Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lười viết phiên ngoại cho nên lại trở về với chính văn, nội dung phiên ngoại chưa đi hết cũng ko ảnh hưởng đọc chính văn =)) lúc nào rảnh rỗi lại viết tiếp :v

Chương 11:

Bởi vì biết thế giới Luân Hồi châu chỉ bằng một canh giờ ở nguyên thế giới, Tiêu Sắt và Vô Tâm đều không gấp gáp tìm hiểu làm sao trở về.

Cho nên khi bị đá ra khỏi Đấu La đại lục, hai người vẫn còn có chút chưa tỉnh hồn.

Dù sao, trở về cũng quá đột nhiên.

Tuy rằng cũng không phải hoàn toàn không có dự cảm.

Tiêu Sắt và Vô Tâm lúc đó đang ở cấm địa trong cực bắc chi địa thử luyện nhận truyền thừa, nghe hai vị mẫu thân nói truyền thừa thành công sẽ nhận được thần cách trở thành thần.

Cấm địa không phải người nào cũng có thể vào, cho nên sau khi thành công đi vào, hai người đều ôm hứng thú xông thử một phen.

Thành thần không phải chuyện đùa, cửa ải trên đường tự nhiên khó càng thêm khó, nhưng với thực lực của Tiêu Sắt và Vô Tâm, một đường vẫn coi như thuận lợi.

Chỉ đến cửa ải cuối cùng, ngay khi thành công đã ở trước mắt, Tiêu Sắt đột nhiên có loại cảm giác, y và Vô Tâm đại khái chỉ có thể dừng ở đây.

Sự thật cũng chứng minh dự cảm của Tiêu Sắt không sai. Một giây trước y còn đang đứng giữa trời băng đất tuyết, một giây sau đã yên lành ngồi trong không gian ngọc bội, trước mặt là Vô Tâm cũng vừa trở về, đang một tay chống đầu ngồi dậy, sắc mặt bị lượng lớn ký ức đột nhiên rót vào làm cho vặn vẹo.

Trong không gian là không có đồng hồ, nhưng làm chủ nhân không gian, Tiêu Sắt và Vô Tâm có thể cảm nhận tốc độ chảy thời gian của nơi này, vừa vặn một canh giờ, nói vậy bên ngoài cũng không bao lâu, hai người có thể yên tâm "mất tích" thêm một hồi, dọn dẹp những ký ức vừa nhận được.

Không chỉ ký ức ở Đấu La đại lục, mà là toàn bộ ký ức đời trước đến khi hai người trùng sinh trở lại.

Bởi vì có quá nhiều chuyện muốn nói, ngược lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng Vô Tâm và Tiêu Sắt trước giờ luôn rất dứt khoát, rất nhanh liền quyết định bắt đầu từ việc cả hai đều tò mò nhất hiện tại.

Vì sao hai người thử luyện thất bại?

Với thông minh tài trí thậm chí ngộ tính thiên phú của Tiêu Sắt và Vô Tâm, cả hai người đồng thời đều thất bại, nói là bởi vì không đạt được yêu cầu vượt qua thử luyện, khả năng này thật sự thấp đến gần như không tồn tại.

Càng huống chi, bọn họ đã đi đến đích cuối cùng, chỉ còn kém một bước vào cửa.

Nhưng sự thật chính là, bọn họ thất bại. Trực tiếp bị đá thẳng về nguyên thế giới. Nói như vậy, hai người ở Đấu La đại lục cũng là đã chết.

Kết quả không bất ngờ, chỉ là có chút đáng tiếc không kịp chào hỏi bạn bè người thân bên kia. Cũng đau lòng hai vị mẫu thân, mất trượng phu, hiện tại hài tử cũng không có, không biết sẽ khổ sở ra sao.

Vốn truyền thừa thất bại cũng sẽ không mất mạng, nhiều lắm trọng thương, Vô Tâm và Tiêu Sắt đều không yếu, lại thông tuệ cơ trí, hai người mới có thể yên tâm con mình đi thử luyện, ai cũng không nghĩ đến...

