Thiep than dac cong C101 - 150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 101 Đưa Tô Uyển Nhi tới trường.

Dịch: yêu 1 cô tiên

Biên: Mai Kiếm Phong

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Ngày thứ hai, chiếc di động đặt trên đầu giường của Phương Dật Thiên vang lên từng hồi báo thức, Phương Dật Thiên mắt nhắm mắt mở quơ tay tìm di động ấn nút tắt báo thức.

Dù mơ mơ màng màng nhưng Phương Dật Thiên biết là đã đến lúc thức dậy rồi, ngày hôm nay hắn còn phải đưa Tô Uyển Nhi tới trường nhưng do tối qua thức quá khuya làm cho hai mí mắt hắn cứ nặng chình chịch.

Thế là hắn bụng bảo dạ thèm nằm thêm một lát nữa rồi hẵng dậy, nhưng ngay lúc đó 1 hồi gõ cửa dồn dập vang lên cùng với âm thanh kêu to của Tô Uyển Nhi :

"Phương ca ca, Phương ca ca, anh vẫn còn ngủ à? Phương ca ca,Phương ca ca..."

Phương Dật Thiên nhăn tít lông mày, trong lòng biết là không còn lười biếng nằm được nữa rồi, chỉ đành ngồi dậy hô lên "Dậy rồi, dậy rồi! Uyển Nhi, em thức dậy sớm quá đấy!"

Vừa đáp Phương Dật Thiên vừa tiến ra mở cửa, quả nhiên Tô Uyển Nhi duyên dáng yêu kiều đang đứng ngoài cửa, trên khuôn mặt thanh khiết xinh tươi nở nụ cười nhìn hắn đầy ý tứ, khổ nỗi nhìn tới nhìn lui khuôn mặt xinh đẹp không giấu được xấu hổ đỏ bừng lên cáu giận kêu: " Phương, Phương ca ca...Anh, anh tại sao không mặc quần áo mà đã chạy ra vậy?"(hic, không bit sáng sớm có chào cờ không nhỉ?- DG)

Phương Dật Thiên ngơ ngác tự nhìn lại mình bỗng phát hiện ra toàn thân chỉ có mỗi chiếc quần cộc màu đỏ liền cười chống chế " Anh nghe tiếng em gọi cửa lập tức từ giường ngủ phi ra ngay, anh có thói quen mặc đồ lót đi ngủ mà. Nhưng em nên cảm thấy vui mừng vì ca ca còn chưa có thói quen lõa thể đi ngủ đó, hà hà!"

"Hừ!" Tô Uyển Nhi hừ lên một tiếng, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, đẹp đến mê hoặc lòng người.

Phương Dật Thiên thấy mặc độc chiếc quần lót nghêng ngang trước mặt Tô Uyển Nhi cũng không hay lắm liền quay vào trong phòng ngủ nhanh chóng mặc quần áo rồi vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt.

Đợi hắn đánh răng rửa mặt xong hết, Tô Uyển Nhi khoác một chiếc túi xinh xắn đáng yêu bước vào phòng, Phương Dật Thiên cười hỏi:" Bây giờ có thể đi chứ?"

"Đương nhiên rồi, Phương ca ca chuẩn bị xong hết chưa?" Uyển Nhi hỏi。

"Chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi" Phương Dật Thiên đáp.

Tô Uyển Nhi ngồi cạnh ghế lái, đôi mắt to linh động liên tục liếc về Phương Dật Thiên, muốn bắt gặp ánh mắt lúc Phương Dật Thiên quay đầu nhìn về phía mình, nhưng thật thất vọng, Phương Dật Thiên chỉ chăm chú vào việc lái xe không hề quay đầu sang nhìn về nàng lấy một lần. Tô Uyển Nhi không ngăn được cơn bực bội bốc lên, thở phì phì hỏi:

"Phương ca ca, có phải là hôm nay em rất xấu không?"

