Phần 1 : Theo đuổi con mồi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2 : Chàng trai đeo mặt nạ cáo.

"Nghe nhạc đi nhé"

Cảnh báo : nhạc cảnh H.

...

Song Ngư sau khi ấy lại vết thương cho người kia rồi thì lấy khăn ướt lau người cho hắn. Đêm hôm ấy, khi một ngày nào đó nhớ lại, Song Ngư sẽ cảm thấy rất hối hận vì bản thân đã đưa một loài cáo săn mồi vô cùng nguy hiểm vào nhà.

"Để tôi chuẩn bị chỗ ngủ cho cậu!"

Song Ngư cười nhẹ và bật tivi lên, nụ cười của anh đã làm cho tâm trí của hắn cảm thấy thật tê dại và sau đó anh lại nói tiếp "cậu xem tivi một chút cho đỡ buồn chán nhé! Vết thương của cậu sẽ sớm lành lại thôi!".

Anh quay bước đi vào phòng ngủ của mình và hắn vẫn tiếp tục nhìn bờ mông gợi cảm của anh bằng cặp mắt bệnh hoạn, hắn cười nham hiểm đằng sau chiếc mặt nạ cáo, rồi hắn lấy tay sờ nhẹ vào chỗ vết thương. Chương trình tivi đang chiếu tin tức thời sự ngày hôm nay, hắn tò mò vừa cười vừa xem từng đoạn thông tin được đưa ra trên màn hình tivi, và sau đó, tin tức hot nhất hôm nay cũng đã được phát lên, hắn liền ngừng cười.

"Bây giờ tin tức mới nhất vừa được cập nhật trong ngày, một tên tội phạm mã số 347 của tù ngục quốc gia đã trốn thoát nhờ đồng bọn của hắn, hiện cảnh sát vẫn đang tiếp tục truy nã tên tội phạm cùng đồng bọn này, các cảnh sát đã xác định tội phạm này và đồng bọn của hắn chính là người của tổ chức tội phạm lớn trên toàn thế giới, sau những vụ án mà người của tổ chức này gây ra thì các cảnh sát vẫn chưa tìm được hang ổ của chúng, sau đây là bức ảnh của hắn, hắn đang lẫn vào thành phố, hi vọng người dân bình tĩnh và cố gắng hợp tác với cảnh sát để nhanh chóng bắt giữ tội phạm nguy hiểm cấp quốc gia! Và tiếp theo là tin tức..." Hắn nhanh chóng tắt tivi trước khi Hứa Song Ngư quay lại.

"Sao cậu không tháo chiếc mặt nạ xuống đi? Không thấy khó chịu à? Và này, tôi thật sự không biết cậu là ai, nhưng với bệnh nghề nghiệp của tôi thì tôi sẽ nhân từ cho cậu tạm thời ở đây dưỡng thương, sau khi lành thì mau trở về nơi của cậu đi!" Hắn lại nhìn anh một lúc rồi lên tiếng "Tôi... không có nơi để trở về!".

Hứa Song Ngư không nói gì, ánh mắt dao động nhìn hắn, anh vẫn không hề cảm thấy sự nguy hiểm nào phát ra từ hắn, anh cho hắn ngủ bên dưới giường của mình, nửa đêm khi cả thành phố đều chìm vào giấc ngủ say, anh lại động đậy quay sang nhìn hắn đang say ngủ mà vẫn không thèm tháo chiếc mặt nạ ra và anh cảm thấy người này thật kỳ quặc.

Sáng ngày hôm sau, anh tranh thủ đêm đống quần áo của hắn và quần áo của anh đem giặt sạch sẽ, rồi anh lại loay hoay dưới bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, là mì xào cùng một ly trà và một ly sữa. Hắn nằm trong phòng tỉnh giấc, nhìn xung quanh một lát không thấy Song Ngư thì hắn mới tháo bỏ chiếc mặt nạ ra, hắn thở dài và tự hỏi bản thân khi nào mới có thể cho y thấy khuôn mặt này, và một suy nghĩ đã lóe lên trên đầu của hắn.

"Nếu mình đã là tội phạm và không thể lộ mặt thì... mình chỉ cần biến em ấy thành tội phạm giống mình thôi! Nhưng trước hết phải nắm cho bằng được tình cảm, tâm hồn, trái tim và thể xác của em ấy!"

Sau đó hắn lại đeo chiếc mặt nạ vào, rồi chậm rãi đi ra sau bếp nơi Hứa Song Ngư đang chuẩn bị đồ ăn sáng. Hắn bắt đầu cảm thấy tim bản thân đập thình thịch khi nhìn thấy anh trong một cái tạp dề màu xanh, hắn nghĩ ra một viễn cảnh và anh chính là vợ của hắn, hắn khẽ ực một cái, bản thân hắn sắp không kiềm chế được rồi, anh quá quyến rũ đối với hắn và Thiên Yết muốn ăn trọn cơ thể Song Ngư ngay bây giờ, nhưng suy nghĩ kĩ một chút thì hắn vẫn cảm thấy mình nên kiềm chế dục vọng của bản thân thì hơn, vì đây vẫn chưa phải là thời cơ tốt để hắn chiếm anh.

