Phiên ngoại 2 (Hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: Ethereal

Ai ai cũng biết Tiểu Hoàng Đế sủng ái tin tưởng Nhiếp Chính Vương, nhưng không ngờ lại có thể sủng tới mức này — vì để chúc mừng sinh nhật tuổi 30 của Nhiếp Chính Vương, y không chỉ tự tay lo liệu yến hội, mà còn xây cả một tẩm cung ở trong hoàng cung cho Nhiếp Chính Vương.

Đây là vinh dự lớn lao đến nhường nào! Căn cứ theo trước đó, hoàng tử chưa phong vương thì chưa được có tẩm cung riêng, huống chi là một vương gia đằng nhà ngoại. Vài năm trước, khi Tiểu Hoàng Đế vừa mới đăng cơ, rõ ràng hai người tranh đấu nhau túi bụi lên, vậy mà hiện tại lại thân thiết như thể tuy hai mà một. Có không ít đồn đãi nói rằng Hoàng Thượng có thú vui long dương, nhưng dù sao người kia cũng là vị cửu ngũ chí tôn, có là ai thì cũng không dám vọng nghị, kể cả có nghi ngờ đi nữa cũng chỉ có thể chôn trong lòng, miệng mà nói sai không khéo lại thành chuyện rơi đầu mất.

Điện Thừa Trạch xây ở phía Tây Bắc của hoàng cung, cách điện Kỳ Lân của Hoàng Thượng không xa lắm. Tiểu Hoàng Đế là người có đức tính cần kiệm, vậy mà lần này lại xây điện Thừa Trạch cực kỳ xa hoa, cũng đủ nể mặt Nhiếp Chính Vương. Rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy, đồ dùng, cung nữ đều chọn lựa kĩ càng, kiểm định từng chỗ một, quan trọng hơn nữa là y còn xây một cái hồ cho Nhiếp Chính Vương. Hồ không to lắm, nhưng cũng đủ đẹp, ven hồ có không ít cây cối hoa cỏ, giữa hồ có đình nhỏ hóng mát, vách trong cạnh mái đình đặc biệt mời hoạ sư chuyên nghiệp vẽ tranh trên tường, còn hoa lệ hơn cả điện Kỳ Lân.

Hôm sinh nhật ấy, Nhiếp Chính Vương uống không ít rượu. Khó được lúc hắn vui như vậy, giơ chén rượu, híp mắt nhìn Tiểu Hoàng Đế đang ngồi ở chỗ cao một cách càn rỡ, đáy lòng ấm áp. Tiểu Hoàng Đế trưởng thành rồi, y của 20 tuổi cao gầy, lạnh lùng nghiêm nghị, gánh được trên vai bộ long bào, cũng vững chắc ngồi trên vị trí long ỷ, trở thành bậc thiên tử chân chính. Quốc thái dân an, mùa màng bội thu, người người chỉ biết Tiểu Hoàng Đế trí dũng song toàn, xứng một đời minh quân, chỉ có Nhiếp Chính Vương mới biết y đã khổ cực nhường nào, chịu biết bao tủi thân mới có thể từ từ tích đủ, nắm hết quyền lực trong tay.

Nhiếp Chính Vương nâng tay, dòng rượu cay xè nhập vào dạ dày, mang theo hơi nóng.

Yến hội kết thúc, người cũng đã về dần. Nhiếp Chính Vương về điện Thừa Trạch, bấy giờ hắn mới ngắm cẩn thận toà cung điện này lần đầu tiên. Hắn đi rất chậm, đi hết trọn một vòng rồi mới đứng ở đình hóng mát giữa hồ, khoanh tay nhìn về nơi xa.

Không qua bao lâu, có tiếng bước chân truyền đến. Nhiếp Chính Vương không quay đầu, chỉ nghe thấy thầm thì đằng sau, hình như Tiểu Hoàng Đế thấp giọng nói gì đó, rồi hạ nhân cúi người lui xuống. Một lát sau, hai cánh tay quấn quýt tới, ôm chặt eo hắn từ sau, khuôn mặt dính lấy lưng hắn, thấp giọng gọi: "Cữu cữu ơi."

Nhiếp Chính Vương cười, bao lấy hai tay y rồi mới quay người. Tiểu Hoàng Đế có lẽ cũng đã khá say, sắc mặt hơi đỏ, mắt sáng long lanh, nhìn hắn không chớp mắt. Nét trẻ con thời niên thiếu đã dần mất đi, thay vào đó là gương mặt thành thục hơn, thần sắc thêm thâm trầm, thần thái trong đôi mặt ngày càng khiến người khác không nhìn rõ, trên triều đình đều nói y thánh ý khó dò, nhưng chỉ cần đứng trước Nhiếp Chính Vương lại tựa như luôn luôn đơn thuần ngây thơ như vậy.

