thienlongbatbo5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồi 33(a)

NẠI THIÊN HÔN ĐỊA ÁM ĐẨU CHUYỂN TINH DI

Than ôi vật đổi sao dời,

Trời sầu đất thảm một đời bỏ đi.

*

* *

Mộ Dung Phục giơ tay chào Đinh Xuân Thu, miệng nói:

- Xin chào! Cuộc đời quả có duyên thì ở đâu cũng gặp, vừa mới chia tay

đã lại thấy nhau rồi.

Đinh Xuân Thu cười nói:

- Quả là cùng công tử có duyên với nhau thật!

Y nghĩ thầm: "Ta đã đả thương mấy viên đại tướng thủ hạ của y, hôm nay

ở trong cuộc cờ lại xúc xiểm khiến y suýt nữa thì bỏ mạng, gã này đâu có thể

nào bỏ qua cho ta? Ta từng nghe họ Cô Tô Mộ Dung võ công cực kỳ uyên

bác, cái ngón "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân", trong võ lâm ai cũng nói chắc

như cua gạch, chắc hẳn không phải hư ngôn, xem công phu y ném quân cờ

quả cũng khá lắm. Khi y mải mê xem cờ bị ta dẫn vào ma chướng, đúng là cơ

hội bằng vàng để trừ đi ngờ đâu lại bị người ta cứu. Xem ra tiểu tử này võ

công cao siêu thật nhưng những pháp thuật khác thì chẳng biết gì".

Đinh Xuân Thu quay lại nói với A Tử:

- Ngươi nói nếu như ta phế hết võ công, cắt đứt cân mạch, chặt chân chặt

tay ngươi, ngươi thà chết ngay chứ nhất định không thổ lộ nơi giấu vương đỉnh,

có phải thế không?

A Tử cực kỳ kinh hãi, run run đáp:- Sư phụ khoan hồng đại lượng, chẳng nên ... chẳng nên ... chẳng nên để

bụng ... để bụng những lời nói nhăng nói xàm của đệ tử.

Mộ Dung Phục cười nói:

- Đinh tiên sinh, ông tuổi tác đã cao, chấp nhất làm gì với một đứa trẻ

con? Mau lại đây, hai người mình cạn với nhau ba chén, đàm văn luận võ có

phải thú không nào? Thanh lý môn hộ trước mặt người ngoài chẳng khiến

mình nhẹ thể lắm sao?

Đinh Xuân Thu chưa kịp trả lời thì một tên đệ tử phái Tinh Tú đã bực bội

quát lên:

- Cái thứ ngươi thật chẳng biết trên biết dưới, sư phụ ta là võ lâm chí tôn,

lẽ nào lại thèm đàm văn luận võ với thứ hậu sinh tiểu tử như ngươi? Ngươi có

tư cách gì mà đòi nói chuyện tay đôi với thầy ta?

Lại thêm một gã khác phụ họa:

- Nếu như ngươi cực kỳ cung kính khấu đầu thỉnh giáo, Tinh Tú lão tiên

có bụng dẫn dắt bọn hậu sinh, không chừng chỉ cho đôi ba miếng. Chứ còn

như ngươi đòi đàm luận với lão tiên, ha ha, thật nực cười đến sái quai hàm

mất? Ha ha!

Y mới cười được hai tiếng, vẻ mặt bỗng dưng thật là kỳ quái, một lát sau

lại cười khan ha ha lần nữa, cười xong liền há hốc mồm, nhưng hoàn toàn

không có tiếng nào phát ra, trên mặt nhuốm một màu ngụy bí, nụ cười đầy vẻ

hoạt kê.

Bọn đệ tử phái Tinh Tú ai cũng lấm lét nhìn kẻ đồng môn cười xong ba

tiếng rồi tắt thở biết y trúng phải Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, người nào người

nấy hoảng vía, không dám thở mạnh, cúi gầm mặt xuống không dám chạm

vào ánh mắt Đinh Xuân Thu, nghĩ bụng: "Câu nói của y không biết làm phật

lòng sư phụ ra sao để đến nỗi người dùng thủ đoạn tàn độc giết ngay như thế?

