Chương 1: Yêu ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế giới khắc nghiệt này đảo lộn bởi những lời dối trá. Những thứ ta nhìn thấy chỉ là một tầm nhìn, không phải bản chất thật sự. Những gì ta nghe thấy chỉ là âm thanh, không phải sự thật."

.

.

.

Tùng tùng

Âm thanh của tiếng trống đã vang lên rất nhiều lần từ đầu đến giờ. Sư Tử chậm rãi mở mắt, đôi mắt của cô hướng đến phía sảnh của tòa lâu đài, cho đến khi thấy người bước vào không phải là người mà cô đang muốn thấy, đôi mắt đỏ có phần tối đi một cách ảm đạm.

Sư Tử là nữ nhân có làn da hơi ngăm, nhưng lại có mái tóc trắng giống như tuyết, đến cả màu lông mi cũng có màu trắng che phủ lấy đôi mắt màu đỏ, vẻ diễm lệ đầy hoang dã đó đã mang lại cho cô vẻ đẹp khiến ai nhìn vào cũng phải choáng ngợp. Sư Tử một thân lễ phục màu trắng tinh khiết vô cùng nổi bật, cô đã không hề rời chỗ của mình từ lúc bắt đầu bước vào đây. Để chuẩn bị cho bữa tiệc hôm nay, cô đã cất công cho người hầu quấn mái tóc bạch kim xinh đẹp của mình một cách cầu kỳ, mặc bộ váy mà cô ít khi đụng đến. Nhưng thật may mắn vì sự chuẩn bị đó, Sư Tử ngồi ở chỗ đặc biệt nhất trong bữa tiệc đã thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Sư Tử bây giờ đúng là người cao quý nhất trong bữa tiệc này, chỉ ngồi một chỗ thôi nhưng cũng đủ khiến người khác phải ngước nhìn. Thế nhưng đến thời điểm này ai cũng nhận thấy Sư Tử đang rất không vui. Mọi người thầm thở dài, chắc chắn là vì người đáng lẽ bây giờ phải ngồi bên cạnh Sư Tử nhưng đến giờ vẫn chưa xuất hiện.

Bữa tiệc hôm nay, chính là bữa tiệc long trọng nhất đối với giới yêu ma. Sư Tử là một trong hai người đứng đầu của giới yêu ma, nên cô nghiễm nhiên là người cao quý nhất trong bữa tiệc.

Đất nước Hoscorpe này là một đất nước kì lạ, khi mà yêu ma lại sống chung với con người. Yêu ma từ thuở chí kim đã coi con người là loài sinh vật hạ đẳng, thế nhưng để có thể mang lại sự cân bằng này, tất nhiên hai người đứng đầu của giới yêu ma cùng với vua của loài người phải can thiệp rất nhiều. Chuyện này đã bắt đầu từ 50 năm trước, đến bây giờ vẫn còn tiếp diễn, không ai biết chuyện gì đã xảy ra dẫn đến quyết định yêu ma phải nhân nhượng với con người.

Sư Tử và người kia mặc dù đã giúp đỡ con người nhưng vẫn chưa bao giờ mất đi uy nghiêm của một yêu ma đứng đầu. Thế nhưng thỉnh thoảng một vài yêu ma vẫn bất mãn một vài chuyện, tỉ như việc bọn họ cảm thấy con người đều là những kẻ vô lễ. Khi mà con người lại dám gọi hai vị đứng đầu bằng một cái tên vô cùng thấp hèn – phù thủy.

Đúng vậy, Sư Tử và người còn lại được con người gọi là phù thủy, những người có sức mạnh to lớn có thể giao du với yêu ma, mặc dù mang ơn nhưng vẫn coi cả hai như kẻ ngoại đạo không xứng với các vị thần.

Dẫu vậy, chỉ riêng bản thân Sư Tử thôi, cô chẳng bao giờ quan tâm đến những điều đấy, cô chỉ cần làm đúng những gì mà cô cần phải làm mà thôi. Con người cũng chỉ là con người, nếu các vị thần có thật sự bảo vệ được bọn họ thì cứ việc cầu nguyện, đổi lại hai bên không ai phạm đến ai.