"Có lạnh không?" Nhiếp Chính Vương nắm lấy tay y, cúi đầu hôn trán y, "Tay em lạnh quá."

Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, tránh khỏi tay hắn, ôm cổ hắn rồi kiễng chân lên hôn. Y đến đứng cũng không vững, lúc hôn cũng chỉ chạm tới khoé miệng, Nhiếp Chính Vương vươn tay ôm chặt y, làm nụ hôn càng sâu càng mạnh bạo hơn. Trời đã tối om, cung nữ thái giám đứng cách đó hơn trăm mét, hoàn toàn không thấy rõ cái gì, xung quanh yên ắng, chỉ có hai người bọn họ ôm chặt lấy nhau đứng giữa hồ.

Trong miệng Tiểu Hoàng Đế có hương rượu, khi nói cũng líu ríu mơ hồ, hơi thở nóng bỏng phả bên tai Nhiếp Chính Vương: "Cữu cữu... Người... Người có thích không?"

"Thích." Nhiếp Chính Vương mút mát làn môi y, liếm đầu lưỡi y: "Thích Lục Lạc Nhỏ nhất."

"Ai hỏi người cái này đâu!" Tiểu Hoàng Đế không ưng ý đánh hắn một cái, lời thì trách móc nhưng nghe lại càng giống nhõng nhẽo hơn, "Có thích nơi này không?"

Nhiếp Chính Vương cười, ngồi xuống ghế đá, bế người lên đầu gối rồi lại hôn y: "Thích lắm, cảm ơn em."

Tiểu Hoàng Đế cười tươi, nghiêng đầu để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ, trông hơi ngốc nghếch. Tay Nhiếp Chính Vương bắt đầu sàm sỡ thò vào trong, mơn trớn vòng eo trơn bóng, thấp giọng nói: "Làm ở đây được không?"

Một lúc sau Tiểu Hoàng Đế mới phản ứng được hắn đang nói gì, chậm chạp mở to mắt, vùi mặt trong ngực hắn, hạ giọng mắng: "Đồ biến thái."

Nhiếp Chính Vương cười trầm, biết rằng câu này có nghĩa là y đồng ý, hôn lên mặt y: "Đứng dậy."

Tiểu Hoàng Đế không tỉnh táo lắm, nghe lời đứng dậy, mà không biết đứng kiểu gì. Nhiếp Chính Vương vỗ mặt y, lại ra lệnh: "Quỳ xuống."

Nếu là vài năm trước, Nhiếp Chính Vương thật sự không có gan dám ra lệnh như thế. Kể cả quan hệ giữa hai người có đặc thù đi nữa, nhưng nói thế nào thì đó cũng là đương kim Thánh Thượng, không đời nào lại để y quỳ gối trước mặt mình được. Nhưng Tiểu Hoàng Đế quả thực là chiều hắn đến mức không có giới hạn, không chỉ một lần quỳ giữa hai chân hắn, liếm mút thứ đồ vật thô to xấu xí kia cho hắn, thế là nuông chiều Nhiếp Chính Vương quen thói to gan hẳn, nói hắn cậy sủng sinh kiêu cũng không sai tí nào.

Tiểu Hoàng Đế trừng mắt lườm hắn một cái, cuối cùng vẫn quỳ xuống. Nhiếp Chính Vương đi ra sau y, vén long bào lên, một phát đã tụt sạch quần y. Tiểu Hoàng Đế hoảng sợ, hạ thân lộ ngoài không khí, gió thổi qua là run lẩy bẩy, nhỏ giọng chất vấn: "Làm gì đó!"

"Đừng cựa quậy." Nhiếp Chính Vương tóm lấy dương vật y rồi sờ hai cái, nghe thấy y sung sướng kêu rên, hắn không nhịn được cười, "Bò sấp người ra, chổng mông lên."

Tiểu Hoàng Đế cũng uống quá nhiều, mặc hắn càn quấy, ngoan ngoãn nhoài thân xuống, chu mông lên. Nhiếp Chính Vương nhìn chằm chằm bờ mông tròn trịa của y, dùng chút lực đánh gò đào ấy.

"A—" Tiểu Hoàng Đế muốn trốn đi theo bản năng, lại bị Nhiếp Chính Vương đè lại, y quay đầu oán trách: "Đau quá!"

"Đau là đúng." Nhiếp Chính Vương lại phang một phát nữa, để lại dấu tay màu đỏ trên bờ mông trắng tuyết nung núc thịt, "Lục Lạc Nhỏ, tự em tính xem đã bao lâu không tới tìm cữu cữu rồi?"

