Thiep than dac cong C101 - 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
quần áo đều hết, chỉ cần kéo đến giữa lưng, tôi cũng không có ý đồ gì khác ! đương nhiên, nếu như Tiêu di xấu hổ hoặc là không tin tôi như vậy tôi cũng không miễn cưỡng, đổi lại , nếu như tôi là Tiêu di thì tôi cũng sẽ cảm thấy xấu hổ ."

Tiêu di sắc mặt có chút ửng đỏ , một đôi mắt long lanh nhìn Phương Dật Thiên, từ trong mắt Phương Dật Thiên nàng thấy có chút chân thành cũng không thấy có ý khinh nhờn , nàng khẽ cắn môi dưới, trong lòng đấu tranh kịch liệt , tựa hồ là vật lộn với việc đáp ứng yêu cầu của Phương Dật Thiên .

Phương Dật Thiên làm sao không nhìn ra ý nghĩ trong nội tâm của Tiêu di , hắn đột nhiên đứng lên, cười cười, nói:"Tiêu di, xin lỗi, yêu cầu của tôi vừa rồi khiến cho cô xấu hổ , kỳ thật tôi đưa ra yêu cầu như vậy cũng là có điểm quá phận, ha hả. vậy nếu không tiện , tôi sẽ không mát xa lưng nữa, nếu như Tiêu di không có chuyện gì nữa tôi nên ra ngoài rồi.Dù sao tôi ở trong phòng Tiêu di cũng đã lâu rồi, sợ sẽ bị hiểu lầm. Ngoài lưng ra, hai huyệt đạo vừa xoa bóp lúc nãy chỉ cần Tiêu di muốn tôi mỗi ngày đều có thể tranh thủ xoa bóp cho tiêu di ,xem như là bớt 1 chút sức lực a."

Vừa nói Phương Dật Thiên vừa hướng phía cửa đi!

Trong Ba mươi sáu kế " Lạt mềm buộc chặt " được Phương Dật Thiên vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, không chê vào đâu được.

Phương Dật Thiên hướng phía cửa đi đến, từng bước, hai bước, ba bước. Hắn trong lòng không khỏi âm thầm bối rối, Tiêu di như thế nào lại không lên tiếng gọi mình trở lại ? chẳng lẻ:"Mưu kế thất bại?

"Phương, Phương Dật Thiên......"

Ngay lúc Phương Dật Thiên đi tới cửa, tôiy đặt lên chốt cửa, tâm tình không còn hy vọng định mở cửa đi ra, Tiêu di đột nhiên gọi tên hắn.

Lúc này,tâm tình vô vọng của Phương Dật Thiên liền kích động phấn khởi,cảm giác như vừa rơi vào địa ngục địa thất vọng lại trong nháy mắt ngắn ngủn thoáng đã được bay lên thiên đường, trong lòng lo lắng , có thể nói chính là biến hóa vui mừng !

Tuy vậy, sắc mặt Phương Dật Thiên vẫn như trước cực kỳ bình tĩnh, hắn chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Tiêu di, thản nhiên hỏi:"Ách, tiêu di, làm sao vậy?"

"Ưm... vừa rồi, vừa rồi là tôi có chút phản ứng không phải, kỳ thật... cởi, cởi quần áo cũng không có việc gì , là tôi suy nghĩ nhiều. Nếu như cô không ngại nhân tiện giúp tôi xoa bóp lưng một chút ,nếu như tốn nhiều thời gian của anh thì không cần cũng được." Tiêu di vừa ngập ngừng vừa nhẹ nhàng nói, ngữ khí thẹn thùng giờ phút này trong tôii Phương Dật Thiên đúng là rất hấp dẫn lòng người.

"Ha hả, làm gì mà mất nhiều thời gian chứ, tôi rất vui vì giúp được Tiêu di . Như vậy, Tiêu di đồng ý rồi?" Phương Dật Thiên cười cười , hỏi.