Nhưng chuyện đã xảy ra không có đường cứu vãn, Vô Tâm và Tiêu Sắt tâm tình không tốt một hồi, lại đều nhanh chóng tự vực dậy.

Hai người thảo luận một hồi, cho ra kết luận nguyên nhân bọn họ thử luyện thất bại, là bởi vì không được phép.

Là thiên đạo không cho phép, hoặc nói cách khác, là pháp tắc của thế giới kia không cho phép.

Bọn họ là thông qua Luân Hồi châu đến Đấu La đại lục, mà không phải tự nhiên tử vong linh hồn đầu thai, linh hồn mang dấu ấn của Luân Hồi châu không nói, chưa biết chừng còn có dấu ấn của thế giới bọn họ. Hai người có thể khỏe mạnh trưởng thành ở thế giới kia, bởi vì thân thể bọn họ thuần túy là sản phẩm của Đấu La đại lục, do mẫu thân sinh ra.

Tu luyện thăng cấp không thành vấn đề, nhưng muốn thành thần, lại là một chuyện hoàn toàn khác.

Bởi vì đối với thế giới kia, bọn họ chung quy là "người ngoài", sẽ không có một chủ nhà nào cam tâm tình nguyện người ngoài trở thành người quản lý ảnh hưởng đến trong nhà mình.

Hơn nữa thân thể vốn có của bọn họ còn chưa có chết đâu, một phân thân mạnh hơn bản gốc là chuyện gì xảy ra a?

Cho nên liền có kết quả như hiện tại.

Chuyện ở Đấu La đại lục rất nhanh bị Vô Tâm và Tiêu Sắt lật qua, dù sao không thể trở lại, cho dù có thể cũng phải là trong tương lai rất xa xôi, vấn đề quan trọng hiện tại là những ký ức cuối cùng được trả lại.

Đầu tiên là sau pháp sự ba ngày sau Vô Tâm tự phế võ công, trước đó bởi vì quá gấp, hai người còn chưa kịp nói gì đã bị kéo vào Luân Hồi châu, lúc này rốt cuộc có thời gian, Tiêu Sắt nói gì cũng không muốn thấy Vô Tâm tự tàn một lần nữa.

Nhưng Vô Tâm ở một số chuyện cũng là ngang ngạnh mười con trâu cũng không kéo lại được, một thân bí thuật là nhất định phải trả lại, vì đổ ước giữa sư phụ hắn và Đại Giác hòa thượng, cũng vì tương lai có thể bớt chút phiền phức.

Nói đến cứng đầu, Vô Tâm và Tiêu Sắt ai cũng không nhường ai, Tiêu Sắt bị giọng điệu đương nhiên của Vô Tâm làm cho tức chết khiếp, trong lòng lại biết đây là lựa chọn duy nhất. Ai không muốn yên ổn sống, là thế đạo này ép bọn họ.

Vô Tâm nhìn tiểu thiên hạ tức giận mặt đỏ bừng lên, ngọn lửa trong đáy mắt như xuân sắc liễm diễm, như hoa đào mùa xuân, mê tiểu hòa thượng mê đến không biết đông tây nam bắc.

Lại nói, tính cả hai đời, hắn đã biểu lộ hai lần, Tiêu lão bản cũng đồng ý hai lần.

Lần đầu tiên chỉ có hai người đối mặt biển rộng, còn chưa kịp làm gì đã bị ném về quá khứ. Lần thứ hai tiến bộ hơn một chút, hai vị mẫu thân biết chuyện cũng không phản đối, thậm chí đã bắt đầu thương lượng làm hôn lễ, đáng tiếc bọn họ không về được.

Vô Tâm dự định lại bù một lần, lần này tuyệt đối phải cho cả thiên hạ biết, Tiêu lão bản là người của hắn.

Đáng tiếc hiện tại thời cơ không đúng.

Nhưng cũng không ngại Vô Tâm thu lãi trước.

Vì vậy Vô Tâm rất tự nhiên kéo Tiêu Sắt ngã vào trong lòng mình, thiếu niên dáng người mảnh khảnh bị ôm kín kẽ, mùi đàn hương nhàn nhạt quen thuộc bao vây, làm tâm tình Tiêu Sắt dần dần bình tĩnh lại.