Lại nói đến người còn lại, Sư Tử thật ra rất ít khi gặp người kia mặc dù cả hai đều là những người đứng đầu. Hôm nay là một bữa tiệc quan trọng thế nên cả hai không thể không đến, Sư Tử thấy lâu rồi mới được gặp lại bạn cũ nên cất công chuẩn bị, cuối cùng chờ mãi vẫn chưa thấy người đâu. Đúng là vô phép vô tắc, buồn thay nếu Sư Tử không truy cứu thì làm gì có tên vô lễ nào dám lên tiếng bất mãn cơ chứ.

Khi mà Sư Tử lại khe khẽ thở ra một hơi chán nản thì tiếng trống lại lần nữa vang lên. Thế nhưng khác với những lần lúc nãy là tiếng trống kéo dài hơn, thêm vào đó là tiếng hô lớn:

"Bái kiến, chủ mẫu Thiên Yết."

Sư Tử nghe đến đây bỗng đứng bật dậy, đôi mắt đỏ xinh đẹp hiện lên tia vui vẻ hiếm hoi trong ngày hôm nay.

Tất cả những yêu ma trong sảnh lập tức hướng đến đại sảnh mà quỳ rạp xuống. Chủ mẫu của bọn họ, một trong hai người đứng đầu của giới yêu ma – Thiên Yết xuất hiện.

Thiên Yết mặc dù đến trễ thế nhưng lúc bước vào lại khiến tất cả yêu ma trong sảnh phải ngừng thở. Giống như Sư Tử khi mới đến, uy nghiêm cuồn cuộn xuất hiện vô cùng khoa trương. Chỉ là không giống với Sư Tử một thân màu trắng, Thiên Yết lại một thân lễ phục màu đen. Nàng ta có làn da trắng nhợt, mái tóc đen dài và đôi mắt cùng màu bỗng khiến nàng mang một vẻ lạnh lẽo đặc biệt. Sư Tử có một vẻ đẹp vô cùng sinh động và quyến rũ, còn Thiên Yết lại có gì đó đáng sợ, thế nhưng nàng lại có khuôn mặt xinh đẹp khiến người nhìn phải kinh diễm. Nên mặc dù nàng từ trên xuống dưới chỉ một màu đen nhưng vẫn khiến rất nhiều người say đắm vì sự hài hòa đó.

Thiên Yết tay vẫn phe phẩy cái quạt yêu thích, mặc kệ những kẻ đang quỳ mà bước vào đã nhìn thẳng về phía trước, mới đấy đã trông thấy Sư Tử ngồi trên cao nhìn nàng, đôi mắt đỏ rực đầy mong chờ nhìn về phía nàng. Thiên Yết hơi mỉm cười, sau đấy nàng khép cánh quạt màu đen lại không nhanh không chậm đi vào. Nàng vẫn chưa nói câu nào thế nên không có ai dám tự tiện đứng lên.

Thiên Yết đến gần bậc thang, hơi kéo vạt váy lên một chút, chậm rãi từng bước đi lên. Tiếng giày vang lên trong tòa lâu đài yên tĩnh mới vài phút trước còn náo nhiệt. Cho đến khi chỉ còn cách hai bậc thang, Sư Tử bỗng đưa tay ra trước mặt Thiên Yết, nụ cười trên môi nàng lại càng sâu hơn, không ngần ngại nắm lấy tay Sư Tử rồi bước lên.

"Thiên Yết, cô đến muộn đấy."

Thiên Yết không nói gì, rút tay mình ra khỏi tay Sư Tử, sau đấy đưa tay vén một sợi tóc lòa xòa trước mặt Sư Tử.

"Có chút việc."