"A, a..." Bàn tay Nhiếp Chính Vương nóng ấm, trên tay còn có vết chai, chạm vào mông y một lần thôi mà Tiểu Hoàng Đế cũng cứng, lỗ sau cũng sẽ ướt nhẹp, nhưng bị đánh thì không dễ chịu chút nào, Nhiếp Chính Vương xuống tay không nể nang tẹo gì, đánh từng phát liên tiếp nhau, Tiểu Hoàng Đế lại muốn khóc nữa, lần nào gặp Nhiếp Chính Vương y cũng khóc, rõ ràng y một thân một mình có khổ đến mấy cũng gánh vác được, vậy mà gặp cữu cữu cái là trở nên cực kỳ dễ tủi thân: "Rõ ràng... chưa đến mấy ngày..."

Nhiếp Chính Vương đánh mông hắn từng tiếng 'bạch bạch', mỗi một cái vung tay là thịt mông sẽ núng nính run theo, y như đậu hủ, vừa mềm vừa trắng, nhìn thôi đã thấy ngon. Nhiếp Chính Vương ghìm vai không cho y dậy, thô lỗ vạch hết phía sau của y lồ lộ ra, tư thế vừa dâm đãng vừa xấu hổ. Ai có thể ngờ được vị bệ hạ không giận tự uy, khoác long bào cao quý kia lại đang quỳ gối bằng tư thái ti tiện trong đình nghỉ gió lùa bốn phía, chu mông chịu đòn, còn suýt nữa bị người ta quật cho phát khóc chứ? Chỉ cần nghĩ tới đây thôi Tiểu Hoàng Đế đã thấy khô nóng phát hoảng, dương vật cũng cứng ngắc, lên tiếng xin tha: "Em sai rồi, đừng đánh nữa mà."

Nhiếp Chính Vương lại vung tay thêm mấy phát nữa, nghe thấy y kêu thảm như đang cực kỳ đau, bấy giờ mới chịu dừng tay, đi tới trước người Tiểu Hoàng Đế, nhìn y từ trên xuống: "Biết lỗi chưa?"

"Biết lỗi rồi." Tiểu Hoàng Đế gật đầu lia lịa, đứng dậy, lấy lòng vươn tay cởi quần Nhiếp Chính Vương, chủ động ngậm mút lấy cây trụ thịt bắn ra kia, ra sức nhả ra nuốt vào, lúng búng nhận sai: "Sau này... Hức ưm... Hôm nào cũng tìm cữu cữu..."

Nhiếp Chính Vương động thân đầy thô bạo, tận tình đâm vào rút ra mấy cái trong miệng y. Tiểu Hoàng Đế bị tọng vừa nhanh vừa dữ, nước bọt cũng tràn lích tích ra, bị hắn vươn tay lau đi. Dương vật ướt đẫm nhếch lên chọc tới chỗ sâu nhất trong cổ họng y, nếm thấy vị tanh nhàn nhạt gay mũi kia, chỉ cần nghĩ tới đây là của cữu cữu thôi Tiểu Hoàng Đế cũng đã muốn bắn. Nhiếp Chính Vương nhìn rõ y từng tí một, giã một cái thật sâu vào miệng y, rồi rút ra, bôi vẽ một vòng quanh môi y, cười nói: "Lục Lạc Nhỏ, cái lỗ dâm đằng sau kia của em ướt nhẹp cả rồi."

Tiểu Hoàng Đế mặt đỏ bừng, mút mát lấy gậy thịt của hắn, nâng mắt nhìn hắn đầy nồng cháy. Nhiếp Chính Vương bị đôi mắt đào hoa kia của y nhìn cho dục hoả cảng vượng, rời khỏi miệng y, đi ra đằng sau vỗ mông y: "Chổng cao nữa, cữu cữu chịch em đây."

Tiểu Hoàng Đế cắn răng mắng hắn: "Đừng có suốt ngày nói mấy lời hạ lưu đó." Thế nhưng vẫn cúi sấp người, dâng huyệt mật lên thẳng trước mắt Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương nửa quỳ, cúi đầu cắn một phát không nặng không nhẹ trên gò mông y, rồi lại lè lưỡi liếm láp dấu răng đó. Không biết bản thân đang sợ hãi hay đang chờ mong nữa, hậu huyệt Tiểu Hoàng Đế co chặt lại, dòng nước dâm vẫn luôn chảy ra từ bên trong, khiến nhục huyệt kia ướt rượt hết, toả ra hương vị dâm đãng. Nhiếp Chính Vương kéo eo y rồi ưỡn cưỡi lên, dương vậy cứng ngắc sưng to nhét thẳng vào trong động mật kia, đè nặng thân y đầy thô bạo như đối xử với con vật, nắc giã hung ác. Tiểu Hoàng Đế nức nở, giãy giụa vươn tay về đằng sau tóm lấy đùi Nhiếp Chính Vương, nhưng lại bị bắt chéo hai tay để sau lưng, dập vào kéo ra càng sâu hơn, càng nhanh hơn.

