ngự Thư phòng không thể không phê, cho nên chỉ có thể phân phó tâm phúc —— Chu Tề ở lại chăm sóc y.

Tương Hiểu Vũ vừa tỉnh lại không nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, cả ngày không có lấy một giọt nước vào miệng y chỉ thấy miệng khô lưỡi khô, vì thế thỉnh cầu nói: "Chu công công, có thể phiền ngài lấy giúp tiểu nhân một chén nước không?"

Nghe vậy, Chu Tề đỡ Tương Hiểu Vũ dậy, thật cẩn thận giúp y ngồi lên sau đó vội vàng rót một chén nước đặt vào tay y nói: "Tương Tài tử, người ngàn vạn lần đừng nói vậy, người nói vậy thì có khác gì chiết sát nô tài chứ?"

Lần này rốt cuộc nghe rõ Chu Tề xưng hô mình thế nào, "Phốc! Khụ. . . . . . Khụ khụ. . . . . ." Tương Hiểu Vũ bị dọa đến mức phun hết chén nước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net