Thiên Yết chỉ khẽ nói như vậy sau đấy nắm lấy tay Sư Tử kéo về phía chỗ ngồi. Sau khi cả hai đã ngồi yên vị ở chỗ ngồi, Thiên Yết mới đưa mắt một lượt xuống phía dưới, chậm rãi lên tiếng:

"Đứng lên đi."

Soạt

Tất cả đều đồng loạt đứng lên, thế nhưng vẫn không ai nói một câu nào, đầu vẫn cúi xuống thể hiện tôn trọng với hai người tôn kính nhất đang tọa ở phía trên.

Thiên Yết thấy cảnh này bỗng nhàn nhạt cười, mặc dù khuôn mặt nàng vẫn lạnh lẽo thế nhưng rõ ràng đang không hề khó chịu gì cả. Nàng nhẹ nhàng nói:

"Đừng như vậy, ta không cản các ngươi vui vẻ nữa, đừng để ý đến ta mà cứ thoải mái đi."

Chỉ là một câu nói dịu dàng như vậy, và mặc dù cho khuôn mặt Thiên Yết vẫn chẳng hề thay đổi thế nhưng không khí hẳn đã dễ thở hơn rất nhiều.

Thật ra Thiên Yết là một vị chủ mẫu vô cùng thoải mái, nàng đối với tất cả yêu ma đều như bạn bè, mặc dù khuôn mặt lạnh lùng khó gần nhưng bản chất lại rất được lòng tất cả mọi người. Tính cách của Thiên Yết nói nhẹ là có phần rất tùy hứng, nói nặng hơn thì có chút kiêu ngạo, mặc dù nàng có quyền được kiêu ngạo. Lúc nào trên khuôn mặt lạnh lẽo đó cũng treo lên một nụ cười nhàn nhạt, đôi lúc lại có chút cợt nhả khiến đối phương khó có thể đọc được vị. Nhưng không vì vậy mà yêu ma trong giới lại xem nhẹ nàng, bản chất nàng rất quyết đoán, những việc cần phải nghiêm khắc dạy bảo thuộc hạ đều làm rất quyết liệt, tôn ti trật tự đều một tay nàng quản chặt.

Tỉ như việc Thiên Yết mặc dù lúc nào cũng nói nàng ghét mấy cái nghi lễ rườm rà, thế nhưng nếu có kẻ dám vô lễ mà không giữ đúng nghi thức lễ nghi truyền thống của yêu ma, nàng chắc chắn sẽ tức giận lôi kẻ kia ra để dạy dỗ lại.

Đã làm dưới trướng vị chủ mẫu có tính cách thất thường này, cuộc sống đúng là có thú vị hơn, nhưng cũng thỉnh thoảng sẽ hơi ủy khuất.

Thật ra yêu ma so với con người đơn giản hơn nhiều. Yêu ma rất kính trọng những người mạnh hơn mình, khi bọn họ đã tôn một người làm thủ lĩnh thì sẽ một lòng không tính toán, vì như vậy nên dù qua hàng triệu năm thế giới yêu ma vẫn giữ nguyên hệ thống cấp bậc như vậy. Không như với con người, tính toán từng bước thế nhưng vẫn chẳng thể thắng được yêu ma, chỉ có thể tự hãm hại đồng loại và những sinh vật yếu hơn.

Tất cả yêu ma đối với hai vị chủ mẫu mà nói luôn giữ một thái độ tôn trọng nhưng cũng vô cùng yêu quý. Bữa tiệc này mở ra tính ra cũng đã qua rất nhiều năm rồi nay mới tổ chức lại, không mấy khi lại được chiêm ngưỡng hai vị chủ mẫu cùng an tọa trên vị trí cao nhất đó.

Có chút xúc động.

Sư Tử lúc này mới khẽ chạm vào tay của Thiên Yết:

"Nên bắt đầu thôi."

Thiên Yết đưa đôi mắt màu đen tuyền nhàn nhạt nhìn một lượt yêu ma ở phía dưới, nàng hơi gật đầu:

"Vậy thì, chúng ta nên nói đến chủ đề chính của bữa tiệc ngày hôm nay nhỉ?"

  ___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net