Chương 10: Cho Một Viên Đường Lại Đánh Một Gậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là thời gian làm việc, sau khi nói chuyện cùng Tô Hành Lang, Tống Thiên Yết không cảm giác được chút hiệu quả trị liệu nào, hắn còn bắt đầu hoài nghi danh hiệu bác sĩ tâm lý nổi danh của Tô Hành Lang có phải lãng đến hư danh rồi không.

Hắn biết, chính mình cũng không có tình cảm với Lâm Kim Ngưu, ít nhất hiện tại là như vậy.

Trái tim mệt mỏi lâu lắm, cho dù đối với sự tình có chờ mong lại ôm tiêu cực. Cho nên đánh giá này hơn phân nửa cũng sẽ là một lần vô tật mà chết cảm giác, liền không nghĩ làm chính mình rơi vào đi. Chờ đến lúc khắc sâu đến không thể rời đi lại bị lập tức hung hăng rút ra, hắn không dám tưởng tượng.

Mày Tống Thiên Yết đang gắt gao nhăn ở bên nhau, cưỡng bách chính mình khống chế nghĩ đến xúc cảm da thịt ấm áp, trái tim liền không quy luật mà tung tăng nhảy nhót.

Một tiếng đập cửa thanh thúy đem hắn gọi trở về, giương mắt phát hiện là Uông Kỳ Mỹ.

Bọn họ cũng không ca giải phẫu nào cần bàn bạc, hiển nhiên, Uông Kỳ Mỹ là tới nói chuyện phiếm.

Hôm nay Uông Kỳ Mỹ vẫn là đại sóng, rực rỡ, mặc váy còn ngắn hơn thẳng đến chỗ đùi. Vốn dĩ có áo blouse trắng che đậy còn tốt, cũng không biết là cố ý hay vô tình, cô ta hiện tại hoàn toàn đem áo blouse trắng rộng mở. Chỉ cần hơi chút nâng động hạ chân, thật dễ dàng khiến cho quần lót lộ ra ở trong tầm mắt người khác.

Uông Kỳ Mỹ một chút cũng không để bụng, làm lơ biểu tình không vui của Tống Thiên Yết, lắc mông phong tao đi đến bên cạnh bàn: "Bác sĩ Tống, có vẻ hôm nay anh rất không cao hứng a?"

Trong mũi Tống Thiên Yết lại xộc mùi nước hoa, mặt lập tức đen lại, ngữ khí cũng lạnh xuống: "Bác sĩ Uông, tôi nhớ rõ chúng ta hôm nay không có công việc cần thương lượng bàn bạc."

Uông Kỳ Mỹ cũng không cảm thấy e lệ: "Không có chuyện công việc, tôi không thể tới tìm anh sao? Thiên Yết anh đối với tôi thật lãnh đạm a."

Bình thường lời nói của Tống Thiên Yết đều kiệm, lúc này cũng không biết nên giải thích thế nào đối với loại hỏi chuyện "cưỡng từ đoạt lí*" như này, mùi nước hoa lại làm cả người hắn khó chịu cực kỳ, hắn đơn giản đứng dậy, liền đi đến hành lang.

*Cưỡng từ đoạt lý: chỉ người vô lý, cãi chày cãi cối, nói ngang.

"A, Bác sĩ Tống." Uông Kỳ Mỹ vội vàng kêu hắn, âm thanh thướt tha: "Cứ đi như vậy làm gì? Tôi còn chưa hỏi anh, cảm giác sử dụng đồ vật thế nào."

Tống Thiên Yết dừng lại động tác: "Cái gì?"

Uông Kỳ Mỹ cười đến hoa hòe lộng lẫy, từ chỗ ngực bị nửa bao bọc lấy sóng gió mãnh liệt lấy ra đồ vật vuông vức, Tống Thiên Yết ngây người, lập tức liền nhớ tới đêm đó cùng Lâm Kim Ngưu "Đối chiến".

Cùng loại áo mưa, sao lại trùng hợp như vậy?

Uông Kỳ Mỹ nhìn phản ứng của Tống Thiên Yết, rất là cao hứng, còn huýt huýt sáo, mị nhãn như tơ: "Bác sĩ Tống, xem ra anh là dùng áo mưa tôi tặng cho anh, phản ứng lớn như vậy, thật là không biết nữ nhân nào."

Tống Thiên Yết lập tức phản ứng lại ngọn nguồn chuyện, một chút độ ấm mặt mày bên trong cũng tìm không thấy: "Ngày đó, là cô cho tôi?"