Vô Tâm một tay ôm Tiêu Sắt, một tay khẽ vuốt tóc y, cũng vuốt lên những suy nghĩ tán loạn trong lòng y.

Vô Tâm khó được không nhây, một năm một mười khai ra toàn bộ kế hoạch của bản thân với Tiêu Sắt.

Sau khi phế võ công, Vô Tâm sẽ trùng kích lên trúc cơ. Thiên phú của hắn vốn không thua gì Tiêu Sắt, nhiều năm như vậy lơ là tu luyện, cũng đã có thể trúc cơ từ lâu, không trúc cơ, chỉ là đang đợi một thời điểm chính xác mà thôi.

Từ luyện khí đột phá lên trúc cơ không mất bao nhiêu thời gian, như Tiêu Sắt, nước chảy thành sông một chớp mắt liền qua, không có khó khăn gì đáng nói.

Hơn nữa có Tiêu Sắt bên cạnh, y cũng sẽ không để Vô Tâm xảy ra chuyện.

Tiêu Sắt vùi đầu trong lòng Vô Tâm, "hừ" một tiếng coi như chấp nhận lời giải thích này.

Sau đó hai người lại nói một chút kế hoạch về sau.

Thiên Ngoại Thiên là nhất định phải về, nhưng có thực lực áp đảo, trấn áp dẹp loạn cơ bản không phí bao nhiêu công sức. Hơn nữa lần này Vô Tâm đã dự định, nhanh chóng bồi dưỡng người nối nghiệp, bản thân sớm ngày cùng Tiêu lão bản tiêu dao đi.

Thống nhất ma giáo thống trị võ lâm? Không tồn tại.

Về phần Tiêu Sắt, hành trình từ thành Tuyết Nguyệt đến Thiên Khải, nguy cơ trùng trùng nhưng cũng đáng giá ghi nhớ, y không chuẩn bị thay đổi gì nhiều. Đương nhiên, dưới tiền đề là đảm bảo an toàn tính mạng.

Mà đứng đầu bảng chính là đại sư huynh Đường Liên.

Đời trước tuy rằng đại sư huynh không chết, nhưng võ công mất hết luyện lại từ đầu, chung quy không thể trở lại cảnh giới cũ, cũng là tiếc nuối.

Lại hoặc là Đạo kiếm tiên và Tuyết Nguyệt kiếm tiên.

Tiêu Sắt không quá quen hai người, nhưng bọn họ là người thân của Lôi Vô Kiệt, Tuyết Nguyệt kiếm tiên cũng là nhị thành chủ thành Tuyết Nguyệt, tạm thời tính là sư bá (?) của Tiêu Sắt, nhất định phải cứu.

Cùng với rất nhiều người vô tội khác liên lụy vào cuộc chiến đoạt đích, trong khả năng của mình, Tiêu Sắt hi vọng có thể đảm bảo bọn họ sống sót.

Còn có một chuyện, mỗi lần nghĩ đến chuyện này Tiêu Sắt đều nhịn không được cắn răng, "Hòa thượng, lần này ngươi còn để Tiêu Vũ hố thành dược nhân một lần nữa, liền chuẩn bị làm dược nhân cả đời đi!!!"

Lão tử lười quản ngươi!

Chuyện này là Vô Tâm đuối lý, cho nên hắn chỉ có thể chột dạ cười làm lành, năm lần bảy lượt đảm bảo lần này sẽ không với Tiêu Sắt, nói muốn rách cổ họng Tiêu Sắt mới chịu bỏ qua.

Vô Tâm âm thầm lau mồ hôi, tức phụ trí nhớ quá tốt, giá trị vũ lực còn cao, bản thân vài lần tìm chết đều bị nhớ rõ ràng, vạn nhất ngày nào đó thật sự chọc tức người chạy mất, hắn đi đâu khóc a!

Nhưng từ một phương diện khác cũng chứng minh, Tiêu Sắt là rất quan tâm Vô Tâm.