Mình phải ngẫm nghĩ cho kỹ xem câu nói đó sai sót chỗ nào, chớ có đi vào

vết xe đổ đó nữa".

Đinh Xuân Thu trong bụng càng tức tối hơn, lại thêm chột dạ. Y vừa hỏi

chuyện A Tử vừa hơi vung tay áo lên, tiềm vận nội lực đẩy bột phấn Tam

Tiếu Tiêu Dao Tán bắn vào Mộ Dung Phục. Độc phấn đó vô hình lại không

mùi vị gì, cực kỳ mịn màng, trời đang tối, trong quán ăn chỉ thấy mờ mờ,

những tưởng Mộ Dung Phục dù võ công cao cường thì cũng chẳng thể phátgiác, ngờ đâu không biết y dùng thủ đoạn gì mà lại đẩy chất độc Tam Tiếu Tiêu Dao Tán qua bên tên đệ tử của mình.

Chết một tên đệ tử cũng chẳng đáng bao nhiêu, nhưng Mộ Dung Phục đang

cười cười nói nói, không thấy y giơ chân múa tay gì mà đã chuyển được qua

người khác, hiển nhiên đó không phải là dùng nội lực phản kích khiến cho

Đinh Xuân Thu tuy kiến văn rộng rãi nhưng nhất thời không nghĩ ra được đó

là công phu gì. Trong bụng y chỉ nghĩ được tám chữ: "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ

thân", thủ pháp Mộ Dung Phục sử dụng cũng tương tự như môn bắt ám khí rồi

ném trả lại, tiếp tiêu phát tiêu, tiếp tiễn hoàn tiễn dùng vào việc bắt phấn độc

rồi đẩy trở về. Thế nhưng độc phấn tinh vi như thế, sao y lại không bị nhiễm

phải mà lại trả về được, thế mới kỳ?

Y lại nghĩ ra: " Nếu nói là "dĩ bỉ chi đạo hoàn thi bỉ thân" thì y phải đẩy

Tam Tiếu Tiêu Dao Tán về mình mới phải, chắc là tiểu tử này còn e ngại lão

tiên, không dám ngang nhiên vuốt râu hùm". Tưởng đến vuốt râu hùm, y

thuận tay giơ lên vuốt chòm râu nhưng chỉ cầm phải mấy sợi loe hoe ngắn

ngủn đã cháy xém, trong lòng không bực tức mà lại vui: "Đến như Tô Tinh

Hà, Huyền Nạn lão hòa thượng là những cao thủ công lực như thế, vậy mà

còn bị lão tiên hạ thủ chết đứ đừ, cái thứ Mộ Dung Phục miệng còn hôi sữa,

thật có đáng gì đâu?".

Đinh Xuân Thu bèn nói:

- Mộ Dung công tử cùng với ta quả là có duyên, lại đây nào, ta mời ngươi

một chén rượu.

Nói xong giơ tay búng một cái, một chén rượu lập tức bay tà tà ngang qua

đến trước mặt Mộ Dung Phục, vậy mà không sóng sánh ra ngoài giọt nào.

Nếu phải lúc bình thời, quần đệ tử của Đinh Xuân Thu đã khen ầm lên, thế

nhưng mới vừa thấy một đồng môn bỏ mạng vô cùng quái lạ, ai cũng sợ bợ

hàm ngựa không nên trò trống gì lại mó phải vó câu, chưa bắt mạch được

dụng ý của sư phụ, chi bằng ngậm miệng là hơn, thế nhưng vào nước này cũng

phải reo lên một tiếng cho phải phép, kẻo không sư phụ bực mình, hỏi tội thì

cũng khổ.