Tiêu di khẽ cắn môi dưới, gật đầu, trong cặp mắt hoa đào xinh đẹp rõ ràng chớp động một tia nhộn nhạo thẹn thùng phong tình.

Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy vội vàng đi về tới bên giường, sợ Tiêu di đột nhiên lại đổi ý.

" Vậy, vậy tôi cởi váy ngủ trên người ra nha?" Tiêu di chớp mắt hỏi, ngữ khí cùng nét mặt hấp dẫn mê người.

Đổi lại là người khác chỉ sợ không thể chờ đợi được.

Tiêu di chậm dãi cởi bỏ toàn bộ váy ngủ ra, Phương Dật Thiên tuy thích nhưng lại nói:"Không cần, không cần hoàn toàn cởi ra.Như vậy đi, Tiêu di cô nằm ở trên giường, chỉ cần đem váy ngủ kéo xuống đến thắt lưng là được."

"Oh, được, làm phiền anh rồi!" Tiêu di nhẹ nhàng cười.Vốn là, nếu như Phương Dật Thiên yêu cầu nàng cởi váy ngủ ra nàng cũng sẽ cởi , nhưng là không nghĩ tới hắn chỉ yêu cầu nàng đem váy ngủ kéo xuống đến thắt lưng mà thôi, chính là nàng chỉ để lộ cái lưng mà thôi, nói cách khác, nàng cảm giác hắn cũng không muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của nàng.

Lúc sau mặt trước của Tiêu di úp xuống giường, trên người Tiêu di mặc chính là váy ngủ, nằm nằm ở trên giường chiếc lưng với đường cong mê người liền xuất hiện , đặc biệt chiếc mông cong vểnh , được váy ngủ ôm trọn lấy nhìn rất là tròn trịa. Phương Dật Thiên nhìn thoáng qua chợt có cảm giác không nhịn được muốn hung hăng vồ lấy sờ mó, tuy nhiên trong lòng hắn biết ham muốn là ma quỷ, giờ khắc này nếu như không thể khống chế được chính mình như vậy hình tượng lúc trước sẽ không còn chút gì, bản tính hắn cũng sẽ bị bại lộ hoàn toàn, hắn đương nhiên không sẽ vì lợi ích nhất thời mà phá hủy đại sự ngày sau , bởi vậy hắn ngồi ở bên cạnh, nói:"Tiêu di, như vậy , tôi cởi áo nơi vai cô ra nha?"

"Được, không sao, Tiêu di mới vừa rồi có chút ngại ngùng, bây giờ tốt rồi - anh mát xa xoa bóp cho tôi, nếu tôi không chịu đựng 1 chút thì cũng khó nói a." Tiêu di hào phóng địa cười, nói.

Phương Dật Thiên nghe vậy liền đưa tôiy đặt lên trên đầu vai nhẵn nhụi của Tiêu di nhẹ nhàng nhấc váy ngủ lên, sau đó chậm rãi đem váy ngủ của Tiêu di kéo xuống tới thắt lưng, theo tôiy hắn hiện ra phía sau lưng Tiêu di bóng loáng như ngọc, mềm mại nhẵn nhụi chậm rãi lộ ra!

Trên người Tiêu di mang 1 chiếc nịt ngực tơ tằm màu trắng , dây lưng đằng sau làm bằng ruy băng <?> , lại nhớ đến vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy Tiêu di mặc quần lót màu trắng,liền biết trên người Têu di là một bộ nội y màu trắng .

Nói đi nói lại , lưng Tiêu di trắng như tuyết bóng loáng thật là xinh đẹp đến cực điểm, thêm những đường cong mềm mại, da thịt trắng phau , nhìn giống như chiếc bàn bạch ngọc đẹp đẽ!

Phương Dật Thiên hít 1 hơi thật sâ , ngăn chặn kích động trong lòng, như vậy có thể làm cho hai tôiy của hắn trở nên vững vàng một ít, bớt run rẩy, sau đó, hai tôiy của hắn bắt đầu trên lưng tiêu di bắt đầu đẩy xoa bóp lên mấy huyệt vị kiên trung du, kiên ngoại du, kiên tỉnh, thừa phong, đại chuy, phong môn, phế du.