Trong đầu hắn bỗng nhiên rõ ràng, trách không được đêm đó Lâm Kim Ngưu vẫn luôn đều cố tình duy trì khoảng cách với hắn, lúc cô mạnh hơn cực độ không muốn.

Là cô phát hiên trước trên người hắn có áo mưa, lại vẫn coi như cái gì cũng không biết, ném áo mưa vào thùng rác. Lại bị hắn cho rằng cô bên ngoài có đàn ông, còn không màng ý nguyện cường bạo cô.

Tống Thiên Yết cơ hồ hận đến phát cuồng, sau khi say rượu lại có thể hỗn đản như vậy!

Uông Kỳ Mỹ gợi lên khóe miệng, cảm thấy biểu tình giận dữ trước mắt của Tống Thiên Yết càng thêm tuấn lãng cực kỳ: "Đúng rồi, anh có muốn cùng tôi thử xem tư vị áo mưa này không? Tôi rất sẵn sàng"

Năm lần bảy lượt khiêu khích muốn làm Tống Thiên Yết mất đi nhẫn nại, ý cười bên miệng hắn càng sâu, khóe mắt đuôi phượng nâng lên càng thêm lạnh lẽo.

Chờ đến khi Uông Kỳ Mỹ trở lại văn phòng, điện thoại nội tuyến liền vội vàng reo, cô mới vừa tiếp, âm thanh sốt ruột của viện trưởng truyền tới: "Kỳ Mỹ a, cô có phải đắc tội với bác sĩ Tống hay không? Bác sĩ Tống không phải là người trêu chọc được!..."

Lâm Kim Ngưu thống khổ ngồi ở trong phòng hộ sĩ, hai chân đều đau nhức run lên, đều do đêm đó Tống Thiên Yết luôn dùng sức đè nặng chân, làm hại cô hai ngày eo đau lưng đau.

Đặc biệt là hạ thân, cũng không biết Tống Thiên Yết tàn nhẫn thế nào, thật sự là đau cực kỳ.

Rõ ràng thói ở sạch của hắn nghiêm trọng đều sắp trong ba tầng ngoài ba tầng mang lên khẩu trang bao tay, sao hắn sẽ chủ động mà chạm vào cô như vậy?

Hơn nữa, đêm đó lời của Tống Thiên Yết thật quái dị, nói là cô cho hắn đội nón xanh? Nhưng cô nào có năng lực này, thích Tống Thiên Yết cũng đã đau khổ rất nhiều, làm có tinh lực trêu chọc tên đàn ông nào khác.

Lâm Kim Ngưu tự giác ủy khuất, tìm không thấy người có thể kể khổ. Ba mẹ là không thể nói, bà nội Tống lại càng không thể nói. Nếu là bà biết cô cùng Tống Thiên Yết mây mưa một hồi, không chừng phải đi ra ngoài mua pháo chúc mừng.

"A, tức quá!" Lâm Kim Ngưu tức giận mà đập cái bàn, không nghĩ tới còn làm tay đau, lại càng giận hơn.

"Tức giận cái gì?" Từ Lệ Lệ xong việc đi đến, tùy tiện ngồi xuống, liền lấy ra hạt dưa giấu ở trong ngăn kéo bắt đầu cắn.

"Chính là bị chó cắn một ngụm." Lâm Kim Ngưu nhịn không được nghĩ, Tống Thiên Yết nếu là cẩu, sẽ là một loại cẩu, tàng ngao.

Không đúng! Hắn chính là tên hỗn đản, làm gì còn tâm bình khí hòa mà tưởng này đó!

"A? Thật đúng là bị chó cắn? Cũng không nhìn xem tư thế đi đứng hai ngày này của cô, người không biết còn tưởng rằng cô là bị đàn ông cơ khát thao đến không xuống giường được đâu." Từ Lệ Lệ cho dù miệng bẹp bẹp cắn hạt dưa, nhưng năng lực bát quái phun tào vẫn là nhất.

Bị người chọc trúng tâm sự, mặt Lâm Kim Ngưu đỏ lên, vội vàng giải thích: "Tôi chính là bị ngã, bị thương chân mà thôi!"

"Được được." Từ Lệ Lệ xua xua tay: "Đợi lát nữa đến phiên cô đi kiểm tra phòng."

