Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chẳng hiểu sao tôi với tiểu quỷ lại đi tới sân điền kinh và "quả bóng vàng" xui xẻo nhất chẳng hiểu sao ném bụp vào đầu tôi.

-Ôi, đau quá!  đồ khốn nào dám ném trúng bổn Nhân Mã vậy.

Tôi xoa cục u trên trán lại bất mãn chửi, bỗng dưng thấy một gương mặt cười đáng sợ khiến tôi im bặt. Sao mà đen thế, người dùng bóng ném vào tôi lại chính là... Bạch Dương! Nụ cười của hắn lập tức biến mất khi nhìn thấy Thiên Yết đứng sau lưng tôi, đầu lập tức xuất hiện khói đen.

-Nhóc con, sao mày lại ở đây? Chẳng phải tao nói rồi sao? đây không phải là nhà trẻ mày nghe không hiểu tao nói gì à?

Thiên Yết để xem cậu đối phó thế nào! Tôi chẳng nói năng gì, nghĩ bụng. Nếu mà có túi bỏng ngô ở đây thì thích vừa được ăn vừa được xem kịch.

-Chị ơi chú kia có bị bệnh gì không tính tình xấu quá ta đi thôi! - Ai ngờ Thiên Yết kéo áo tôi, sợ hãi nép ra sau lưng tôi.

-Mày gọi ai là chú hả? Thú cưng, cô tránh ra cho tôi. Hôm nay tao không biến thằng tiểu quỷ này thành nhân bánh bao thì không được.

Tôi thấy Bạch Dương giận tái xanh cả mặt. Hắn xắn tay áo lên định đánh người. Có điều không thể nhìn Thiên Yết bị đánh được. Tuy hắn rất đáng ghét nhưng hắn bị biến thành như thế này cũng là vì tôi, tôi không thể bỏ mặc hắn.

-Bạch Dương thiếu gia, trẻ con vô tội mà anh đừng tính toán với nó.

-Thú cưng, cô dùng vẻ mặt dễ thương với tôi cũng vô dụng, thằng tiểu quỷ này dám gọi Bạch Dương tôi là chú, không dạy dỗ nó thì sau này nó sẽ càng ngang ngược hơn.

Bạch Dương đã tóm lấy Thiên Yết , giơ tay lên chuẩn bị đánh hắn.

-Hu hu hu... có người bắt nạt trẻ con, mau tới mà xem này.

Cái tiếng khóc quỷ quái đó gần như đã tạo ra một vụ nổ trên sân điền kinh. Mẹ ơi! Tai tôi sắp điếc đến nơi rồi. Hắn lại dùng chiêu này? Có thể chơi trò gì mới hơn một chút được không? Nhưng dường như chiêu này rất hữu ích...

-Á, tiểu quỷ chết tiệt! tao đã đụng vào mày đâu, đừng có kêu lên nữa.-Bàn tay đang giơ lên định đánh Thiên Yết của Bạch Dương dừng lại giữa chừng.

-Ấy? Bạch Dương thiếu gia, sao anh lại bắt nạt một cậu bé đáng yêu thế này anh định đánh nó sao?

-A, không phải chứ.. ôi, nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt nó kìa mới đáng thương làm sao? Thiếu gia của chúng ta chắc sẽ không bắt nạt một đứa trẻ con chứ.

-Nghe nói là học sinh mới lợi hại lắm, mới 10 tuổi đã được đặc cách vào trường cấp 3 rồi, thiếu gia chắc là đang chào học sinh mới.

..

Rất nhiều nữ sinh xúm lại xem, Bạch Dương thấy hơi mất mặt. Hắn bỏ Thiên Yết xuống hằn học trừng mắt nhìn cậu bé.

-Khụ khụ, thiếu gia tôi thấy thằng tiểu quỷ đáng yêu nên muốn bế nó thôi. Sao tôi lại đánh nó được cơ chứ?

Bạch Dương vội vàng thả tiểu quỷ xuống, còn ra sức xoa đầu hắn, giả bộ thân thiện cuối cùng không quên chỉnh lại cổ áo của mình. Cái gã này cứ như thể đang diễn phim thần tượng ấy.

-Đúng thế. Cảm ơn mọi người đã lo lắng. - Chiêu thức giả bộ đáng yêu của tiểu quỷ thực sự là quá cao siêu, giọng nói ngọt như mía lùi. Tiểu quỷ chết tiệt, cũng may mà tôi chưa ăn trưa nếu không chắc là nôn ra hết rồi!

-Ha ha, đáng yêu quá, để chị véo một cái nào. Ôi, da nó thích thật đấy, sau này chị sẽ chăm sóc cho em...

-Gương mặt nó giống Hoàng Tử bé, xinh dã man!

-Ừ, các anh cũng sẽ thương yêu em!

...

Tôi và Bạch Dương bị đám con gái điên cuồng đẩy dạt sang một bên. Bạch Dương vốn luôn cao ngạo, coi mình là trung tâm giờ bị như thế này tức muốn phát điên lên.

-Này, tôi đếm đến 3, đám người kia mau cút cho tôi! 1, 2...

Còn chưa đếm xong, đoàn người đã bỏ chạy như gà, uy tín của Bạch Dương quả không phải là bốc phét. Ở trường trung học Thâm Điền, đắc tội hắn còn đáng sợ hơn là đắc tội Diêm Vương. Sân điền kinh tĩnh lặng chỉ còn lại mỗi tôi, Thiên Yết và Bạch Dương .

-Bạch Dương thiếu gia à !! Xin lỗi. Em trai tôi còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện anh đừng giận nó!

Tôi cố nặn ra nụ cười quyến rũ nhất có thể. Kẻ thức thời mới không chịu thiệt cứ nói chuyện tử tế với hắn thì hơn.

-Ừm, cũng đúng người lớn không thèm chấp trẻ con, tha cho thằng tiểu quỷ đấy. - Bạch Dương trầm tư gật đầu.

-Thế này đi. Để thể hiện sự biết lỗi của tôi thứ bảy này cô đi với tôi tới công viên nước nhé.

Ngất mất! Rõ ràng là gã Thiên Yết đắc tội với hắn sao lại bắt tôi đi chơi với hắn? Có điều...

-Công viên nước? Anh cũng tới những chỗ như thế?

-Bảo... bảo cô đi thì đi, cô là thú cưng của tôi, chủ nhân nói gì cũng không được phản đối! - Bạch Dương lắp bắp, mặt đỏ bừng.

-Ấy, lạ thật, sao anh lại đỏ mặt?

-Ai... ai đỏ mặt. 3 giờ chiều thứ bảy cô mà đến muộn thì chết chắc đấy. Còn nữa, nếu cô muốn đưa thằng tiểu quỷ chết tiệt này đi thì cũng không vấn đề gì.

Bạch Dương nói xong thì vội vã bỏ đi, khiến tôi suýt chút nữa thì ôm bụng cười đứt ruột. Có điều, vì sao phải đưa thằng tiểu quỷ này đi, chẳng phải Bạch Dương rất ghét hắn sao?

-Cô định cắm sừng tôi sao? - Tiểu quỷ sau lưng tôi bỗng dưng phun ra một câu.

Gió lạnh ùa tới.

Cốc!

Tôi cốc mạnh lên đầu tiểu quỷ.

-Cái gì cắm sừng? Tiểu quỷ chết tiệt đừng có phát biểu linh tinh làm hỏng hình tượng của tôi!

-Nụ hôn đầu của cô chẳng phải cho tôi rồi sao? Bây giờ lại hẹn hò với người đàn ông khác, không là cắm sừng thì là gì? - Thiên Yết giận dỗi nói.

-Nụ... nụ hôn đầu, sao anh biết đó là nụ hôn đầu của tôi?

Nói xong, tôi vội vàng bụm miệng mình lại. Thế có khác nào chưa đánh đã khai? Có điều hắn quan tâm tới việc tôi hẹn hò với Bạch Dương làm gì? Tôi xoa hai tay vào với nhau, cười đầy âm mưu, lại gần hắn.

-Sao cô cười nham hiểm vậy?

-Anh ghen đúng không? Ha ha sức hút của Nhân Mã tôi lớn thật .Tiểu quỷ đừng đau lòng quá, thực ra khi lớn trông anh cũng đẹp trai ra phết, chỉ cần thay đổi cái giọng điệu nói chuyện lạnh lùng không chừng tôi sẽ suy nghĩ tới anh.

-Tôi... tôi thèm vào, cô nghĩ nhiều quá đấy. Loại con gái có gương mặt làm hỏng mỹ quan thành phố, thân hình thì như mấy bà thím như cô thì còn lâu tôi mới thích.-Thiên Yết hơi giật mình khi nghe tôi nói nhưng nhanh chóng hắn lại trưng cái bộ mặt lạnh lùng đáng ghét kia bắt đầu dùng cái giọng điệu quen thuộc khiến người nghe bực bội đó. Hời nói thôi cũng đã thấy ghét rồi

-Anh quá đáng thiệt! tôi cũng đâu tới nỗi tệ lắm chỉ là thân hình không được đẹp tí thôi nhưng mà khuôn mặt..khuôn mặt nè có ai dễ thương bằng tôi không-Đúng là bực bội lại còn so sánh tôi với bà thím nữa chớ. Đáng ghét! đúng là đáng ghét

-Cô đừng đứng đó tự kỉ, về nhà mà xem gương lại đi- Hắn chỉ nhếch mép, lạnh lùng bước đi đúng là con người hắn thật là đa nhân cách mà

Cái tên tiểu quỷ chết tiệt tôi ghét anh...vô cùng ghét anh

Thứ bảy.

3h15' chiều

Ngược lại với gương mặt sầm sì khó chịu của tiểu quỷ tôi lại tỏ ra vô cùng hào hứng, dọc đường còn lẩm bẩm hát một bài. Thời tiết này mà được ngâm mình trong nước thì không còn gì bằng.

-Cô điên rồi à? Hẹn hò với "con khỉ đỏ" đó mà cô cũng vui thế ư?

Haiz, cái lời lẽ lạnh băng này được thốt ra từ miệng của một thằng nhóc thật khó thích nghi huống hồ còn là một gương mặt rất đáng yêu nếu cứ thế thì tôi sẽ bị tâm thần phân liệt mất.

Cốc!

Tôi không hề khách khí, gõ mạnh lên đầu hắn.

-Là một đứa trẻ con thì không thể không lễ phép, nếu không mọi người sẽ tưởng là "chị" không dạy "em" cẩn thận!

Tôi chỉ có thể nhân lúc hắn biến nhỏ mà bắt nạt hắn chứ không chờ hắn lớn lên rồi thì tôi chẳng còn cơ hội nữa.

-Cô là người đàn bà độc ác. Tôi cảnh cáo cô đừng có đánh vào đầu tôi!

Hừ! Lời cảnh cáo của một đứa trẻ con thì có ích gì? Tôi lườm hắn một cái, ngoáy tay giả bộ không nghe rõ bước nhanh chân về phía trước, sau đó tôi nghe thấy tiếng "mài răng" của một đứa trẻ con. Trong lòng tôi vui như tết, tôi hí hửng tìm "khỉ đỏ", khụ khụ, ý tôi là Bạch Dương.

Á? Đó chẳng phải là Bạch Dương sao? Hôm nay hắn mặc một cái áo phông màu bạc rất ngầu, còn đeo kính đen, trông vô cùng đẹp trai, đứa con gái nào đi qua cũng phải quay lại nhìn hắn bằng con mắt ngưỡng mộ. Có điều sao bên cạnh hắn còn có một đứa con gái khoảng 7, 8 tuổi với mái tóc công chúa, xinh như búp bê thế nhỉ? Ừm, nếu nhìn kĩ thì hai người có vẻ giống nhau chỉ khác mỗi đôi mắt, mái tóc thì có vẻ nhạt hơn, chẳng nhẽ đó là con riêng của hắn? Nghĩ đến đây, tôi bất giác rùng mình.

-Thú cưng, sao cô đến muộn thế, làm tôi suýt nữa thì báo cảnh sát! - Bạch Dương lao tới véo má tôi nhưng bị Thiên Yết chặn ngay lại được và tặng một cười với hắn rất chi là'' ngọt ngào''.

-Xin lỗi, chú ơi! Nhân Mã nhà cháu thích ngủ nướng nên bọn cháu đến muộn.

Ngất... Ai bắt anh phải giải thích thế để trả thù cái cốc đầu của tôi ban nãy!

-Tiểu quỷ chết tiệt, mày gặp ông chú nào đẹp trai như tao chưa? Sau này không được gọi tao là ông chú nữa nếu không tao sẽ ném mày xuống hồ cá sấu, nghe rõ chưa hả? - Bạch Dương giận điên người, hắn bực bội gỡ kính râm xuống, trợn mắt nhìn Thiên yết bằng đôi mắt đặc biệt ấy.

-Hử? Các ông chú bình thường đều không thích tự nhận mình là ông chú mà. Thôi được, cháu không làm lộ thân phận của chú nữa.

-Thằng tiểu quỷ chết tiệt này sao mày nói chuyện khó nghe thế.

-Các anh các chị đều nói cháu đáng yêu mà bởi vì chú là chú nên mới ghét cháu phải không?

-Mày...

...

Hai cái người này cứ đụng mặt nhau là cãi nhau, bực mình thật!

-Này này đừng có cãi nhau nữa, các người coi tôi là người tàng hình à.

-Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng chen vào!

-Đàn ông nói chuyện, đàn bà đừng chen vào!

Hai người này sao tự nhiên lại có thỏa thuận ngầm như thế?

-Sao mày lại học cách nói của tao, trẻ con mà còn giả bộ đàn ông? - Bạch Dương bất mãn lắc cái đầu nhỏ của Thiên Yết. Thằng tiểu quỷ đáng thương xanh cả mặt.

-Anh Bạch Dương, cậu ấy là ai? Đẹp trai quá! - Cô bé nãy giờ vẫn tò mò nhìn Thiên Yết bắt đầu mở miệng, trên gương mặt bầu bĩnh còn có hai cái lúm đồng tiền, đáng yêu thật. Trong đôi mắt của Bạch Dương thoáng qua một ánh sáng, hắn kéo cô bé ra trước mặt chúng tôi.

-Quên không giới thiệu với hai người, đây là Trương Cự Giải là con gái của dì tôi, năm nay 7 tuổi, thế nào, đáng yêu không? Tiểu quỷ, anh giới thiệu nó cho mày làm bạn gái, được không?

Cơn gió thu nhè nhẹ làm một chiếc lá vàng rụng xuống, bay qua đầu tôi và tiểu quỷ. Chẳng lẽ hắn định đưa cô bé này tới đây xem mắt Thiên Yết ?

------
Chỉnh sửa |10/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net