Ngay lúc hai tay Phương Dật Thiên vừa chạm được vào phía sau lưng mềm mại nhẵn nhụi của mình , Tiêu di rõ ràng có thể cảm giác được thân thể mình run nhè nhẹ lên, nhất thời, một cổ cảm giác khác thường giống như sóng triều dâng lên trong cơ thể , đánh vào sâu trong thâm tâm nhạy cảm của nàng , trong khoảnh khắc, nàng không được nhịn được khẻ nhếch môi, nhẹ nhàng thở gấp .

Lại nói, thân thể đã nhiều năm không có người đàn ông nào chạm đến , bởi vậy không thể không khiến cho lòng nàng nổi lên chút nhè nhẹ rung động.

Hơn nữa , lúc trước Phương Dật Thiên xoa bóp huyệt Dũng Tuyền của nàng cũng làm cho sâu trong lòng làng xuất hiện 1 luồng dục vọng mãnh liệt , giờ phút này, hai tay hắn lại ở trên lưng nàng nhẹ nhàng xoa bóp ,không thể nghi ngờ lại càng làm tăng thêm dục vọng mãnh liệt ấy!

Chỉ có điều, với sự xoa bóp của hắn, nàng cũng cảm giác thấy có chút hiệu quả, thân thể càng lúc càng dễ chịu, mấy ngày qua chịu đủ loại buồn bực tâm tình tựa hồ cũng tôin thành mây khói , thật sự là thần kỳ!

Hai tôiy Phương Dật Thiên trên lưng Tiêu di lúc nặng lúc nhẹ, lực đạo xoa bóp không đồng nhất , giờ phút này trong lòng hắn có thể vô cùng kích thích , mỗi một bộ vị phải nói là đã kiềm chế hết sức!

Nói đùa, phụ nữ xinh đẹp gợi cảm như Tiêu di , chỉ cần tùy tiện liếc mắt một cái cũng đã không chịu nổi rồi, chứ đừng nói có thể đem váy ngủ của nàng cởi ra một nửa, sau đó tùy ý xoa bóp lưng của nàng, ngoài ra, Phương Dật Thiên trong quá trình mát xa xoa bóp hoàn lại thông qua vuốt ve để cảm thụ được da thịt mềm mại sau lưng tiêu di , cũng làm cho hắn nhiệt huyết sôi trào! < nóng máy rồi đây >

Lại nói da thịt trên thân thể Tiêu di căn bản không giống một phụ nữ hơn ba mươi tuổi , nói không nói phét chứ da thịt của nhiều cô gái trẻ còn kém xa Tiêu di.

Mềm mại, nhẵn nhụi, trắng nõn, mà lại co dãn,Phương Dật Thiên trong lòng không khỏi thầm than Tiêu di tự chăm sóc thật có phương pháp, đương nhiên, có thể chăm sóc được như thế cũng phải tốn rất nhiều tiền tài , phụ nữ không đủ tiền tài cũng rất khó bảo dưỡng hoàn hảo thân thể của chính mình.

Phương Dật Thiên nhẹ nhàng vuốt ve , chậm rã , da lưng tiêu di trở nên đỏ dần, nhìn qua càng thêm mê người, hơn nữa từ trên người Tiêu di lại tản mát ra mùi thơm nhè nhẹ của cơ thể, hắn cảm giác như đang được hưởng thụ.

Mà Tiêu di lại nhẹ nhàng nhắm hai mắt, trên mặt ửng hồng, có chút thở khó khăn, hưởng thụ cảm giác dễ chịu mà Phương Dật Thiên đang xoa bóp đồng thời dục vọng nàng đã ở áp chế trong lòng càng thêm mãnh liệt ham muốn!

Nàng đột nhiên cảm giác chính mình thật sự muốn một nam nhân rồi, dù sao, ở tuổi này phụ nữ giống như hổ báo mạnh mẽ a!