Phương Dật Thiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn kỹ càng Uyển Nhi mấy ánh mắt, vẫn là cái dáng vẻ tinh khiết động lòng người, xinh đẹp thùy mỵ, tại sao Uyển Nhi lại tư nhận là mình xấu chứ?

"Uyển Nhi, nếu như em mà xấu thì dưới gầm trời này làm gì có ai đẹp chứ, em thực sự rất đẹp, tại sao lại tự nói là xấu được?"

" Thiệt hôn, thiệt hôn?"(DG: dịch thế này cho giống mấy em teen Sài Gòn, hihi) Tô Uyển Nhi nghe mấy lời đó của Phương Dật Thiên trong tim không kìm được sự vui mừng nhưng vẫn bĩu cái môi nhỏ nhắn lên hỏi vặn " Vậy, vậy tại sao Phương ca ca trên xe không nhìn em lấy 1 lần?"

"........" Phương Dật Thiên có chút cứng họng, cười đáp "Đồ ngốc, Phương ca ca lái xe mà cứ chăm chú nhìn em đâm phải xe khác thì làm thế nào? Anh thì không sao, còn nhưng em có xảy ra chuyện gì thì anh làm sao ăn nói được với chú Tô hả?"

Tô Uyển Nhi nghe vậy vui mừng mỉm cười, trong ánh mắt giảo hoạt nhìn trộm Phương Dật Thiên càng lóe thêm vài tia khác thường, một cỗ xúc cảm rung động của con gái mới lớn tràn ngập trong lòng nàng.

Ước chừng nữa giờ sau xe đã chạy đến trường Đại học Thiên Hải, Phương Dật Thiên từ từ tấp xe dừng lại trước cổng trường, hướng về phía Tô Uyển Nhi gọi: " Uyển Nhi, đến rồi!"

" Vâng, cảm ơn Phương ca ca, hì hì!" Tô Uyển Nhi cười đáp, sữa soạn mở cửa xe bước xuống.

Phương Dật Thiên nhìn thấy vội đáp: " Để anh mở cho!" nói rồi xuống xe, vòng qua mở cửa xe, lúc đó Tô Uyển Nhi mới bước xuống xe.

Trùng hợp lúc đó, 1 chiếc Audi A6 màu đen cũng vừa đến dừng trước cổng trường, thật bất ngờ bước xuống xe là cái đuôi vẫn chạy theo Tô Uyển Nhi mãi không dứt, Triệu Hải.

Đương nhiên Phương Dật Thiên vẫn nhận ra Triệu Hải, chỉ có điều là không ngờ lại gặp ngay ở đây, hắn cười nhạt dặn dò Tô Uyển Nhi: " Uyển Nhi, lên lớp sớm một chút nhé, ở trường phải lên lớp đúng giờ, làm đủ bài tập, có những người giao tiếp dược, những người không giao tiếp được em phải cân nhắc đấy, đừng để mấy tên xấu xa gây rối tiếp cận đấy nhé!"

Những câu đó của Phương Dật Thiên vừa khéo để Triệu Hải nghe được, lúc đó Triệu Hải cũng biết được câu cuối cùng "tên xấu xa gây rối" chính là nói hắn, không ngăn được cơn thịnh nộ bùng lên, nhưng có Tô Uyển Nhi ở bên cạnh không dám phát ra, chỉ đành gườm gườm Phương Dật Thiên , ánh mắt dường như thông báo: hãy đợi đấy.( NB: nu pa ca chi!)

Phương Dật Thiên không thèm để ý đến ánh mắt đầy khiêu khích của Triệu Hải, hướng về Tô Uyển Nhi vẫy tay tạm biệt.

"Em biết Phương ca ca nói gì rồi, người ta chả còn bé bỏng nữa đâu!" Tô Uyển Nhi cười đáp, ngẩng mặt lên nói tiếp " Phương ca ca, em vào trường đây, baibai!"