Vô Tâm nghĩ đến đây, trong lòng lại không nhịn được ngọt nở hoa.

Đồng thời âm thầm quyết định, sau này phải chăm chỉ tu luyện một chút, ít nhất không thể yếu hơn Tiêu Sắt, đánh không lại Tiêu Sắt chỉ là chuyện nhỏ, hắn vốn không nỡ nặng tay với y, cũng không thể gặp chuyện để Tiêu Sắt chắn phía trước, bị thương hắn còn không đau lòng chết.

Tiêu Sắt biết được suy nghĩ này của Vô Tâm đại khái sẽ tặng cho hắn một cái trợn mắt. Vô Tâm bị thương y sẽ vui vẻ sao? Lại nói, sóng vai chiến đấu không phải càng tốt? Một mặt bảo vệ hoặc được bảo vệ không thích hợp bọn họ.

Những sự kiện lớn sắp xảy ra đều được điểm qua một lần, Vô Tâm và Tiêu Sắt cơ bản đều có kế hoạch ứng đối, về phần sự kiện đột phát do hai người thay đổi tương lai tạo thành cũng không gây nên bao nhiêu lo lắng, gặp chiêu phá chiêu là được.

Hiện tại bọn họ cần làm là ra khỏi không gian, Lôi Vô Kiệt bên ngoài đã khắp thế giới tìm hai người rất lâu rồi.

.

Lôi Vô Kiệt là một kẻ tâm lớn, cho nên khi thấy đống lửa sắp tắt chạy lại thêm củi, hắn mới phát hiện Vô Tâm và Tiêu Sắt không thấy.

Hai người sống sờ sờ lớn như vậy, không thấy.

Ban đầu Lôi Vô Kiệt cho rằng Vô Tâm muốn truyền võ công bí mật gì cho Tiêu Sắt, tạm thời mang người rời đi một lát, hai người này ngày thường cũng thường xuyên châu đầu ghé tai nói nhỏ, Lôi Vô Kiệt không quá để tâm.

Đợi nửa canh giờ, Lôi Vô Kiệt hậu tri hậu giác phát hiện không đúng.

Bọn họ hiện tại ở di chỉ cũ của Đại Phạn Âm tự, ngoài một đống lửa trước mặt, bốn phía một màu đen thui, lặng ngắt không một tiếng động, đừng nói người, đến một con chuột cũng không có.

Vô Tâm cho dù muốn tránh, cũng có cần chạy xa như vậy sao?

Hiển nhiên là không thể nào, cho nên, hai người kia đâu?

Lôi Vô Kiệt không hợp thời nghĩ đến những câu chuyện linh dị thần quái ngày bé sư phụ kể, cái gì hồ li tinh quyến rũ thư sinh, bạch xà trả ơn, rồi hồn ma thiếu nữ mê hoặc nam nhân và vân vân, tất cả đột nhiên tựa như sống lại, càng không muốn nghĩ càng nhớ rõ ràng, cộng thêm bóng đêm yên tĩnh nơi hoang giao dã lĩnh bên ngoài, Lôi Vô Kiệt thành công tự dọa bản thân sợ chết khiếp.

"Tiêu Sắt..."

"Vô Tâm..."

Gọi hai câu không nghe thấy trả lời, chỉ có tiếng vọng từ không gian trống trải bốn phía vọng lại.

Lôi Vô Kiệt có chút rùng mình.

Nhưng là một đồng bạn tốt, hắn không thể bỏ mặc đồng bạn gặp nguy hiểm, chỉ có thể căng da đầu đi tìm.

Hoàn toàn không nghĩ đến, bản thân đánh không lại Vô Tâm, thật sự gặp phải chuyện gì, đại khái hắn mới sẽ là người được cứu.

Lôi Vô Kiệt cầm đuốc chạy một vòng quanh di chỉ, nói thật, lúc này hắn không sợ, ngược lại bắt đầu lo lắng Vô Tâm và Tiêu Sắt.

"Tiêu..."

"Người chưa chết đâu ngươi gọi hồn cái gì."

