Chương 5: Khiêu khích Dương tiểu viện. (P.1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung tiểu nương nhanh chóng chạy đến viện của lão thái thái, nhìn thấy Tần đại phu nhân đang khóc bên ngoài sảnh dập đầu mấy lần xin lão thái thái nghĩ cách nói lại với phu quân, bà ấy tuyệt đối không để con mình đâm đầu vào Tĩnh Vương phủ đó. Thánh chỉ chưa tới nên Tần đại phu nhân vẫn còn nghĩ rằng bản thân chỉ cần thành tâm cầu xin, nói rằng con gái đã tình đầu ý hợp với một người khác thì đối với người nhân từ như hoàng thượng thì chắc chắn ngài ấy cũng không nỡ ép buộc.

Nhưng càng khóc tần đại phu nhân càng không nghĩ ngợi, cho đến khi lão thái thái tức giận đi ra mắng cho một trận thì mới thấy bà ấy thút thít, không vừa khóc vừa nói nữa. Lão thái thái không nỡ nặng lời, chỉ cúi người xuống đẩy một cái làm Tần đại phu nhân ngã ra rồi đi lại vào trong phòng, bắt con dâu quỳ ở giữa phòng uống trà.

Dung tiểu nương không nhìn được nữa, nhanh chóng chạy vào đỡ lấy Tần đại phu nhân đang chống tay xuống sàn gỗ lạnh lẽo đó. Lão thái thái thấy Dung tiểu nương đi vào nhưng không thông báo trước, vốn định mở miệng trách móc nhưng thấy nàng ta đang vỗ về Tần thị thì bà lại không nói nữa, để ma ma tâm phúc hơi vén màn ra, lão thái thái nhẹ nhàng nói.

"Tần đại phu nhân đang rối bời, ngươi đưa về đi. Chăm sóc cho tốt, đêm rồi đừng để bị lạnh."

Bắt được ý, tâm phúc bên cạnh như ngay lập tức đưa cho Dung tiểu nương một cái áo choàng dày. Bên ngoài tiết đông vẫn còn lạnh, đi ra ngoài dù chỉ là đi lại trong phủ thôi nhưng cũng không thể đi lại phong phanh một cái áo khoác mỏng không có ống tay áo mà đi ra bên ngoài được.

"Phu nhân, chúng ta về thôi. Nô tỳ đưa người về, đi thôi."

Dung tiểu nương đỡ lấy cánh tay của Tần đại phu nhân rồi muốn dìu bà ấy đứng dậy rời đi. Nếu đứng đây khóc một lúc nữa thì thật sự không ra thể thống gì, đến lão thái thái cũng sẽ dùng gia pháp với phu nhân mất.

Trên đường về Tần Thê viện, Tần đại phu nhân không ngừng khóc lóc chỉ nghe bà ấy khiến câu chữ trở nên méo mó nghẹn ứ trong cổ họng vì tiếng nức nở lúc nào cũng chen vào nếu như phu nhân muốn nói gì đó. Dung tiểu nương cũng lờ mờ đoán ra được vì những chuyện trong phủ hôm nay cô ấy cũng nghe được không ít. Định Thiên Yết bị lộ sinh thần bát tự thật sự ra ngoài, khiến cả nhà suýt nữa gặp họa diệt thân, may sao con bé chịu gả cho Tĩnh Vương gia để đổi lấy mấy trăm mạng người của Định gia.

Trong phòng, Tần đại phu nhân vẫn chưa hết khóc. Bà ấy chỉ thấy nữ nhi của mình thực sự là rất đáng thương, bản thân chỉ mới là một cô nương mười chín hai mươi lại phải gả cho một người đáng tuổi cha chú của nó, như vậy còn chưa đủ đáng thương hay sao? Lấy hạnh phúc cả đời của một cô nương đổi ấy vinh hoa cho cả gia tộc, tiện tì nào đó lại có thể an bình ngồi trên đầu trên cổ Thiên Yết của bà.

"Phu nhân, người đừng khóc nữa. Chúng ta cũng chưa biết Tĩnh Vương gia là người thế nào kia mà? Nếu như ngài ấy là người tốt thì sao? Biết phân phải trái, dù không có tình cảm sâu đậm với Yết nhi của người cũng sẽ không đối xử tệ bạc với tiểu thư, năm mới đến cũng sẽ xe bốn con ngựa kéo đến phủ chúng ta chúc tết uống rượu, ăn một bữa cơm. Hoàng thượng cũng hứa rồi, Thiên Yết làm thê, không trắc phi tiểu thiếp, cũng tuyệt đối không viết hưu thư bỏ thê tử. Phu nhân từ đó cũng là nhạc mẫu của Vương gia, so với Dương tiểu thiếp không phải là được thế hơn người sao? Nhị tiểu thư là một đứa con hiếu thảo, một cô nương tốt như vậy ông trời nhất định cũng không nỡ làm khó đâu mà."