"Baibai, đi nhé!" Phương Dật Thiên đáp lời nhìn về phía Tô Uyển Nhi từ từ đi vào trường học, nhận ra phía sau là Triệu Hải đang bám theo quấy rối, chỉ có điều qua nhiều lần phiền nhiễu, Tô Uyển Nhi đương nhiên không thèm để ý đến hắn nữa.

Lúc này Phương Dật Thiên xem thời gian, cũng đến lúc đi đến trang viện Mân Côi rồi, hắn quay người hướng về ô tô bước đi.

Cùng lúc này xa xa trước mặt hắn một hình dáng thon thả yêu kiều bước đến, Phương Dật Thiên theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn (ND- ông nào thấy gái đẹp chả có thói quen nhìn, hehe, NB: Nhìn chân cứ tưởng nàng kiều....), đang bước đến là một người con gái khoảng 24, 25 tuổi, mặc dù có vẻ tùy tiện khoác trên người chiếc váy trắng đơn sơ, tuy nhiên không thể nào che giấu được phong khí đầy nhã nhặn, lịch sự toát ra.

Đợi đến khi nhìn rõ diện mạo người con gái, Phương Dật Thiên không kìm được sự chấn động toàn thân, tim như kim chích, ngẩn người ngay tại chỗ, đôi mắt không chớp nhìn về trước.

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 102: Gặp tình cũ nơi đất khách.

Dịch: Mai Kiếm Phong

Biên: Mai Kiếm Phong

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Spoiler for {option}:

Ngay khi Phương Dật Thiên sửng sốt, cô gái đối diện cũng nhìn thấy hắn, tức thời trên mặt hiện lên thần sắc không thể tin, khuôn mặt thanh tú tràn ngập kinh ngạc cùng bất ngờ!

Phương Dật Thiên nhìn không được hít một hơi sâu, kỉ niệm sâu trong nội tâm như thủy triều dâng trào trong lòng hắn, sáu năm, hắn vốn tưởng mình đã quên hết tất cả những gì trước kia, nhưng tạo hóa luôn trêu người, hắn chưa từng nghĩ tới ở thành phố này lại gặp nàng - Thư Di Tĩnh!

"Là, là anh?" Thư Di Tĩnh chỉ có thể dựa vào hít thở sâu để khống chế thân thể mình, từng có lần, nàng cũng trải qua cảm giác muốn ngất như bây giờ.

Phương Dật Thiên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, gật đầu, bình tĩnh nói: "Là anh!"

"Dật Thiên!" Lúc này, Thư Di Tĩnh ngữ khí đã bình ổn lên nhiều, trên mặt kìm nén rất tốt, nhưng không thể che dấu được thân thể đang run rẩy.

"Thật không ngờ, chúng ta lại có thể gặp lại nhau, thật khéo." Phương Dật Thiên ngữ khí cực kì bình thản, nhìn Thư Di Tĩnh trước mặt phát giác nàng vẫn giống như đúc trước kia, thậm chí không có chút biến hóa, vẫn như cũ là một bộ dạng dịu dàng thùy mị, mái tóc đen nhánh mềm mại thả rũ xuống, một khắc kia, Phương Dật Thiên tựa hồ là quay về sáu năm trước, cái thời thanh xuân đầy tươi đẹp kia.

Thư Dĩ Tĩnh đang nhìn Phương Dật Thiên, biến hóa trên người Phương Dật Thiên khiến nàng nhẹ nhõm nhưng đau xót, đồng thời cũng ý thức được Phương Dật Thiên ngày xưa đã không còn nữa, cảnh còn người mất.

"Phía trước có một quán nước, bây giờ còn sớm, nếu anh không bận gì thì vào uống nước một chút đi." Thư Di Tĩnh chậm rãi nói, đôi mắt nàng ẩn chứa sự chờ mong cùng hi vọng, lại có thêm vài tia cầu khẩn.

Phương Dật Thiên nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, kìm nén những hình ảnh kỉ niệm xưa đang ùa về, sau đó mở mắt ra, nói: "Được!"

****

Trong một phòng trà.