Nghĩ đến vấn đề này mặt nàng nhất thời nóng lên, trên người cũng nổi lên một cổ cảm giác cực kỳ khác thường .

"Tiêu di, có câu này tôi không biết có nên nói hay không ." Phương Dật Thiên đột nhiên nói.

"Hả? nói cái gì hả?" Tiêu di mở mắt, lệch đầu nhìn về phía Phương Dật Thiên, hỏi.

"Ách. Hay là không nói thì hơn, tôi sợ nói ra rồi tiêu di lại hiểu lầm." Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười, nói.

Tiêu di khuôn mặt xinh xắn nóng lên, tựa hồ là nghĩ tới cái gì đấy, bất quá nàng vẫn là hào phóng nói:"Có cái gì mà không nói đượcc, không có việc gì đâu,tôi không thiển cận như trẻ con đâu."

"Vậy. Tôi nói nha, Tiêu di người cũng đừng trách tôi, " Phương Dật Thiên vừa nói vừa dừng một chút, giọng nói trầm từng chữ một nói " Tiêu di, vóc dáng thân thể của cô thật đẹp!"...

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 109: Lâm Thiển Tuyết trở về!

Dịch: Thương Long

Biên: Tiểu Dê

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Spoiler for .:

- Tiêu di, dáng người của cô thật " đẹp"!

Khi nghe được những lời này của Phương Dật Thiên, thân thể mềm mại của Tiêu di không nhịn được mà thoáng chút run rẩy, ngọn lửa trong bụng kia bất ngờ cháy càng mãnh liệt, khuôn mặt ửng đỏ, trong mắt hiện lên vẻ thẹn thùng nhè nhẹ, càng nhìn càng yêu, càng trông càng nhìn càng động lòng!

Lập tức, Phương Dật Thiên xấu hổ cười, nói:

- Tiêu di, cô đừng hiểu lầm, tôi, tôi chỉ tức cảnh mà sinh tình mà thôi, lời nói cũng không thật tâm, không hề có ý gì khác cả đâu!

Tiêu di lấy lại tinh thần, cười nhẹ tựa như một đóa hoa bách hoa nở rộ, đời này nào có người phụ nữ nào không muốn được nghe người khác tán thưởng chứ?

Đối với một người phụ nữ có thể nói là cực phẩm như Tiêu di thì những lời ca ngợi cô từ miệng đàn ông, phải nói là cô đã được nghe hàng vô số lần, nhưng chẳng biết sao mà giờ khi nghe một câu khen lẫn chút ngả ngớn của Phương Dật Thiên thì trong lòng cô không tự chủ được mà rất vui vẻ. Đối với cô, việc này thật có chút gì đó không thể tưởng tượng nổi!

- Tôi hiểu lầm hay không thì anh vội vàng gì chứ.

Tiêu di cười rồi lại cố ý khẽ thở dài một tiếng, nói:

- Anh không cần cố ý khen tôi. Tiêu di già rồi, thời thanh xuân đã qua thì còn nói tới chuyện đẹp hay không đẹp làm gì nữa.

Phương Dật Thiên quan sát thần sắc trên khuôn mặt Tiêu di thì biết cô không vì câu nói của mình mà tức giận nên ngược lại trong lòng còn âm thầm cao hứng.

Hắn cười, nói:

- Tiêu di, thằng nào nói cô già, cô không đẹp thì chắc chắn thằng đó đang nói trái lương tâm của mình. Từ nhỏ, cha mẹ tôi đã dạy phải luôn luôn nói thật nên câu vừa rồi là xuất phát từ đáy lòng tôi. Mỗi một giai đoạn trong đời của một người phụ nữ đều có những vẻ đẹp khác nhay. Khi thiếu nữ, cái đẹp của họ là vẻ thanh xuân, khi đã trung niên, vẻ đẹp dó lại là sự chín chắn thành thục, và khi về già, vẻ đẹp đó chính là sự cơ trí. Huống chi Tiêu di cô nhìn qua tuyệt không già chút nào mà ngược lại còn rất trẻ, rất đẹp.