Chén rượu bay tới trước mặt Mộ Dung Phục, cả bọn liền đồng thanh la lên:

- Hay quá!Thế nhưng có ba gã đặc biệt nhát gan, đến reo lên cũng không dám, đợi

khi cả bọn hoan hô rồi mới chợt nhớ ra là mình không phụ họa, quả là chậm

chân, nên cũng vội vàng bắt chước hùa theo. Thế nhưng ba tiếng "Hay quá!"

đó quả có chậm hơn một chút, thành thử nghe loạc choạc không được đều

nhịp. Ba gã kia thấy các đồng môn châm bẩm nhìn mình ra chiều trách cứ, ai

nấy hổ thẹn vô cùng lại thêm trong lòng thấp thỏm.

Mộ Dung Phục nói:

- Rượu mời của Đinh tiên sinh, tại hạ xin được chuyển sang cho lệnh cao

đồ.

Nói xong y thổi phù một cái, chén rượu chuyển hướng, bay đến trước mặt

một tên đệ tử phái Tinh Tú ở nơi mé trái. Y chỉ thổi một hơi mà đã làm lệch

hướng, so với dùng ngón tay búng, khó dễ khác nhau dù kẻ không biết võ

công thì cũng nhìn ra được, Đinh Xuân Thu xem như thua một keo. Thực ra

Mộ Dung Phục thổi ra, so với cái búng của Đinh Xuân Thu, lực đạo ai mạnh ai

yếu không thể so sánh được, có điều phương vị kình đạo cực kỳ chính xác,

tưởng như thổi bay được chén rượu nhưng chính là y mượn sức búng của địch

làm sức của mình mà thôi.

Gã đệ tử phái Tinh Tú thấy cái chén bay tới, không kịp suy nghĩ, lập tức

đưa tay tiếp lấy miệng nói:

- Chén rượu này sư phụ ra lệnh cho ngươi uống cơ mà!

Y toan ném trở về cho Mộ Dung Phục, đột nhiên kêu rống lên thảm thiết,

ngã bật ngửa ra sau rồi không còn động đậy gì nữa. Các đệ tử lần này đều

hiểu ra biết ngay khi sư phụ búng chén rượu ra đã gẩy thuốc độc trong móng

tay vào thành chén, chỉ cần Mộ Dung Phục chạm phải, chẳng nhấp môi cũng

sẽ chết tươi không khác gì tên đệ tử nọ.

Đinh Xuân Thu mặt biến sắc, cực kỳ phẫn nộ, biết không còn dấu đám đệ

tử được nữa, đến nước này chẳng có thể ra chiều nhàn nhã, hai tay liền bưng

chén rượu lên, chậm rãi đứng dậy nói:

- Mộ Dung công tử, chén rượu này lão phu xin kính mời các hạ.

Nói xong ông ta đi đến trước mặt Mộ Dung Phục. Chỉ vừa liếc qua, Mộ

Dung Phục đã thấy rượu trong chén thấp thoáng một ánh xanh biếc, hiển

nhiên có chứa một loại độc dược khủng khiếp. Lần nay y tự tay đem đến,

không có cách nào có thể cho quay ngược trở về. Đợi tới khi Đinh Xuân Thuđi đến trước mặt chỉ còn cách một mặt bàn, Mộ Dung Phục liền hít một hơi,

rượu trong chén Đinh Xuân Thu đang cầm nơi tay lập tức vọt thẳng lên, thành

một thủy tuyến màu xanh. Đinh Xuân Thu kêu thầm: "Ghê gớm thật!", biết

rằng đối phương hút lên rồi sẽ nhả tới, sợi dây nước đó sẽ bắn thẳng vào

người mình, mặc dù chẳng có gì đáng ngại nhưng người mình đầm đìa những

rượu không khỏi xấu mặt, lập tức vận nội công lên, bụp một tiếng thổi luôn

vào thủy tuyến đó.