Bí quyết săn mồi của hắn đã được lên kế hoạch rõ ràng, đầu tiên là phải làm cho con mồi ngây thơ này say đắm, rồi sau khi con mồi đã lưu luyến kẻ săn mồi thì kẻ săn mồi sẽ biến mất một thời gian để con mồi càng lưu luyến kẻ săn mồi hơn, và một ngày nào đó thì kẻ săn mồi sẽ quay lại và hoàn toàn biến con mồi của mình thành người của mình và bùm... hắn sẽ biến anh thành một vị bác sĩ tội phạm cùng với hắn, và sẽ chỉ phục vụ cho hắn, bên hắn suốt đời.

Nhưng hắn biết rằng, việc chinh phục con mồi này rất khó khăn, vì hắn biết, vốn dĩ anh không có đồng tính, và anh đã có người trong mộng, một bác sĩ lương thiện cứu người làm việc chính nghĩa thì đối với hắn rất là khó cho hắn. Nhưng mà hắn cũng được biết, người trong mộng của hắn đã ra nước ngoài để theo đuổi con đường làm luật sư của cô ta, và cô ta không hề có tình cảm với anh, hắn còn được biết thêm là trong vài tháng tớ cô ta sẽ kết hôn với một đại luật sư của HongKong.

...

Hắn tự nhận bản thân chính là sát thủ về tình yêu, trước kia khi hắn chưa là tội phạm quốc gia thì mọi cô gái đều đổ rầm rầm trước mặt hắn bởi vẻ ngoài đẹp trai của hắn, và hắn đã tiến tới cùng với một cô gái rất xinh đẹp và có một tâm hồn rất ngây thơ, trong sáng, tên cô là Lạc Lạc, cô như một vị nữ thần của hắn, một đêm hôm nọ, hắn đã cùng cô gái ân ái và cô gái đó đã trao thân thể trinh tiết quan trọng của người phụ nữ mà đem trao cho hắn. Cô gái rất ngây thơ tưởng sẽ có một gia đình ấm áp cho mình, nhưng ai ngờ, vào một ngày nọ Lạc Lạc cảm thấy biểu hiện của hắn rất kỳ lạ, hắn vừa về đến nhà thì ngã nhào lên ghế dựa, thần thái vô cùng mệt mỏi và toàn thân thì bốc một cái mùi gì đó rất tanh như mùi máu, Lạc Lạc vẫn không nghi ngờ gì mà cô còn hỏi hắn muốn ăn cơm không? Hay tắm rửa nhé? Nhưng hắn lại không có biểu hiện gì, chỉ ngồi thừ ra ghế, Lạc Lạc thấy vậy cũng mặc kệ mà đem đống chén bát mới rửa cất vào tủ chén và rồi hắn thốt ra một câu khiến cho toàn thân Lạc Lạc rung lên rồi chén bát trên tay cô cũng rơi xuống, cô đã nghe hắn nói "anh đã giết người rồi!"

"Anh nói cái gì vậy? Đừng đùa như thế, không hay đâu!" Lạc Lạc vẫn cố xem câu nói hắn như là một trò đùa và cô đang loay hoay nhặt các mảnh vỡ lên, hắn tức giận đi lại nắm lấy tay cô và quát vào mặt cô "Anh không có giỡn! Anh đã giết người, anh thật sự không cố ý giết ông ta đâu... nhưng ông ta đã lấy em để uy hiếp anh, và trong một giây phút đó anh đã lỡ giết chết ông ta, anh đã đâm ông ta mười hai nhát... anh đã trở thành kẻ giết người rồi..."

Lạc Lạc kinh ngạc bật khóc, nhưng cô lại ôm chầm lấy anh, cố gắng điều chỉnh tâm trí đang rối loạn của bản thân và nhẹ nhàng nói "Anh đi tự thú đi, sẽ giảm án tù mà, với lại anh cũng chỉ là vô tình thôi, em và con có thể đợi anh được mà, sau khi anh ra tù, gia đình chúng ta có thể làm lại từ đầu!" Nghe vậy, hắn chấn động một hồi rồi đẩy nhẹ cô ra. "Không! Anh không thể đi tù được!"

Và những ngày đó hắn đã trốn tránh và không dám vác mặt ra đường, và rồi một suy nghĩ đã lóe lên trong đầu hắn, hắn định sẽ bỏ trốn và sau khi ổn định một chút thì hắn sẽ đem Lạc Lạc trốn theo hắn, Thiên Yết đã nói kế hoạch bỏ trốn của mình cho cô nghe, Lạc Lạc lúc đó chỉ biết lắng nghe và buồn bã, ngày hắn định bỏ trốn thì hắn lại vô tình phát hiện Lạc Lạc dám lén lút hắn gọi báo cảnh sát để bắt hắn, hắn chấn động tức giận như một con dã thú điên cuồng lao lại tra hỏi cô.