- Xì!

Tiêu di không nén nổi mà bất cười, tiếp đó cô lại vội lấy tay nhẹ nhàng che miệng lại, tự mình kiềm chế đôi môi anh đào kia, trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói: Anh nha, không ngờ anh còn có cái lưỡi trơn như vậy đó!

Phương Dật Thiên nhún vai, vẻ mặt vô tội, nói:

- Nếu Tiêu di cho rằng tôi miệng lưỡi trơn tru thì vậy tôi cũng không tranh với cô nữa. Tóm lại, tôi tin tưởng rằng, lời của tôi là chính xác.

Tiêu di nao nao, sau đó một đôi mắt ướt át, phong phú đầy thâm ý nhìn Phương Dật Thiên, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác ngọt ngào vui sướng. Cô đột nhiên cảm thấy Phương Dật Thiên cũng những người đàn ông cô gặp trước kia hoàn toàn khác biết.

Lại nói, những lời ca ngợi này của Phương Dật Thiên nói thật sự cũng rất chuẩn và hoàn toàn có thể đả động tới trái tim Tiêu di thì mới có thể khiến cô có cảm giác vui sướng như thế này.

Kỳ thật, khen ngợi một người phụ nữ cũng cần phải có kỹ xảo. Khen quá sẽ thành tục, mà yếu mà lại không đủ đô, bởi vậy việc đắn đo về mức độ sử dụng ca từ, lời lẽ để khen vẫn rất kỹ xảo.

Lời khen chuẩn sẽ giống như những làn gió nhẹ nhàng, như những hạt mua phùn có thể thấm đẫm, ve vuốt vạn vật, khiến một người con gái cảm thấy vui vẻ, mừng rỡ tận đáy lòng mà không một dấu vết gì. Giống như Tiêu di bây giờ vậy, trong lòng của cô vì lời nói mới rồi của Phương Dật Thiên mà có vẻ cực kỳ vui sướng, và trên mặt cũng không nén nổi để hiện ra một nụ cười đầy hứng thú, dù nó có mòng như tơ.

Phương Dật Thiên vẫn còn đang nhẹ nhàng mát xa trên tấm lưng mềm mại, trơn bóng của Tiêu di. Phần lưng nhẵn nhụi, trơn bóng của Tiêu di đã bị hai tay của hắn thám hiểm gần như là toàn bộ. Trước đây, hắn không thể tưởng tượng ra, nhẹ nhàng xoa bóp vuốt ve da thịt mềm mại của Tiêu di lại sướng, lại phê tới như vậy.

Hắn nhìn vòng eo thon nhỏ đã bày ra hơn nửa kia mà trong lòng không khỏi thầm than, vòng eo Tiêu di thật đúng là tinh tế hết sức, đẫy đà mà không béo, mềm mại mảnh dẻ như một chiếc lá liễu trong gió, nếu..... nếu có thể duỗi tay nắm lấy thì cảm giác chắc chắn là rất sảng khoái!

Tiêu di toàn tâm toàn ý cảm thụ kỹ thuật mát xa dịu dàng như gió của Phương Dật Thiên. Trong lúc bất tri bất giác cô đã hoàn toàn đắm chìm vào đó. Cái cảm giác nhẹ nhàng, mềm mại này không ngừng làm rung động dây lòng nằm sâu trong nội tâm kia của cô, châm ngòi dục vọng mãnh liệt trong đó, từng có lúc, cô thậm chí còn hy vọng hai tay Phương Dật Thiên có thể thuận thế xuống dưới, vuốt ve vòng eo của cô, mông của cô, đùi cô, thậm chí là ấy ấy .... của cô.