Mặc cho Dung tiểu nương dỗ như thế nào, Tần đại phu nhân hình như khó mà chịu nín. Bà ấy đương nhiên có nghe được những gì mà tiểu nương nói nhưng muốn bà dừng khóc ngay là chuyện không thể nào. Sụt sịt mũi hai cái rõ lớn, lát sau mới thấy tiếng nức nở nhỏ lại. Đúng rồi, nếu Thiên Yết trở thành Tĩnh Vương phi, phu quân còn lập được công lớn thì bà ấy sẽ là cáo mệnh phu nhân, là nhạc mẫu của Vương gia. Thiên Yết từ nhỏ đã hiểu chuyện lại hiền dịu, bà không tin là trong Vương phủ nó lại có thể bị bắt nạt đến mức khổ sở không ngóc được đầu lên. Thật sự là vậy thì bà không việc gì phải lo lắng đến tiểu viện bên kia nữa, vị trí ngày càng chắc chắn!

Thấy mọi chuyện có vẻ như ổn thoả, Vũ Minh Nguyệt đứng bên ngoài phòng mẫu thân cũng vời Tiểu Thúy đi ra chỗ khác, dạo một vòng rồi mới về ngủ.

Nhìn Tiểu Thúy đi dạo đó, Định Thiên Yết lại cười mấy tiếng. Nàng vốn định không quan tâm đến tiểu viện bên nó nhưng thấy Tiểu Thúy nhắc chuyện thả rắn xuống nước ý định nguy hại nguyên chủ thì lập tức cảm thấy nóng người. Thế này mà tỷ muội cãi nhau là chuyện thường ngày trong nhà sao? Phụ thân nàng đúng là sủng thị thiếp đến nỗi hai con mắt mờ hết cả. Nhưng nhìn thấy Tiểu Thúy bất mãn, Định Thiên Yết khẽ vỗ má nó, dỗ rằng.

"Đại công tử Tiêu gia là con đích thê, cha lẫn mẹ đều xuất thân cao quý hơn nữa lại là vị quan được Hoàng thượng sủng ái sẽ không đời nào lấy một thứ nữ về nhà làm đích thê. Có lấy cũng là Nhị công tử nhà họ lấy, mà không phải hắn là người phong lưu sao? Lại còn mang Hồng Nương ở Mộng Kim các về làm ngoại thất, không biết đạo đức để đâu nữa."

"Nhị công tử đó hôm thưởng hoa trong Ngự Hoa Viên mới thuận miệng khen thơ Tứ tiểu thư một câu thì cô ấy coi đó là thật lòng, lập tức nhất kiến ​​chung tình với Nhị công tử rồi. Còn không biết hắn ta có ngoại thất hay không nữa, nếu Tứ tiểu thư gả qua đó thì chỉ có làm bình phong cho phu quân nạp thiếp." Tiểu Thúy hình như vẫn không thôi cảm thấy rất bất công cho tiểu thư của nàng?

Trong thế giới việc làm này có ngoại thất hay nuôi tiểu thiếp trong nhà trước khi có đích thê là một sự suy đồi đạo đức. Gia pháp với gia quy còn trơ ra đó, mỗi ngày các tiểu thư công tử trong phủ đều phải học thuộc thì làm sao lại có chuyện cả gan đi ngược? Nhị công tử Tiêu gia đó phong lưu là thật, nạp kỹ nữ từ Mộng Kim các cũng là thật. May mắn rằng mẫu thân là Tiêu Đại phu nhân là một nhân vật quyền lực nên đã nhanh chóng bịt được một chút, nhưng nếu là quan quyến thì ai cũng không muốn dây vào Nhị công tử đó.

Nhưng rồi Tứ muội muội của nàng cũng sẽ nhanh chóng vỡ mộng khi phải đối đầu với ngoại thất kỹ nữ đó thôi, nàng ta đường đường là hoa khôi của Mộng Kim các tài sắc đều không thiếu món nào lại đã quen được Tiêu nhị công tử nuông chiều thú vui tiêu tốn bạc, ai về làm đại phòng cũng không yên với ả ta đâu.

"Nhưng đối với thứ nữ, như thế đã là hoàn thành tâm nguyện rồi. Ngày mai, chuyện ta gả cho Tĩnh Vương gia truyền ra ngoài, nhất định phải để Tiêu phu nhân nghe thấy."

Tiểu Thúy thắc mắc muốn hỏi lại nàng.

"Tiểu thư, người muốn làm gì?"

"Muốn trả rắn cắn."

***

Chuyện Nhị tiểu thư của Định gia sắp trở thành Tĩnh Vương phi trong một buổi sáng đã lan truyền khắp kinh thành. Mới hôm trước sinh thần bát tự của Định Thiên Yết được truyền ra ngoài, người ta vẫn cho rằng là nàng cố tình muốn cướp phu quân của muội muội, thế mà lệnh vua ban xuống thì lại nói nàng thật đáng thương. Nàng chẳng còn thấy lạ với mấy cái miệng ở ngoài phủ nữa rồi, bọn họ đồn thì mặc họ đồn, nàng đã định sẵn trở thành Tĩnh Vương phi rồi thì cứ đúng chức trách mà làm, đợi ma ma trong cung ra dạy lễ nghi cho nàng và rồi nàng chẳng còn lo gì nữa.

Tiểu Thúy ôm một thùng đồ ăn mới mua được từ bên ngoài về cho tiểu thư. Vừa vào đến viện đã đuổi khéo mọi nô tỳ xuống nhà bếp, không cho bất cứ ai nghe được chuyện.

"Nhị tiểu thư, nô tỳ về rồi."

Định Thiên Yết nhìn thấy Tiểu Thúy đi từ bên ngoài vào, trên tay còn cầm theo một thùng đầy hoa tươi nhưng ai mà biết bên dưới nó giấu cái gì. Kệ đi, miễn nàng ta đem về tin tức tốt cho nàng.

Tiểu Thúy phẩy tay cho vài tiểu nô tỳ đang lau lên trong phòng của Thiên Yết ra ngoài. Loại chuyện giữa tâm phúc và chủ nhân thì chỉ nên có hai người bọn họ biết mà thôi, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến Tiêu phủ với Dương tiểu viện. Đến tai bọn họ thì coi như đi tong.

Cẩn thận đóng cửa, Tiểu Thúy hào hứng kể hết tất cả những gì hôm nay nha đầu này đã cố tình làm ở tiệm phấn thơm. Định Thiên yết vừa nghe vừa khẽ cảm thán, đúng là được dạy bên cạnh ngoại tổ mẫu, những gì nha đầu này đã cố gắng để lộ ra rất đúng ý của nàng.

"Nô tỳ đến lấy phấn thơm, cố ý hỏi những loại nào thường được cung nhân yêu thích thì bọn họ lập tức nghi ngờ. Khi nô tỳ cố tình nói là cho tiểu thư trở thành sắp thành Vương phi thì Tiêu phu nhân từ lầu hai chạy xuống lửa hỏi người Định gia gả đi không phải là tứ tiểu thư hay sao, nô tỳ lúc đó đã giật hết cả mình."

Thiên Yết nhai một miếng táo, lại nghe Tiểu Thúy kể chuyện giống như một thú vui buổi chiều. Nếu thật sự Tiêu phu nhân đã biết thì chắc chắn sau đây họ cũng sẽ không thường xuyên lui đây như trước, có chăng cũng tới chỉ là qua lại giữa hai phu nhân Tiêu phủ Vũ phủ hẹn nhau uống trà nhưng không bàn đến mặt cô nương nào ở nhà nữa.

"Tiểu thư, Tiêu phu nhân còn dúi cho nô tỳ một ít bạc, nói nô tỳ về giúp bà ấy khuyên người đi cùng bà ấy đến Linh Lăng tự dâng hương rồi xuống Ỷ Chi viên thưởng hoa. Phải rồi, tiểu thư người xem Đây là ốc kẻ mày mà Tiêu phu nhân tặng đó. Không chỉ có ốc kẻ mày, còn phấn thơm nữa."

Chuyện Tiêu phu nhân quý nàng, nàng biết và chính nàng đang muốn lợi dụng chuyện này. Nàng vừa xuyên vào đã bị mang danh hư vinh cướp quân muội muội nhưng có mấy ai biết nàng bị ép gả thay? Dương tiểu viện ngày nàng được ban hôn với Tĩnh Vương gia đã âm thầm mua một bàn thịt ngon rượu thơm ăn uống no say trong viện. Nàng nàng cho rằng chuyện này cũng không có gì nguy hại nhưng ngay ngày hôm qua muội muội Minh Hy của nàng lại ăn nói chanh chua với nàng, lại ra chuyện biết tại sao bản thân lại đánh mất vị trí Vương phi, đúng thật làm nội tâm nàng cuồn cuộn dung nham. Nếu không phải nàng đang giữ thanh danh cho nguyên chủ thì nàng đã gom cả mẹ cả con một trận cho hả cái dạ.

Nhưng dù sao Tiêu nhị công tử với Vũ Minh Hy cũng có hứng thú qua lại. Nàng làm tỷ tỷ tốt muốn kết nối duyên cho.

"Nếu là đi thưởng hoa thì có gì mà không đi? Ta và Đại công tử nhà họ dù có giao tình trước đây nhưng luôn có mức độ, nếu hôm nay ta không đi thì lại có cớ cho Dương tiểu viện nói bậy. Có nhớ hôm nào đã đi hay không?"

"Là ngày mười lăm tiểu thư."

Vũ Minh Nguyệt gật đầu, nàng lại mở mấy hộp phấn thơm và nến kẻ mày mà Tiêu phu nhân mua quà. Nàng vốn là một chuyên viên trang điểm nên mấy thứ phấn thơm như thế này, nàng kiểm tra rất cẩn thận.

"Được rồi, tiểu viện bên đó đã hết phấn thơm rồi đúng không? Phấn thơm này cũng là đồ tốt, lấy một chút mang qua bên đó đi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net