Sợi dây nước chạy tới cách mặt Mộ Dung Phục chừng nửa thước, bỗng

chuyển xéo qua hướng trái, chạy vòng qua sau ót y, nhanh nhẹn lạ thường bay

vọt ra, nghe ọc một tiếng chui tuột luôn vào miệng một tên đệ tử. Gã đó đang

há mồm định kêu nhưng chưa thành tiếng thủy tuyến đã chạy tọt vào bụng.

Dây nước đó nhanh lạ thường nên y vẫn còn đang cao hứng la lên:

- Hay quá!

Đến khi vừa reo xong, lúc ấy mới hoảng vía lại kêu:

- Hỏng rồi!

Y gục xuống, trong giây lát gương mặt biến thành đen kịp, chết ngay.

Thuốc độc đó lợi hại như thế, Mộ Dung Phục cũng sợ đến mất vía: "Ta bôn

tẩu giang hồ xưa nay chưa từng thấy loại thuốc độc nào bá đạo đến vậy". Hai

người tỉ thí, chỉ trong giây lát đã khiến cho phái Tinh Tú chết ba đệ tử, hiển

nhiên ai thắng ai bại đã rõ ràng. Đinh Xuân Thu phẫn nộ cùng cực, cầm chén

rượu vứt xuống bàn, múa chưởng đánh ra. Mộ Dung Phục đã từng nghe đến

Hóa Công Đại Pháp của y từ lâu, vội vàng tránh qua, Đinh Xuân Thu liên tiếp

đánh ba chưởng, Mộ Dung Phục đều dùng thân pháp tiểu xảo tránh né được,

hai bên không hề đụng vào nhau.

Hai người càng đánh càng nhanh, trong phạn điếm bày đầy bàn ghế, lối đi

nhỏ hẹp, không có cách nào xoay chuyển, thế nhưng hai người vẫn theo những

khe giữa hai bàn mà tới lui, không một tiếng động, quyền chưởng không giao

tiếp đã đành mà đến bàn ghế cũng không đổ ngã cái nào.

Quần đệ tử phái Tinh Tú ai nấy đứng dựa vào tường, không ai dám bước

chân ra khỏi cửa, sư phụ đang kịch đấu với kình địch, có ai lại dám tránh né ra

xa, thế là phạm vào đại tội bất trung với sư môn còn gì. Mọi người ai cũng

biết tình thế nguy hiểm, chỉ cần một chút chưởng phong quét phải thì khó mà

sống được, ai cũng mong sao thân hình mình xẹp lại mỏng như giấy, dán chặtvào tường ngoài ra không còn cách nào khác. Thế nhưng thấy Mộ Dung Phục

thủ nhiều công ít, chưởng pháp tuy tinh kỳ nhưng vì không dám đụng vào

chưởng của Đinh Xuân Thu nên không khỏi bó chân bó tay, rơi vào thế hạ

phong.

Sau mấy chiêu, Đinh Xuân Thu biết rằng Mộ Dung Phục không dám cùng

mình đối chưởng hẳn là sợ Hóa Công Đại Pháp. Nếu đối phương đã sợ công

phu này thì mình phải dùng nó để chế ngự y, có điều thân pháp Mộ Dung

Phục phiêu hốt, ra chiêu khó mà đoán được nên muốn ép cho y phải đụng với

mình kể cũng không phải dễ.

Lại thêm vài chưởng nữa, Đinh Xuân Thu đã nghĩ ra một cách, chưởng

phải bay múa tung hoành, đánh ép tới, tay trái giả vờ không được linh hoạt

nhưng cố ý che đậy để cho Mộ Dung Phục khỏi biết. Mộ Dung Phục võ công

tinh thâm, đối phương mạnh yếu thế nào, lẽ nào lại không nhìn ra?