Nhưng cái ý niệm này vẻn vẹn chỉ lóe lên trong đầu Tiêu di mà thôi. Tuy thế nhưng khi ý thức được cái suy nghĩ này thì thân thể của cô vẫn không nén nổi mà nóng bừng cả lên, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ dị. Những biến hóa của thân thể khiến cô ngay lúc đó rất muốn phóng túng một lần, nhưng lý trí nói cho cô biết rằng không thể như vậy. Dưới những mâu thuẫn chết tiệt đó làm cô chỉ biết thở dốc, cố nén cỗ dục vọng mãnh liệt đang dấy lên trong lòng kia!

Đúng lúc này, từ bên ngoài biệt thự truyền đến tiếng còi của xe ô tô, sau đó là tiếng cửa sắt mở rồi chiếc ô tô bên ngoài dần dần lái vào.

Tiêu di hiển nhiên cũng nghe được động tĩnh bên ngoài, thân thể của cô nhất thời bỗng trở nên cứng ngắc. Một ý nghĩ bất an hiện lên trong đầu - chẳng lẽ, Tiểu Tuyết đã trở về?

Như chứng minh cho suy nghĩ trong lòng Tiêu di, tiếp theo, từ cầu thàng truyền tới những âm thanh "bịch, bịch, bịch" đi lên trên. Và Lâm Thiển Tuyết cũng vội vã gọi:

- Tiêu di, Tiêu di...

Giờ khắc này, thân thể Phương Dật Thiên cũng có chút cứng ngắc thẫn thờ. Hiển nhiên, Lâm Thiển Tuyết đã trờ về từ bữa tiệc sinh nhật của bạn cô, nhưng giờ nếu để Lâm Thiển Tuyết thấy được cảnh này thì hắn dù có trăm cái mồm cũng không thể giải thích nổi!

- Tiểu.. Tiểu Tuyết về rồi!

Phản ứng của Tiêu di còn nhanh hơn cả Phương Dật Thiên, vì thế cô bật người ngồi dậy. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo vẻ bối rối, trong lòng cô cũng rất lo lắng nếu bị Lâm Thiển Tuyết thấy cảnh tượng Phương Dật Thiên đang ở trong phòng cô.

Nhưng, lúc nàu ánh mắt Phương Dật Thiên như ngừng lại trên người Tiêu di, toàn thân hắn giờ không thể nhúc nhích!

Đừng quên, hai dây cầu vai trên váy ngủ Tiêu di đã bị Phương Dật Thiên cởi xuống, sau đó do Tiêu di cuống quít ngồi dậy nên chiếc váy đã không còn sự chống đỡ của hai cái dây nữa mà tuột thẳng xuống dưới xuống tận chân của cô! (OMG!)

Vừa vặn, sau khi ngồi dậy Tiêu di lại đối mặt với Phương Dật Thiên, và kết quả là nửa người trên của Tiêu di cứ như vậy " trần như nhộng" phơi bày trước mắt mặt Phương Dật Thiên. Tuy rằng trên người cô còn một nửa cái "quang treo" nhưng vẫn là trần như nhộng ha!

Da thịt nhẵn nhụi trắng như tuyết kia, đặc biệt là đôi núi cực lớn trước ngực, trên hai cái lồng để lộ ra đôi phấn nhục cao ngất chắc nịch rồi cứ như vậy rung rung, rung rung, rung rung, rung thành một cơn sóng nhũ (vú) mãnh liệt, phập phồng không ngừng!

Hơn nữa, khi Tiêu di cuống quít ngồi dậy thì trước ngực lên xuống nhấp nhô càng trở nên dữ dội. Ánh mắt Phương Dật Thiên đờ ra nhìn, trong đầu chỉ còn có một câu - sinh động muốn chết!

Đúng vậy, biên độ rung đó tuyệt đối là sinh động muốn giết người!

Lúc này, không khí mập mờ đã phát triển tới cực điểm!

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 110: Tư thế mập mờ!

Dịch: Thương Long

Biên: Tiểu Dê

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Spoiler for .:

Nếu lần trước là do sau khi nghe Tiêu di gọi trong phòng tắm thì vội chạy lên lầu cứu người mà không lường trước được việc thấy ba đào mãnh liệt trước ngực Tiêu di làm Phương Dật Thiên cảm thấy khiếp sợ thì lúc này đây hắn chỉ cảm giác được sự rung động!