Rốt cuộc có đáp lại, Lôi Vô Kiệt kém chút thì nước mắt lưng tròng chạy đến cho Vô Tâm và Tiêu Sắt mỗi người ôm một cái.

Hai con tiểu hồ li kia nhìn Lôi Vô Kiệt lo lắng bọn họ như vậy, trong lòng cũng là có chút áy náy, nhưng động tay động chân? Không được.

Vô Tâm gọn gàng dứt khoát nghiêng người, đồng thời thuận tay kéo Tiêu Sắt về phía mình, vừa vặn tránh thoát vòng tay Lôi Vô Kiệt.

Lôi Vô Kiệt vồ hụt cũng không để ý, thấy Tiêu Sắt và Vô Tâm đủ đầu đủ đuôi an toàn trở về liền yên tâm. Tuy rằng cũng có chút oán giận hai người đánh lẻ không mang bản thân chơi, nhưng bị hai cái bánh trôi nhân mè qua loa vài câu, lực chú ý liền chệch đi một trăm tám mươi độ, hoàn toàn không nhớ bản thân vừa rồi còn lẩm bẩm cái gì.

.

Ba ngày nhanh chóng qua đi, toàn bộ tăng nhân Đại Phạn Âm tự cùng nhau làm pháp sự cho Vong Ưu đại sư, Vô Tâm cũng như nguyện gặp lại thần niệm của sư phụ.

Bi thương vẫn có một chút, càng nhiều là vui mừng, còn có chút xúc động muốn khoe ra với sư phụ, đồ đệ gặp được người muốn nắm tay cả đời.

Cũng hi vọng, một ngày nào đó trong tương lai, có thể gặp lại sư phụ.

Con đường tương lai, rốt cuộc không phải chỉ có một mình.

Ba người Vô Tâm rời Đại Phạn Âm tự, không bất ngờ gặp nhóm người Cửu Long tự đã đợi sẵn.

Cho dù đã trải qua một lần, lần thứ hai nghe thấy Lôi Vô Kiệt báo tên "phó trang chủ Tuyết Lạc sơn trang Tiêu Vô Sắt", Tiêu Sắt vẫn muốn tặng cho hắn một chữ:

"Cút!"

Dù sao tiểu ngu ngốc này vốn không nhớ được cái tên hắn tiện miệng nói ra, vài phút sau đã "đứng không thay tên ngồi không đổi họ" Tiêu Vô Kiệt là ta.

Sau đó ba giây sau liền "Ta là phó trang chủ Tuyết Lạc sơn trang Tiêu Vô Tâm!"

Tiêu Sắt đã không còn lời nào muốn nói, có lẽ y nên đồng ý với Vô Tâm, thẳng thắn để hắn bị đánh chết đi?

Lôi Vô Kiệt chung quy không thích hợp cong cong nhiễu nhiễu, cuối cùng vẫn nghiêm túc báo tên họ gia môn, xin thỉnh giáo Bản Tướng La Hán trận của Cửu Long tự.

Vô Tâm và Tiêu Sắt ngồi một bên ung dung xem diễn.

Tuy rằng thực lực của Lôi Vô Kiệt còn kém xa mới có thể phá trận, nhưng đánh nhiều vài trận, có lợi cho võ công hắn tiến bộ.

Lôi Vô Kiệt thất bại, tự nhiên đến lượt Vô Tâm.

Lúc này đổi Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đứng nhìn.

Vô Tâm tiêu dao thiên cảnh có thể phá trận, nửa bước thần du càng không nói chơi.

Chỉ là nhìn Đại Giác, Tiêu Sắt có chút muốn cười. Một vị cao tăng đức cao vọng trọng, nói rằng từ lần đầu tiên gặp Vô Tâm, đã muốn giết hắn.

Vô Tâm lúc đó chỉ là một đứa bé năm tuổi, cỡ nào vô tội.

Nhưng một kẻ được xưng tụng đại sư, lại đổ tất cả tội lỗi của một lớp người trưởng thành lên đầu một đứa bé, cỡ nào châm chọc.