Phương Dật Thiên ngồi đối diện với Thư Di Tĩnh, phục vụ mang lên hai lồng bánh bao, bất quá hai người không có ý định ăn uống gì, trầm mặc không nói chỉ ngồi yên.

Thư Di Tĩnh nâng chén trà lên xoay xoay trong lòng bàn tay, có thể nhìn ra nàng đang không biết làm gì hiện tại.

Phương Dật Thiên lại hút thuốc, không nói một câu chỉ ngồi hút thuốc, trên chiếc gạt tàn đã có bốn năm mẩu thuốc bị hút một nửa, giống như hắn muốn che dấu khuôn mặt mình sau làn khói thuốc vậy.

"Anh, anh khỏe không?" Cuối cùng Thư Di Tĩnh vẫn không nhịn được dùng một câu ân cần hỏi thăm để phá vỡ sự trầm mặc.

Thân thể Phương Dật Thiên hơi chấn động, lập tức cười nhạt, cố gắng giữ cho khuôn mặt mình bình tĩnh, nói: ''Anh tốt, tốt lắm!" Nói xong, hắn lại cầm bật lửa, châm một điếu thuốc nữa, ngón tay cầm thuốc không nhịn được hơi run rẩy.

"Em ở đâu? Mấy năm nay sống ra sao?" Phương dật Thiên rít một hơi thuốc sau đó thở ra nói.

Hắn cũng không quên, ngồi trước mặt mình là người con gái đã có mối tình đầu khắc cốt ghi tâm với mình, từ hồi cấp hai đã là bạn tri kỉ, ngay lúc đó hắn đã kiên định cả đời chỉ muốn lấy nàng, nhưng không biết được, cuối cùng phân li, nhoáng cái đã sáu năm, thậm chí, lúc trước hắn còn chưa nói với nàng một tiếng tạm biệt.

"Em......em cũng rất tốt." Thư Di Tĩnh vừa nói vừa cúi thấp đầu, như không muốn Phương Dật Thiên thấy biểu tình trên mặt nàng khi nói những lời kia, tiếp đó nàng ngẩng đầu miễn cười nói: "Anh đúng là biến háo ghê gớm, nếu anh không nhận mình là Phương Dật Thiên, em đúng thật là không nhận ra anh nữa rồi."

Nói xong, nàng dịu dàng nhìn Phương Dật Thiên, nhìn người đàn ông quan trọng của cuộc đời nàng, nhìn người đã thay đổi cuộc đời nàng, mãi mãi chiếm một vị trí bất diệt trong lòng nàng.

Nhưng mà càng nhìn càng thấy xa lạ, vẫn không thể nhìn ra bóng dáng nam nhân tràn ngập sức sống ngày xưa, sáu năm thời gian, khuôn mặt ngây ngô non nớt kia bây giờ như đao tạc, kiên cường thành thục, cặp mắt thâm thúy kia mơ hồ còn chất chứa một tia cô đơn cùng tang thương.

Thư Di Tĩnh không thể tưởng tượng, hai người chia li không liên lạc sáu năm, Phương Dật Thiên rút cuộc trải qua những chuyện gì, nếm qua bao nhiêu đau khổ, đã làm những gì...... nàng càng nghĩ trong lòng lại càng đau, càng nghĩ càng xót, nếu không còn tầng ngăn cách vô tình kia, nàng thật muốn nhào vào lòng Phương Dật Thiên khóc lớn một trận, như sáu năm về trước.

"Sống tốt là tốt rồi." Phương Dật Thiên ảm đạm cười, thở một hơi khói thuốc, nói tiếp: "Em đến đại học Thiên Hải là?"

"Dạ, sau khi tốt nghiệp đại học sư phạm Kinh Đô, em đến Thiên Hải giảng dạy." Thư Di Tĩnh nhẹ nhàng nói.

"Đúng rồi, anh còn nhớ rõ giấc mơ sau này của em là làm cô giáo, hiện tại đa thành hiện thực chúc mừng em." Phương Dật Thiên cười, cũng không biết là cười thật hay giả cười.