Thân thể va chạm kịch liệt, đôi mông vừa mới bị đánh đang phải chịu tiếp từng đợt tấn công hung mãnh, bị thớ cơ bắp ẩn chứa sức mạnh kia giã cho còn đau hơn. Tiểu Hoàng Đế không ngăn được dòng nước mắt, bị phang cho vừa sướng vừa đau, y cảm thấy mình sao hạ tiện như thế, rồi lại thấy sung sướng hạnh phúc quá đỗi chân thực, y và cữu cữu đang cận kề da thịt, hơi ấm cơ thể truyền cho nhau, gắn liền nhau không một kẽ hở, là mối tương liên máu mủ ruột già mà thế giới này không thể ngăn cách nhất. Y há miệng khóc rên, huyệt dâm mở rộng hoàn toàn, trọn thành vách đều là thứ đồ cương cứng kia, mỗi một cú đâm vào rút ra đều khiến y dục tiên dục tử.

"A, a... A a ưm..."

"Lục Lạc Nhỏ..." Tiểu Hoàng Đế đã bắn hai lần rồi Nhiếp Chính Vương mới có ý phóng thích, hắn gọi nhũ danh của y, lật người y lại, yêu thương ôm y vào lòng, hôn lên làn môi y, bấy giờ mới bắn vào chỗ sâu nhất trong thân thể y. Tiểu Hoàng Đế thất thần mở to mắt, hạ thể hỗn độn nhồi đầy dương vật của người đàn ông khác, bị người ta cương quyết ôm trong lồng ngực, mãi lâu sau mới lấy lại được tinh thần. Y thẹn thùng rúc vào cổ Nhiếp Chính Vương, rầu rĩ nói: "Cữu cữu hư hỏng."

"Cữu cữu hư hỏng nhất, cữu cữu chỉ muốn chịch em thôi." Nhiếp Chính Vương thương y đến mức không biết làm thế nào mới thoả, lồng ngực mềm mại ấm áp, hắn hôn lên vai Tiểu Hoàng Đế như thể hôn thế nào cũng không đủ, nhặt áo choàng lên ôm lấy y: "Có thích không?"

Tiểu Hoàng Đế mặc xác hắn, rồi lại đánh hắn một cái.

Nhiếp Chính Vương cười, vui vẻ để y làm nũng, hôn mặt y thêm lần nữa. Mỗi lần Tiểu Hoàng Đế nín khóc, trên làn mi đều còn vương nước mắt, nhìn trông càng giống hồi nhỏ hơn, vừa yếu ớt vừa đáng thương, khiến người ta không nhịn được muốn bắt nạt y. Y ôm lấy cổ Nhiếp Chính Vương, thấp giọng nói: "Cữu cữu, người có biết hồ này tên gì không?"

"Tên là gì?" Nhiếp Chính Vương chỉ để ý lên mỗi người y, hoàn toàn không nghiêm túc thắc mắc vấn đề này, ôm y nhẹ nhàng đong đưa, như đang dỗ em bé: "Ta không biết."

"Tên là hồ Bình An." Tiểu Hoàng Đế nhẹ giọng, tiếng nói thanh thuý vang bên tai, dường như có chút nghẹn ngào: "Hồi nhỏ khi thấy người xuất chinh, lần nào em cũng rất sợ... Em không biết phải miêu tả loại cảm giác ấy thế nào, như thể thà để em chết còn đỡ khổ sở, đỡ đau hơn. Nhưng em không làm được một cái gì hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn người cưỡi ngựa đi, em... Đời này em không có tâm nguyện nào, chỉ cầu cữu cữu bình an cả đời."

Nhiếp Chính Vương trầm mặc. Hắn ôm chặt lấy người trong lòng, đáy mắt thấy nong nóng. Vầng trăng đã lên đỉnh, ánh trăng bàng bạc chiếu lên mặt hồ phẳng lặng, bóng ngược cây lá lắc lư, cơn gió thổi qua, gợn sóng khẽ lăn tăn. Dòng thở hai người họ đan xen, không ai nói lời nào, mãi lâu sau, Nhiếp Chính Vương mới hôn lên vành tai Tiểu Hoàng Đế, thấp giọng nói: "Ta đồng ý với em, nhất định sẽ sống thật tốt."

"Ta không thể chết đâu." Nhiếp Chính Vương cười, Tiểu Hoàng Đế có thể nghe thấy tiếng tim đập theo quy luật của hắn, cảm nhận được lồng ngực rung lên theo tiếng nói trầm thấp của hắn, "Cữu cữu còn muốn già đi với Lục Lạc Nhỏ cơ mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net