Y nghiêng người lệch qua, đánh liên tiếp hai chưởng liền, thế mạnh như vũ

bão tấn công thẳng vào hông bên trái Đinh Xuân Thu. Đinh Xuân Thu hự nhẹ

một tiếng, lùi lại một bước nhưng không dám đưa chưởng trái ra đỡ đòn. Mộ

Dung Phục nghĩ thầm: "Lão quái này không biết ngực và sườn bên trái bị nội

thương sao đây". Y đang đắc thắng nên không nhường nhịn gì nữa, làm như

tấn công mạnh về bên hữu nhưng nội lực lại vận dụng toàn lực đánh vào bên

tả.

Hai bên trao đổi thêm hơn hai chục chiêu nữa, tay trái Đinh Xuân Thu rút

lẩn hẳn vào trong tay áo, chưởng phải biến thành trảo, giơ lên cào vào mặt

Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nghiêng qua tránh được, giơ quyền lên đánh

thẳng vào sườn bên trái của đối phương. Đinh Xuân Thu nãy giờ vẫn chờ đòn

này, sau cùng kẻ địch đã đánh ra, trong lòng mừng rỡ, vung tay áo lên cuốn

lấy nắm tay của Mộ Dung Phục. Mộ Dung Phục nghĩ thầm: "Tụ phong của

ngươi dù có mạnh gấp mười lần cũng làm sao đả thương được ta?". Y không

rút quyền về mà lại vận kình lên cánh tay, chịu cho tay áo y cuốn được, nghe

soẹt một tiếng dài, tay áo Mộ Dung Phục đã bị xé rách toạc một miếng lớn.

Mộ Dung Phục còn đang kinh hãi, quyền đó y đánh ra thật mạnh ngờ đâu lại

bị rít lại, thì ra nắm tay đã bị đối phương chộp được rồi.

Chiêu đó quả là ngoài dự tính của Mộ Dung Phục, y lập tức kinh hãi hiểu

ra: "Lão quái giả vờ bị thương ở bên trái, chẳng qua chỉ là kế dụ địch, hóa ra

mình mắc lừa tên già này rồi". Y trong lòng cảm thấy hối hận: "Ta chẳng quatự cao tự đại, dám coi thường lão quái tên tuổi vang lừng này, quân tử báo

cừu, thập niên vị vãn, chỉ vì cái căm phẫn nhất thời, chưa tính toán chu đáo đã

làm liều khiêu chiến với y". Thế nhưng lúc này đâu còn có thể lùi được nữa,

bao nhiêu nội lực trong người lập tức chuyển lên đầu quyền tống ra.

Ngờ đâu nội kình đưa lên rồi chẳng khác gì hòn đá ném xuống biển, không

biết đi đâu. Mộ Dung Phục kêu thầm một tiếng: "Chết rồi!". Y vẫn biết Đinh

Xuân Thu là một cường địch nên từ khi bắt đầu giao đấu lúc nào cũng chăm

chăm quyết không để đối phương sử dụng Hóa Công Đại Pháp, ngờ đâu đến

lúc này không còn cách nào tránh được nữa. Hiện tại quả thực tiến thoái lưỡng

nan, nếu tiếp tục vận kình kháng cự thì dù nội công cao cường đến đâu cũng

sẽ bị y hóa giải chỉ trong giây lát công lực hết sạch, thành người tàn phế, còn

như bão nguyên thủ nhất, thu kình lực về thì những chất độc vô cùng ghê gớm

của Đinh Xuân Thu sẽ theo chân khí xâm nhập tạng phủ kinh mạch.

Còn đang chưa biết tính sao, bàng hoàng vô kế bỗng từ sau có người lớn

tiếng reo lên:

- Sư phụ xếp đặt thật khéo khiến cho tên tiểu tử thối tha kia bị hãm vào

tuyệt cảnh.