Thư Di Tĩnh khẽ thở dài nói:"Anh thì sao? Mấy năm nay ở đâu? Vì sao năm đó lại tự nhiên mất tích?"

"Anh..... anh đi quân ngũ." Phương Dật Thiên thản nhiên nói, cố gắng khống chế ngữ khí mình trở nên bình tĩnh một chút.

"Đúng, đúng..... lúc trước bác có nói anh đi bộ đội." Thư Di Tĩnh nhẹ cúi đầu, hai vai nàng run rẩy, run giọng nói: "Nhưng mà, lúc trước sao anh không nói với em một câu? Anh có biết sáu năm qua anh đột nhiên biến mất, khiến em thiếu chút nữa phát điên, em kiếm anh khắp ngõ ngách trong thành phố, thường xuyên đến nơi anh hay đến, nhưng không thấy anh...... sáu năm qua anh đã đi đâu!"

Phương Dật Thiên trong lòng đau xót, cũng không thể phản bác, hắn còn có thể nói cái gì đây?

Quá khứ qua đi, vô luận thế nào, hai người cũng không thể trở về thời gian đẹp đẽ sáu năm trước, không phải sao?

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất Thiểu

Quyển 1: Trở Về Đô Thị

Chương 103: Mối tình đầu tươi đẹp.

Dịch: Huyết Ma

Biên: Huyết Ma

Nguồn: 4vn + Tuchangioi

Spoiler for {option}:

Thư Di Tĩnh lại một lần nữa ngẩng đầu lên giây phút đó, trong ánh mắt đã ngập tràn nước mắt, một mảng mênh mông trong suốt, không tự chủ được trong đầu nàng hiện lên quá khứ sáu năm trước lúc Phương dật Thiên ra đi không lời từ biệt như một bức tranh còn lưu lại, nàng giống như là phát điên lên, tại thị trấn nhỏ điên cuồng tìm kiếm, chỉ cần địa điểm Phương Dật Thiên đã từng đi qua là nàng đều tìm tới, nhưng chỉ tìm thấy sự thất vọng, mùa hè ấy, nàng đã khóc gần như khô cạn nước mắt.

Phương Dật Thiên đột nhiên rít một hơi thật sâu, khói thuốc từ trong miệng mũi phả ra như sàn sương đậm, lượn lờ bốc lên cao, đối với Thư Di Tĩnh, hắn trong lòng mang theo rất nhiều áy náy, nhưng cũng không biết làm cách nào để bù đắp lại được chứ?

Từ lúc học sơ trung lên đến trung học, vô luận có phát sinh chuyện gì, cũng luôn luôn là nữ nhân này quật cường đứng ở bên hắn, dùng thân hình mảnh mai chống đỡ tinh thần cho hắn, hắn gây chuyện đánh nhau bị thương luôn là nữ nhân này yên lặng chăm sóc thuốc men, không một lời oán than hay trách cứ, chỉ mình nàng nuốt đau nhỏ lệ, mỗi lần nhìn đến vết thương do đánh nhau của hắn một bên rơi lệ một bên bôi thuốc!

"Sáu năm trước ba ta đột nhiên cho ta đi bộ đội, đi khẩn cấp quá, cho nên chưa kịp nói với em một tiếng, thật có lỗi." Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.

Thư Di Tĩnh sâu kín liếc mắt nhìn Phương Dật Thiên, nhẹ giọng nói một câu:

- "Anh gạt em!"

Phương Dật Thiên sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Thư Di Tĩnh.

"Phương Dật Thiên, anh vĩnh viễn vẫn là nam nhân nói dối, trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy." Thư Di Tĩnh khẽ thở dài, sâu kín nói.

Phương Dật Thiên không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Ta, ta trước kia đã từng nói dối em sao?"

Thư Di Tĩnh cười nhẹ, đôi mắt trong suốt mềm mại ẩn hiện tiếu ý, nàng nhẹ nhàng nói:

"Trong ba năm từ sơ trung lên đến trung học, em nhớ rõ anh nói với em là do không cẩn thận ngã cầu thang 8 lần, leo cây ngã 18 lần, đi xe đạp không cẩn thận tai nạn 27 lần! Dù sao, đây là lý do anh giải thích, cho những vết thương trên người anh, không một lần nào là do đánh nhau lưu lại!"

Phương Dật Thiên trong lòng sửng sốt, không ngờ tới Thư Di Tĩnh có thể nhớ rõ ràng sự việc những năm đó, trên thực tế, hắn mỗi lần cùng người khác ẩu đả đánh nhau trên người mang thương tích khi hắn gặp Thư Di Tĩnh đều là bịa một lý do nào đó, tóm lại là không phải do đánh nhau lưu lại mà thôi, mà lúc ấy Thư Di Tĩnh cũng chỉ yên lặng nghe không hỏi gì, chính là yên lặng giúp hắn bôi thuốc, điều này làm cho hắn cứ tưởng mình có thể dễ dàng giấu diếm được Thư Di Tĩnh, nhưng hôm nay nghe Thư Di Tĩnh trong lời nói tựa hồ là lúc trước là nàng không muốn vạch trần hắn mà thôi.

Phương Dật Thiên không khỏi cười khổ trong lòng, nguyên lai chính mình không có lừa được nàng, trước kia nàng bất quá là không muốn vạch trần chính mình nói dối thôi, ngược lại chính mình tự cho là đúng liên tục lặp đi lặp lại vài lý do như vậy, còn tưởng rằng Thư Di Tĩnh dễ dàng bị lừa, hiện tại hồi tưởng lại hắn lộ ra nét mặt già nua (DG: Như mặt khỉ ấy) cũng không khỏi hơi hơi nóng lên.

"Em, em như thế nào tất cả đều có thể nhớ rõ ràng như vậy? Nói như vậy trước kia có việc gì em đều nhớ hết sao? Phương Dật Thiên ngạc nhiên hỏi.

"Em đương nhiên nhớ rất rõ ràng, mỗi sự việc của anh, em đều nhớ rất rõ ràng, em còn nhớ rõ năm thứ hai sơ trung có một học sinh trong trường nửa đường chặn em lại, nói thích em, sau đó ngày hôm sau học sinh kia liền ôm giường làm bạn không thể đi học, cha mẹ học sinh này liền đến nói chuyện với Phương bá bá, buổi tối hôm đó Phương bá bá cho anh trận đòn nhừ tử!" Thư Di Tĩnh chậm rãi nói, thanh âm nhẹ nhàng như nước, đem một đoạn ngắn chuyện xưa kể lại.

Phương Dật Thiên lại ngẩn ra, nhịn không được liền hỏi:

- "Em, em như thế nào lại biết chuyện này?"

"Bởi vì tối hôm đó em đứng ở ngay trước cửa, nghe thấy âm thanh Phương bá bá dùng roi cha anh ăn đòn nhưng là anh cũng không rên la một tiếng ....Sau đó ngày hôm sau, vết thương trên cánh tay anh nói với em là do leo cây bị vướng vào cành cây nên ngã xuống bị thương, đúng như vậy phải không?" Thư Di Tĩnh một đôi mắt sáng lại nhè nhẹ nổi lên làn hơi nước, trong suốt long lanh.

"Năm thứ hai ấy, còn có một lần em đột nhiên ngất xỉu, anh cõng em trên lưng một đường chạy như điên tới bệnh viện thị trấn, đến bệnh viện tất cả viện phí anh đều nhận thanh toán.... Khi em tỉnh lại muốn ăn một bát đậu hũ hoa, anh nghe vậy lập tức chạy đi ra ngoài, sau khi anh chạy đi ta mới phục hồi lại tinh thần nhớ ra, đang là mùa đông, trên ngã tư đường làm gì có bán đậu hũ hoa chứ? Nhưng là...." Nói đến đây âm thanh Thư Di Tĩnh trở nên ngẹn ngào, đôi mắt trong suốt không ngăn được hai dòng lệ chảy xuống dưới, nức nở nói, "Nhưng là ....nhưng là qua nửa giờ anh liền cầm trên tay một chén to đậu hũ hoa đi tới giường bệnh nói ta ăn đi....em hỏi anh bát đậu hũ hoa này mua ở đâu, anh cũng chỉ ngây ngô cười không nói lời nào!"

Chuyện cũ như làn khói, nhè nhẹ từng đợt từng đợt dâng lên trong lòng, Phương Dật Thiên ánh mắt hoảng hốt, cả người giống như là trở về với sáu năm về trước tốt đẹp và đơn thuần, khi đó trời xanh, núi xanh, nước cũng xanh, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ.

"Dật Thiên, em, em không thể quên được anh!" Thư Di Tĩnh nói xong thân hình đi tới cầm lấy tay trái Phương Dật Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Phương Dật Thiên trong lòng chấn động, có thể theo sau hắn đột nhiên giật mình đang nhớ lại chuyện xưa liền hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng chậm rãi rút tay trái ra khỏi hai tay của Thư Di Tĩnh, nâng chung trà lên khẽ nhấp một ngụm, thần sắc lạnh nhạt nói:

- "Chuyện quá khứ ta đã dần quên rồi."

Thư Di Tĩnh thân hình hơi run lên, nỗi đau từ tâm can lan tràn toàn thân, nàng trừng mắt nhìn, sâu kín cười nói:

- "Đúng vậy, đã nhiều năm trôi qua, những điều đáng quên thì nên quên đi."

Phương Dật Thiên trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng là, nếu không thể cho nàng một tương lai tốt đẹp như vậy thì cần gì một lần nữa phải làm cho nàng tổn thương đây?

Theo thân thể trên người nàng hắn có thể nhình thấy mấy năm nay nàng sống cũng không vui vẻ lắm, hắn cảm thấy chính mình không nên xuất hiện chỉ làm nàng nhớ lại quá khứ, một lần nữa chỉ làm tổn thương tới nàng!

"Anh, anh hiện tại xuất ngũ rồi sao?" Thư Di Tĩnh hỏi.

"Xuất ngũ cũng được khoảng một năm rồi!" Phương Dật Thiên dừng lại một chút, nhìn nhìn đồng hồ, nói; "Thật có lỗi, anh còn có chuyện, phải đi trước." Nói xong liền đứng lên, xoay người bước đi.

"Phương Dật Thiên......" Thư Di Tĩnh trong lòng hoảng hốt, không nghĩ tới Phương Dật Thiên nói đi là đi ngay, nàng vội vàng đứng lên, cuống quít đuổi theo, cũng là nhìn đến Phương Dật Thiên đang đứng ở quầy trả tiền sau đó cũng không quay đầu lại tiêu sái đi ra ngoài, cuối cùng ngồi trên xe gấm rú lao đi!

"Dật Thiên, anh không nên rời xa em, em không muốn phải rời xa anh..." Thư Di Tĩnh yên lặng thần sắc trên khuôn mặt buồn bã, nhìn theo hướng xa xa Phương Dật Thiên lái xe rời đi, hai hàng lệ từ trong mắt ứa ra, như suối tuôn ra:

"Anh yêu, anh có biết không, mỗi một ngày trôi qua em đều nhớ tới anh, nhớ tới quá khứ của chúng ta.... Trong mơ em đều khát khao được nằm trong vòng tay ấm áp của anh!

Nhưng là, tiếng lòng sâu thẳm của nàng Phương Dật có thể nghe thấy sao?

Người đến, người lại đi, nhưng là, cũng làm cho nàng cảm thấy nàng cách thế giới này ngày càng xa!

Thiếp Thân Đặc Công

Tác giả: Lương Thất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net