"Em không muốn anh phải sống nhục nhã lén lút như vậy, anh sẽ được giảm án tù mà, nghe em đi, vì con của chúng ta và vì em, em xin anh hãy ra tự thú đi, em sẽ chờ mà!"

Lúc đó hắn đã rất điên tiết, hắn không ngờ người con gái hắn yêu lại phản bội hắn, hắn đã nghĩ Lạc Lạc rất đáng chết và hắn không một chút ngần ngại lấy dao trong túi đâm vào bụng cô, và hắn đã giết chết thêm hai mạng người cùng một lúc, Lạc Lạc ôm bụng mình mở to mắt từ từ ngã xuống trước mặt hắn, trong giây phút đó, cô đã thấy hắn trông hệt một con quái vật, trước khi không còn ý thức cô đã cố nói "Em...lúc nào...cũng...rất yêu....anh...em... sẽ...không...hối hận...vì....đã yêu anh" và rồi cô ra đi với khuôn mặt trông rất hạnh phúc trước mặt hắn. Nhưng lúc đó hắn đã không còn ý thức được bản thân và hắn đã dùng đôi mắt đỏ ngầu của mình để nhìn cô.

"Đây là cái giá cho việc em dám phản bội tôi!"

Và trước khi cảnh sát đến, hắn đã bỏ trốn.

...

"Cậu dậy rồi à, tôi đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đây, mau vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt đi!" Hứa Song Ngư cười nhẹ nhìn hắn rồi lại bắt đầu lau dọn bếp.

Hắn chậm rãi tiến lại gần và ôm anh một cách bất ngờ khiến Song Ngư hóa đá. "Xin lỗi, tôi chỉ muốn ôm để cảm ơn anh!"

Song Ngư nhẹ nhàng đẩy hắn ra. "Cậu không cần cảm ơn tôi đâu!", hắn cười nhẹ. Hắn biết hắn là một kẻ tồi không xứng với một thiên sứ cứu người như anh, nhưng vì hắn quá yêu anh nên hắn đã gạc bỏ suy nghĩ đó. Còn về việc hắn tại sao lại yêu anh thì cũng phải kể đến nhờ ông trời đã cho hắn gặp anh trong một đêm mưa và hắn lúc đó đang lang thang ở thành phố F xa lạ này dưới mưa, lúc đó vì quá mệt mỏi nên hắn đã ngồi trước một phòng khám dưới cơn mưa dày đặc.

Không lâu sau đó Song Ngư từ phòng khám của mình bước ra với cây dù trong tay, hôm nay quá nhiều việc và anh đã quên mất cả thời gian, và bây giờ đã rất trễ nên anh định về nhà, anh bước ra và lại trông thấy một kẻ lạ mặt toàn thân ướt sũng ngồi trước phòng khám, lúc đó anh đã nghĩ hắn là người vô gia cư xin ăn đáng thương nên anh đã đi lại gần hắn, hắn ngước lên nhìn anh, và hắn thấy anh nở một nụ cười dịu dàng ấm áp và rồi Song Ngư lại đưa cây dù duy nhất của mình có cho hắn và lấy một tờ tiền trong túi mình đặt vào tay hắn, ít nhất số tiền này có thể giúp hắn ăn được bốn bát mì lớn

"Anh bạn nên đi kiếm chỗ nào ngồi để tránh mưa đi, thôi tôi đi nhé!"

Nói rồi anh bắt taxi và leo lên chiếc xe đi khuất. Lúc đó hắn nhìn tờ tiền và cây dù của anh khẽ mỉm cười. Và ngày hôm sau hắn lại lén lút chen vào đoàn người đang xếp hàng dài dài trước phòng khám của anh, trong lúc đó hắn nghe một người phụ nữ nói vớ hắn "Nhìn cậu trẻ tuổi như vậy mà cũng có bệnh sao? Yên tâm đi chàng trai trẻ, vị bác sĩ trẻ tuổi Hứa Song Ngư kia rất có tài và tốt bụng, cậu sẽ mau hồi phục thôi, thật ra tôi đang chấm cậu bác sĩ ấy cho đứa con gái nhà tôi đấy haha!".

Hắn chỉ cười với bà ta. Và những ngày sau đó hắn vẫn lại lén lút nhìn trộm anh, thời gian dần trôi cuối cùng hắn đã thích anh, và thời gian sau thì hắn đã gia nhập tổ chức tội phạm, hắn đang làm nhiệm vụ cho tổ chức chính là trà trộn vào tù ngục quốc gia để điều tra cho tổ chức, thời gian đó hắn không gặp được anh và hắn rất nhớ anh, nhớ đến lúc hắn không chịu được và đã xin tổ chức cho hắn hủy nhiệm vụ này, và sau đó hắn lại được gặp anh mà bây giờ hắn còn được anh cho ở trong nhà của anh.

.Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net