Mộ Dung Phục vội vàng lùi lại hai bước, tay trái vươn ra, chộp ngay ngực

tên đệ tử phái Tinh Tú. Trong gia số nã thủ tuyệt kỹ của Cô Tô Mộ Dung có

một môn mượn sức đánh sức tên là Đẩu Chuyển Tinh Di, người ngoài không

biết nguồn cơn thấy khoa gậy ông đập lưng ông của nhà Mộ Dung thật là

tuyệt diệu, những người bị chết ai cũng bị chính ngay môn tuyệt nghệ thành

danh của mình trở ngược vào thân, hiển nhiên bao nhiêu thần kỹ các môn

phái, Cô Tô Mộ Dung đều tinh thông am hiểu. Thực ra trong võ lâm tuyệt kỹ

có hàng nghìn hàng vạn môn, dù người thông minh uyên bác đến đâu chăng

nữa thì cũng không thể nào học hết mọi tuyệt kỹ được huống chi đã gọi là

tuyệt kỹ thì chẳng thể một sớm một chiều mà luyện thành. Tuy nhiên nhà Mộ

Dung có thuật Đẩu Chuyển Tinh Di nên dù đối phương đưa ra công phu nào

chăng nữa đều có thể di chuyển lực đạo, phản kích trở ngược lại mình.

Người giỏi về Tỏa Hầu Thương khi giơ ngọn giáo đâm vào cổ họng họ Mộ

Dung, bị họ dùng môn Đẩu Chuyển Tinh Di xoay lại, mũi thương đó sẽ đâm

ngay vào yết hầu của mình, cách sử dụng, kình lực phép tắc đều hoàn toàn do

yếu quyết bí truyền của bản môn; người giỏi về Đoạn Tí Đao khi múa đao

chém xuống thì lại chém phải chính cánh tay mình. Binh khí nào thì dùngchính binh khí đó, chiêu số nào cũng chính chiêu số đó. Nếu người ta không

chính mắt trông thấy người nhà Mộ Dung dùng môn Đẩu Chuyển Tinh Di này

thì có ai đoán ra được tại sao người đó bỏ mạng, thực ra cũng chỉ là "tự sát"

mà thôi. Kẻ ra chiêu võ công càng cao thì cái chết lại càng khéo léo.

Nhà Mộ Dung nếu không phải là một người đánh một người, hoặc không

biết chắc sẽ có thể lấy mạng đối phương thì không bao giờ dùng môn Đẩu

Chuyển Tinh Di này, thành thử Cô Tô Mộ Dung danh chấn giang hồ mà công

phu chân chính thế nào có ai biết đến đâu?

Đem binh khí quyền cước của đối thủ chuyển hoán phương hướng để cho

kẻ địch mình làm mình chịu, nguyên tắc chẳng qua chỉ là "bật ngược trở về",

chẳng khác gì một người giơ tay đấm vào tường đá, ra tay càng mạnh thì

quyền đầu bị chấn lực càng đau, nặng nhẹ mạnh yếu không sai một mảy. Có

điều chuyển hoán binh khí quyền cước là vật hữu hình thì dễ, còn chuyển

hoán thứ vô hình vô chất như nội lực khí công mới cực kỳ khó khăn. Mộ Dung

Phục tuy tập luyện công phu này đã nhiều năm nhưng vì tuổi còn trẻ nên vẫn

chưa đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, gặp phải hạng cao thủ số một như

Đinh Xuân Thu, biết không cách nào dùng Đẩu Chuyển Tinh Di bật ngược lại

đả thương đối phương được nên dùng Đẩu Chuyển Tinh Di ba lần cũng chỉ

giết được ba tên đệ tử của phái Tinh Tú mà thôi.

Y có chuyển có di đấy nhưng cũng chỉ chuyển di sang người thứ ba mà

thôi. Đinh Xuân Thu lén sử dụng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, búng chén tống

chất độc, rồi nén độc tửu bắn ra, môn nào cũng bị Mộ Dung Phục nhẹ nhàng

đưa người khác ra chết thay cho mình.

