Phần 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Cẩn thận  Nhân Mã...ngã đấy!

Đúng lúc đó chân tôi nhẹ tênh, tôi ngã xuống khỏi cái thang phút chốc trong não tôi lại xuất hiện một câu nói '' lần này chết chắc rồi''. Hy vọng là đầu không rơi xuống trước nếu không thì tôi toi, vốn dĩ thân hình đã không đẹp rồi nếu không còn gương mặt thì biết làm sao?

-Em không sao chứ?

Một giọng nói ấm áp vang trên đầu tôi hốt hoảng mở mắt ra đập vào mắt tôi là khuôn mặt đẹp trai dưới ánh nắng mặt trời nó sáng chói như khuôn mặt của một thiên thần,tôi nghe tiếng trầm trồ của các bạn nữ xung quanh.

-Thiên Yết.

Gã này biến to vào lúc này chẳng phải sẽ gây phiền phức cho tôi sao? Tôi bực bội lườm hắn nhưng hắn giả bộ như không nhìn thấy sau đó liếc ánh mắt lạnh lùng về đám người đứng xem vì đã giúp đỡ Bạch Dương

-Này mày dám chạy tới địa bàn của tao muốn chết rồi phải không ?-Quả nhiên là Bạch Dương tức giận quát lớn

-''Khỉ đỏ'' không ai nói với mày là dáng vẻ của mày trông rất nực cười sao ?

Thiên yết bắt đầu công kích bằng ''miệng lưỡi độc địa'' của hắn

-Mày dám gọi tao là khỉ? Hôm nay tao không dạy dỗ thành ranh như mày thì tao không còn là Trương Bạch Dương nữa-Bạch Dương xắn tay áo lao vút lên như một ngọn lửa, vung ra những cú đấm cực đẹp nhưng Thiên Yết tránh được

Thiên Yết lạnh lùng nhìn Bạch Dương, khuôn mặt nở một nụ cười khinh bỉ.

-Chỉ có những kẻ kém cỏi mới dùng bạo lực.

Thật là cái gã này nói năng ngày càng độc địa.Không được nếu cứ để như thế này thì có lẽ 1 trong 2 người sẽ vào bệnh viện mất, sao đây tôi phải làm sao, làm sao.

Lúc này Bạch Dương dận dữ chuẩn bị lao tới đấm Thiên Yết tôi vội vàng chắn trước mặt hắn

-Đừng có đánh nữa.

Bụp một tiếng, nắm đấm của Bạch Dương chỉ cách mũi tôi vài mm

-Nhân Mã cô đang giúp nó sao? Lần trước rõ ràng cô cưỡng hôn tôi mà sao có thể phản bội tôi chứ-Nắm đấm của Bạch Dương xòe ra sau đó kéo mạnh tôi vào lòng hắn.

-Anh đang nói nhảm gì vậy tôi không có cưỡng hôn anh.

Thấy cánh tay trắng trẻo vòng trên cổ tôi, tôi há miệng cắn thật mạnh

-Lần trước là cô nhảy lên cưỡng hôn tôi còn làm môi tôi chảy máu nữa chẳng lẽ cô không muốn chịu trách nhiệm-Khóe môi Bạch Dương nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng đểu.

XÌ...

Bọn học sinh xung quanh thở dài một hơi

-Đó là vì..vì..tôi..-Tôi cuống cuồng giải thích

-Cái gì thì ra con nhỏ Hạ Nhân Mã đó cũng bạo dữ

-Anh Bạch Dương của chúng ta lại bị con nhỏ đó cưỡng hôn...Trời ơi giữ tôi lại..tôi ngất đây

-HuHu..thần tượng của tôi lại bị một đứa xấu xí bình thường tỏ ra ngây thơ lại là người cướp đi nụ hôn quý giá của soái ca.

...

Tôi thấy mình thật là oan ức, ánh mắt những học sinh xung quanh nhìn tôi thật sự rất đáng sợ giống như là những mũi kim chích vào tim tôi,tôi cảm thấy tầm mắt của mình càng lúc càng mơ hồ.

-Này sao cô lại khóc..thú cưng cô đừng như thế được không? Xin lỗi cô nín đi tôi không cố ý-Bạch Dương hoảng loạn định giơ tay lau nước mắt cho tôi

Bụp

-Tránh xa tôi ra.

Tôi gạt tay hắn ra rồi chạy vút ra khỏi đám người đang chỉ trỏ vào tôi, tuy chạy đã xa nhưng tôi nghe được tiếng đám nữ sinh đó xì xầm, chửi móc tôi

...

Chắc hẳn những ngày sau tôi sẽ chẳng yên thân với bọn họ cho coi. Trương Bạch Dương là đồ ngu ngốc, đáng chết, tại sao hắn có thể bóp méo sự thật như vậy chứ, nói tôi cưỡng hôn hắn trước mặt bao nhiêu người rõ ràng là tôi không cẩn thận đụng vào mà!!

Một mình tôi ngồi trong góc sân vận động khóc rất lâu,bỗng có một bàn tay nhỏ xoa đầu tôi

-Con khỉ đó là đồ ngốc, cô chấp hắn làm gì còn khóc đỏ cả mắt nữa-Giọng nói trẻ con của Thiên Yết nghe êm tai hơn trước rất nhiều thế là tôi không thể kiềm nén được tâm trạng của mình nữa

-Bạch Dương chết tiệt..ai hôn hắn chứ. Tôi không cẩn thận nên đụng phải thôi mà.-Tôi cúi người vùi đầu vào cổ hắn thút thít nói đứt đoạn

Cơ thể Thiên Yết cứng lại sau đó vỗ nhẹ vào lưng tôi. Không biết tại sao hình như tôi rất bận tâm tới việc tiểu quỷ có hiểu lầm tôi không. Liệu hắn có nghĩ rằng tôi là đứa con gái dễ dãi không?

-Tôi biết.-Thiên Yết dùng bàn tay vuốt nhẹ mái tóc rối bời do chạy của tôi giọng nói dịu dàng chưa từng thấy

Cảm giác dễ chịu!! Giống bàn tay mẹ đang an ủi tôi làm tâm trạng tôi dần bình tĩnh lại

-Anh thấp quá..tư thế này chẳng dễ chịu chút nào-Tôi bắt đầu ca thán

Phịch

Người bị tổn thương lòng tự trọng đẩy tôi ra, mông tôi thân mật tiếp xúc với đất mẹ thiêng liêng

-Đồ nhỏ nhen,người ta nói thật lòng mà quỳ như này đau chân lắm-Tôi lườm Thiên Yết một cái, phủi bụi trên người rồi đứng lên

-Khóc trông thật xấu xí.

Nói xong hắn bước chân bỏ đi chẳng buồn nhìn tôi một cái

-Á, anh chờ tôi với.

Gã đáng ghét này, thật tinh vi khiến tôi lúc nãy còn tưởng hắn dịu dàng lắm,hừ chắc tôi đau lòng quá nên đầu óc bị chạm mạch rồi thật là.
----------
Chỉnh sửa |15/9/2021|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net