Cho đến hiện tại, hắn vẫn một mực chắc chắn, bản thân là đang trừ ma.

Cùng là hòa thượng, Tiêu Sắt thật lòng cảm thấy, Vong Ưu đại sư so với Đại Giác, đáng kính cũng đáng yêu hơn nhiều.

Tiêu Sắt nhìn Đại Giác không vừa mắt, liền âm thầm động tay động chân, ỷ vào bản thân tu vi cao, ngấm ngầm cho Đại Giác hạ ngáng chân.

Cho nên nhìn bề ngoài, là Vô Tâm một người đối đầu Đại Giác, trên thực tế là hai đánh một.

Nhạy bén như Vô Tâm tự nhiên phát hiện động tác nhỏ của Tiêu Sắt, nhưng hắn vui vẻ hưởng thụ Tiêu lão bản bênh vực bản thân. Đời trước bị đánh thảm, không cần thiết đời này lại chịu thêm một lần.

Quang minh chính đại so đấu, chỉ khi đối thủ đáng được tôn trọng, mà hắn và Đại Giác, là có thù riêng. =))

Đại Giác vì thù hận tẩu hỏa nhập ma, Vô Tâm lần này muốn giết Đại Giác không phải quá khó, nhưng vẫn lựa chọn sử dụng Bi Thiên Mẫn Nhân hóa đi nội lực của hắn, tự nhiên cũng không còn tẩu hỏa nhập ma.

Đại Giác hòa thượng công lực mất hết, nhưng đồng thời cũng tỉnh ngộ, dẫn người rời đi.

Về phần Vô Tâm, cứu người xong bản thân cũng phế, Vô Thiền tìm đến nơi, vừa vặn nhìn thấy Vô Tâm ngã vào lòng Tiêu Sắt.

Tự phế võ công cảm giác không dễ chịu, nhưng Vô Tâm sắc mặt trắng bệch còn có tâm tư trêu đùa Tiêu Sắt, lại quay sang cười hì hì chào hỏi Vô Thiền.

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm có sức sống như vậy, trực tiếp nhét vào miệng hắn một viên bồng lai đan cùng một viên bồi nguyên đan, sau đó dựng người dậy giục hắn động tác nhanh lên.

Người Cửu Long tự đã giải quyết, nhưng thành Vô Song còn chưa đến đâu, không tranh thủ lúc này trúc cơ còn đợi đến khi nào?

Vô Tâm tự nhiên biết nặng nhẹ, đùa mèo là vui vẻ, nhưng một không cẩn thận đùa quá cũng là rất khó dỗ, lúc này ngoan ngoãn nghe lời, nhanh chóng trúc cơ xong lại đùa cũng không muộn.

Như đã nói, thiên phú của Vô Tâm không kém Tiêu Sắt, vốn đã có thể trúc cơ từ lâu, chỉ là vẫn luôn ép đến hiện tại, lúc này buông ra, cơ bản linh lực chạy xong một đại chu thiên tu vi cũng từ luyện khí bước vào trúc cơ.

Tương đương với đầy máu sống lại.

Vì vậy khi Đường Liên từ chỗ Vương Nhân Tôn hiểu được cái gì gọi là tùy tâm mà động, cùng Tư Không Thiên Lạc đuổi nhanh đuổi chậm chạy đến tìm Vô Tâm, nhìn thấy chính là cảnh tượng bốn người Vô Tâm Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt cùng Vô Thiền đại sư ngồi một hàng trên bậc thang dáng vẻ như đang đợi người, hơn nữa mỗi người sắc mặt hồng hào, hoàn toàn không có vẻ gì như là vừa đánh một trận.

Đương nhiên đây chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài.

Trên đường lên núi bọn họ vừa vặn gặp được nhóm người Cửu Long tự đi xuống, Đường Liên nhìn Lôi Vô Kiệt, không cần mở miệng hỏi, hắn đã rất tự giác một năm một mười kể ra sự tích anh dũng của Vô Tâm vừa rồi.

Về phần vì sao chưa xuống núi, Tiêu Sắt và Vô Tâm là đang đợi thành Vô Song, Lôi Vô Kiệt và Vô Thiền đều cho rằng Vô Tâm cần nghỉ ngơi một hồi, cũng không thúc giục.

Đường Liên và Tư Không Thiên Lạc đến không bao lâu, hai tên cướp xui xẻo bị Tư Không Thiên Lạc tóm được bắt khiêng quan tài vàng lên núi cũng rốt cuộc thở hồng hộc mang chiếc quan tài nặng muốn chết kia lên.

Đáng tiếc đại tiểu thư một câu "Hiện tại không cần dùng đến nó nữa, hay là các ngươi lại đem xuống đi." làm hai người thiếu chút nữa ngã ngửa.

Có điều quan tài là đã định trước không mang đi được.

Người thành Vô Song xuất hiện, muốn Đường Liên giao cả người cả quan tài cho bọn họ.

Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc, Lôi Vô Kiệt, thậm chí Vô Thiền đều vẻ mặt cảnh giác sẵn sàng đón địch, chỉ có Tiêu Sắt, ung dung ôm chó tìm một vị trí ngồi đẹp nhất chuẩn bị xem diễn.

Vô Song thiên phú có một không hai, còn nhỏ tuổi đã điều khiển được đồng thời tám thanh kiếm trong Vô Song kiếm hạp, tương lai tuyệt đối là một nhân vật.

Nhưng đời trước bọn họ một đám tàn máu cộng thêm một Tiêu Sắt không biết võ công, thành Vô Song cũng không thể thành công mang người đi. Đời này năm người lành lặn không tổn hao gì cùng với Tiêu Sắt thực lực áp đảo toàn trường áp trận, thành Vô Song còn có thể gây sóng gió mới là có quỷ.

Cho nên Tiêu Sắt xem diễn xem đến đương nhiên không có một chút chột dạ.

Như trong dự đoán của Tiêu Sắt, tám thanh kiếm cùng xuất động tuy rằng có chút phiền phức, chung quy vẫn kém một bậc. Vô Song bình thường nhìn cà lơ phất phơ, giao thủ một hồi cảm thấy bản thân không thắng được Vô Tâm, thu tay ngược lại cũng dứt khoát.

Chỉ có Lư Ngọc Trác còn chưa bỏ cuộc, vẫn muốn phân cao thấp đến cùng với Đường Liên.

Cuối cùng là Tư Không Trường Phong chen một chân, khuyên đi thành Vô Song, nhưng cũng đồng nghĩa, thời gian Vô Tâm ở lại Bắc Ly đã đang đếm ngược.

So với thành Vô Song muốn mang người đi, Tư Không Trường Phong lúc này, chính là đại diện cho toàn thành Tuyết Nguyệt: "Cung tiễn Diệp An Thế về tông."

Trừ Vô Tâm và Tiêu Sắt đã sớm biết, những người khác đều giật mình nhìn Tư Không Trường Phong.

Tuy rằng có chút không nỡ, nhưng chia ly hiện tại, đều là chuẩn bị cho trùng phùng trong tương lai. Vô Tâm nhìn Tư Không Trường Phong, nghe hắn nhắc lại một lần "Thành Tuyết Nguyệt cung tiễn Diệp An Thế về tông", rốt cuộc thở dài, thỏa hiệp.

Chỉ là trước khi theo bạch phát tiên về Thiên Ngoại Thiên, Vô Tâm đặc biệt đi đến bên cạnh Tiêu Sắt, nhìn y hậm hực quay đầu không muốn nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ôm lấy Tiêu Sắt, trước mặt mọi người, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi y.

Nói đùa, tức phụ vừa đến tay, không nhanh chóng tuyên bố chủ quyền, bị người cướp mất hắn chạy đi đâu khóc?

Cuối cùng, Vô Tâm là mang theo một bên mắt gấu trúc kéo bạch phát tiên chạy đi.

Mà những người khác, tạm thời đều đang chết máy.

Ngoài ra trong đầu Tư Không Trường Phong lúc này còn đang không ngừng lăn lộn một câu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net