Chân Lâm Kim Ngưu đau đến lợi hại, vừa đi liền giống như kim đâm, nào còn có thể đi kiểm tra phòng, chỉ có thể làm ơn Từ Lệ Lệ thay thế cô đi: "Giúp giúp tôi đi, hôm nay cơm trưa tôi bao."

Mí mắt Từ Lệ Lệ cũng không nâng, vươn ba ngón tay: "Tôi muốn bao ba ngày cơm trưa."

Trên đầu Lâm Kim Ngưu chảy xuống một viền mồ hôi.

Có người gõ cửa phòng khoa ngoại, giờ là thời gian báo cáo kiểm tra phòng, Tống Thiên Yết không ngẩng đầu lên từ trong bệnh lịch, nói: "Tiến vào."

"Bác sĩ Tống..." Âm thanh của Từ Lệ Lệ có chút run, cô vừa rồi sao không nghĩ tới kiểm tra xong phòng là phải báo cáo với Tống Thiên Yết? Không được, cô đến đòi thêm Lâm Kim Ngưu một bữa cơm.

Tống Thiên Yết ngẩng đầu thấy người tới không phải Lâm Kim Ngưu, có chút kinh ngạc, hỏi, "Kim Ngưu đâu?"

"Chân Kim Ngưu bị thương, tôi là tới thay thế cô ấy." Từ Lệ Lệ cảm thấy Tống Thiên Yết giống như là cái di động điều hòa, không có lúc nào là không tản ra khí lạnh, cũng thật thấm người.

Lâm Kim Ngưu ngã thương ở chân? Tống Thiên Yết rũ xuống mắt, không nói.

Từ Lệ Lệ cũng không biết có phải mình đã nói câu nào chọc tới Tống Thiên Yết hay không, run run rẩy rẩy mà báo cáo xong muốn đi, đã bị Tống Thiên Yết gọi lại: "Giúp tôi kêu Kim Ngưu lại đây, cảm ơn."

Từ Lệ Lệ cho rằng biểu hiện không tốt còn hại Lâm Kim Ngưu, có chút hoảng hốt. Tỷ muội, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây!

Chờ Lâm Kim Ngưu biết tin này, mặt đều mau nhăn thành khổ qua.

Ngày đó Tống Thiên Yết làm xong, người đã không thấy tăm hơi. Cô cho rằng hắn không muốn nhìn thấy cô. Hiện tại chủ động kêu cô qua đó, chẳng lẽ là muốn cùng cô nói chuyện ly hôn?

Chân cô run lên, chậm rãi đi tới cửa văn phòng, nhìn thấy Tống Thiên Yết khí phách hăng hái, ngực đột nhiên thật đau.

Có phải sắp ly hôn với cô nên cảm xúc của hắn trở nên tốt vậy không?

Tống Thiên Yết nhìn cổ áo Lâm Kim Ngưu vô ý lộ ra một chút vệt đỏ, đó là do hắn làm. Hắn nhỏ đến không thể phát hiện cắn một chút nha, ngữ khí bình tĩnh: "Kim Ngưu."

Lâm Kim Ngưu không tự giác mà bắt lấy vạt áo trên người, trong văn phòng dường như có cỗ khí ướt hàn. Cô đi vào văn phòng, tận lực làm cho tư thế đi đứng bình thường một chút.

Tống Thiên Yết lấy ra lọ dược đã chuẩn bị, là bôi dưới thân. Lâm Kim Ngưu chỉ cảm thấy hắn căn bản là vũ nhục cô, trước cho cô chút ngọt, đợi lát nữa lại đánh đòn cảnh cáo sao!

Lâm Kim Ngưu tức giận phải đi: "Không cần!"

Lúc Lâm Kim Ngưu xoay người, trong mắt Tống Thiên Yết hoảng loạn, trái tim cũng vô pháp ức chế mà nhanh chóng nhảy lên.

"Kim Ngưu, thực xin lỗi!"

Nghe vậy, Lâm Kim Ngưu kinh ngạc mà dừng bước, trong đầu hiện lên tư vị phức tạp, rồi lại cảm thán.

Tống Thiên Yết thế mà lại xin lỗi cô sao?

----------------

Cảm ơn đã đọc! Còn chần chờ gì nữa không cho tớ 1 lượt vote nhỉ 🌟

Trong quá trình edit không thể tránh khỏi việc sai chính tả, tên nhân vật chưa thay đổi, đếu có tình trạng như vậy rất mong mọi người nhắc nhở, không ném gạch đá ạ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net