Khoảng cách gần như thế, quả thực chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, và đối với ngọn tuyết phong rất lớn, rất ngạo vẫn còn đang ran rẩy trước mắt, hắn ngoại trừ cảm thấy rung động ra cũng chỉ có rung động. Độ cong này, độ sung mãn này, độ mềm mại này, tất cả đều giáng một đòn mạnh vào sâu nội tâm của hắn!

Hơn nữa, dưới sự bao vây của chiếc áo ngực, hai ngọn núi bằng thịt đó bị dồn lại tạo thành một cái khe rất sâu, một cái khe khiến trái tim người khác ngừng đập. Thoáng nhìn một cái, Phương Dật Thiên lập tức có ngay phán đoán, độ sâu của cái khe này ít nhất phải sâu bằng năm ngón tay, quả đúng là chấn động lòng người!

Tiêu di nhìn nhìn sắc mặt của Phương Dật Thiên, rồi lại nhìn mình, thì lập tức khuôn mặt nóng bừng lên, rồi đưa tay nhanh chóng kéo hai dây trở lại cầu vai. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ đỏ ửng, còn ngực thì vẫn phập phồng lên xuống dữ dội!

Phương Dật Thiên đã có phản ứng, hắn cũng hơi xấu hổ, sao lúc cuối cùng lại thành ra ngựa mất móng trước chứ, song cái này cũng không thể trách hắn. Tiêu di đột nhiên ngồi dậy, hơn nữa váy ngủ trên người chảy xuống nên đôi núi cực đại, sung lại gần trong gang tấc hiện ra trước mặt hắn, nếu hắn không đờ người ra đó thì đã chẳng phải là đàn ông rồi!

- Tiêu di, nếu không để tôi ra ngoài đi!

Phương Dật Thiên thấp giọng nói.

Tiêu di nghe tiếng bước chân của Lâm Thiển Tuyết biết cô nàng đã sắp lên tới tầng 2. Vì thế nếu lúc này Phương Dật Thiên ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị Lâm Thiển Tuyết bắt gặp. Khi đó trước mặt Lâm Thiển Tuyết thì cô thật cũng không biết nên giải thích như thế nào nữa.

- Không được, anh giờ không thể ra ngoài. Anh mà ra ngoài thì Tiểu Tuyết sẽ trông thấy ngay!

Tiêu di quả quyết, nói.

- Nhưng... giờ phải làm cái gì? Chẳng lẽ cứ để cô ấy vào đây thấy tôi trong phòng của cô à?

Phương Dật Thiên kinh ngạc, hỏi.

Tiêu di nhăn mày, hiển nhiên cô cũng thầm sốt ruột, đột nhiên, ánh mắt của cô trông thấy cái chắn lớn trên giường. Ngay lập tức, kế chảy lên não, cô vội nói: - Anh mau lên giường. Nhanh lên! Sau đó cuộn người lại nằm. Nhanh!

Phương Dật Thiên không biết Tiêu di muốn làm gì, song nếu Tiêu di đã bảo như vậy thì hẳn đã nghĩ được cách tốt. Vì thế Phương Dật Thiên liền nằm lên giường, hai chân co lại nằm, sau đó Tiêu di cầm chăn phủ lên trên người hắn.

Nhưng tâm chắn sau đó cũng gồ lên cả một đống lớn, vừa nhìn đã biết là trong có người. Nhưng Tiêu di không chút hoang mang mà cũng nằm lên giường. Hai chân của cô dọc theo hai bên thân thể Phương Dật Thiên tách ra co lên để đỡ cái chắn phồng lên. Hai chân co lên đỡ lấy cái chăn tạp thành một khoảng không gian vừa đủ để Phương Dật Thiên có thể ẩn thân trong đó.

Nhưng mà, thân thể Phương Dật Thiên nằm ở phía dưới, khi nhìn vào xuống dưới cái chăn thì vẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net