Đến khi Đinh Xuân Thu sử dụng Hóa Công Đại Pháp, Mộ Dung Phục

không cách nào có thể di chuyển được, may sao có gã đệ tử kia lên tiếng nịnh

nọt lấy lòng thầy, vừa há miệng kêu lên nên đã cho y biết được mình đang ở

đâu. Mộ Dung Phục trong cơn gấp gáp, không còn thì giờ đâu mà nghĩ ngợi,

chộp ngay được tên đệ tử kia, lập tức xoay ngang hất dọc, đẩy khí thay kình

đem gã đó ra thế chỗ mình. Y mạo hiểm thi triển may sao hiệu quả, Tinh Tú

Lão Quái vốn chủ tâm "hóa" công lực của Mộ Dung Phục, ngờ đâu lại "tán"

ngay công phu bản môn của đứa học trò.

Mộ Dung Phục thử một lần thành công, thật đúng là chết đi sống lại, lập

tức chụp ngay lấy cơ hội, không để cho Đinh Xuân Thu có dịp suy nghĩ, đẩy

luôn tên đệ tử phái Tinh Tú cho đụng vào một gã đệ tử khác. Công lực của tênđệ tử thứ hai cũng lập tức bị Hóa Công Đại Pháp của Đinh Xuân Thu hóa tán

ngay.

Đinh Xuân Thu đã thấy Mộ Dung Phục dùng công phu tá lực đả lực chuyển

sang đệ tử của mình, càng thêm phẫn nộ, nghĩ thầm: "Ta nếu như vì bảo toàn

cho mấy đứa học trò bị thịt này mà buông y ra, muốn bắt lại thật khó bằng lên

trời, tên tiểu tử này thoát thân rồi sẽ tìm cách chạy mất. Nếu như thế ta chết

năm tên đệ tử mà chỉ xé rách được tay áo của y, thế có phải là phái Tinh Tú

thua đứt đuôi, Tinh Tú lão tiên còn mặt mũi nào dương uy Trung Nguyên?".

Y bèn tăng thêm kình lực vào năm ngón tay, nhất định không buông Mộ

Dung Phục. Mộ Dung Phục lại lùi thêm mấy bước, dính chặt thêm một gã đệ

tử phái Tinh Tú nữa để cho Đinh Xuân Thu tiêu tán công lực. Chỉ trong

khoảnh khắc, ba tên đệ tử đã nằm bẹp dưới đất, chẳng khác gì bị quỉ nhập

tràng hút hết máu trong người. Những tên còn lại kinh hãi quá, thấy Mộ Dung

Phục tiến đến gần, ai nấy kêu thất thanh, bỏ chạy tán loạn.

Mộ Dung Phục hất tay một cái, ba tên đệ tử phái Tinh Tú bay tung ra, tên

thứ ba lại dụng ngay vào một gã khác. Gã đó kinh hoảng vừa mới há miệng

kêu lên thì người đã nhũn ra rồi. Những đệ tử còn lại ai ai cũng đều nhìn rõ,

nếu sư phụ không thả Mộ Dung Phục ra thì tên tiểu tử này tiếp tục mượn sức

đả thương người, bao nhiêu đệ tử đều bị Tinh Tú lão tiên "hóa" hết, rồi thể

nào cũng đến lượt mình, nhưng ngoài việc khiếp đảm ra, chẳng một ai dám bỏ

chạy nên chỉ lẩn quẩn ở bên trong quán, chui qua trốn lại như chuột để khỏi

mang họa vào thân.

Cái tiểu điếm đó đâu có rộng bao nhiêu, thành thử Mộ Dung Phục vung tay

ra là lại trúng được ba bốn tên khác, dính chùm với nhau thành một xâu bảy

tám người, trong tay cái món "binh khí" vừa to vừa dài ấy muốn đụng vào ai

lại càng dễ hơn. Lúc đó y đã hoàn toàn chiếm được

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiemhiep