Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9:

Vô Tâm đi rồi, Tiêu Sắt chống cằm ngồi một hồi, rốt cuộc vẫn quyết định đi xem tình huống.

Không phải y lo lắng Vô Tâm đánh không lại đám người kia, chỉ là ở chung một thời gian, Tiêu Sắt cũng biết, Vô Tâm có đôi khi là rất thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ai biết hắn sẽ mang Lôi Vô Kiệt về ngay, hay là còn muốn xem diễn một hồi.

Lạc đường đã làm bọn họ chậm trễ rất nhiều, Tiêu Sắt thật sự không muốn lãng phí thời gian vào những việc nhỏ nhặt này.

Tiêu Sắt hiện tại còn không muốn bại lộ tung tích, ngụy trang một chút là cần thiết.

Vì vậy, áo khoác thiên kim cừu quá bắt mắt bị Tiêu Sắt trực tiếp ném vào không gian, chỉ mặc trường bào xanh nhạt đơn giản. Mái tóc dài vốn chỉ buộc nửa cũng được buộc cao lên đỉnh đầu, dùng ngọc quan đơn giản cố định.

Mặt... Tiêu Sắt có chút làm khó, mặt nạ quỷ sư phụ cho quá dễ nhận, tương tự Vô Cực côn cũng không thể dùng, hai món đồ này đều là dấu hiệu của Bách Hiểu Sinh trên giang hồ, y đã ngụy trang đi cứu người, không lý gì lại sử dụng những thứ mang tính đặc trưng như vậy.

Cuối cùng Tiêu Sắt chỉ dùng một chiếc khăn che mặt, sau đó vỗ lên người mình một tá phù che giấu hơi thở. Loại phù này có thể tạm thời ngăn chặn thần thức điều tra, cao thủ cảm quan nhạy bén cũng không phát hiện được, chỉ là không thể làm một người sống sờ sờ biến mất. Cho nên Tiêu Sắt chuẩn bị thật sự cẩn thận.

.

Lại nói Lôi Vô Kiệt bên kia, bởi vì Vô Tâm và Tiêu Sắt đều không muốn đến thành Mộ Lương xem, hắn cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tuy nhiên như vậy cũng không trở ngại hắn phun tào hai người kia.

Sau đó bởi vì nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nhất thời tò mò muốn đến gần nghe, lại không may để người ta phát hiện. Võ công của ba người kia đều không tệ, Lôi Vô Kiệt đã dùng cả phích lịch tử, cuối cùng vẫn bị bắt.

Nếu chỉ là một nhóm người giang hồ tầm thường, chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì, giải thích một chút khả năng có thể chuyện nhỏ biến thành không có. Hỏng liền hỏng ở, ba người này là người Nam Quyết, mà nơi này còn nằm trong lãnh thổ Bắc Ly.

Mục đích của bản thân không thuần, nhìn ai cũng liền giống như có âm mưu. Lôi Vô Kiệt không bị xử lý tại chỗ chỉ là bởi đám người kia còn muốn biết hắn là người của ai, đã nghe được những gì.

Khi Tiêu Sắt tìm đến, Lôi Vô Kiệt vừa tránh thoát hai đao. Đơn giản là ba người kia cũng chưa thật sự muốn giết Lôi Vô Kiệt, chỉ muốn dọa hắn một chút, nếu không hắn cũng không tránh dễ dàng như vậy.

Vừa rồi dùng thần thức quan sát, Tiêu Sắt cảm thấy bắt Lôi Vô Kiệt là người quen, bởi vì y nhận ra trường đao Nam Quyết. Mà lúc này đến gần, cẩn thận nhìn một lượt, Tiêu Sắt mới có chút giật mình, bởi vì người dẫn đầu trong ba võ sĩ Nam Quyết kia, Tiêu Sắt thật sự đã từng thấy hắn, là hộ vệ bên cạnh thái tử Nam Quyết, Phó Hằng Tinh.

Bắc Ly và Nam Quyết không hòa bình, phái mật thám thăm dò đối phương đã là bí mật công khai, nhưng như vậy không có nghĩa là, một người có thân phận như Phó Hằng Tinh, được phép xuất hiện ở Bắc Ly.

Tiêu Sắt vốn định cướp người liền đi, lúc này không thể không tính toán khác.

Phó Hằng Tinh tra hỏi Lôi Vô Kiệt là người của ai, vì sao tiếp cận bọn họ chứng thực suy đoán của Tiêu Sắt, Lôi Vô Kiệt đại khái là nghe được cái gì, mới phải chịu tội như hiện tại.

Mà Lôi Vô Kiệt cũng không thật sự ngốc, hắn vốn không phải là người của ai phái đến thăm dò, nhưng nói thật đám người này chưa hẳn đã tin, hơn nữa làm sao đảm bảo, hắn nói ra rồi sẽ được thả ra mà không phải trực tiếp diệt khẩu?

Vì vậy hắn vẫn dầu muối không vào, muốn giết mặc giết.

Phó Hằng Tinh vốn là nghe lệnh thái tử Nam Quyết đến nơi này gặp Xích vương Tiêu Vũ, thật sự không rảnh dây dưa với một kẻ vô danh tiểu tốt, thấy không đào được gì từ miệng Lôi Vô Kiệt, liền quyết định diệt khẩu.

Bất kể là ai, chết, liền có thể giữ bí mật.

Đúng lúc này, một giọng nói từ bốn phương tám hướng vang lên.

"Hạ đao lưu người."

Giọng nói này rất trẻ tuổi, lại ẩn chứa nội lực nồng hậu, Phó Hằng Tinh trong lúc nhất thời cũng không xác định được nơi phát ra là đâu.

Ba võ sĩ Nam Quyết giơ đao đề phòng, Tiêu Sắt vừa bước Đạp Vân vừa âm thầm cảm thán khinh công này giả thần giả quỷ đúng là tiện lợi, không cần nội lực cũng có thể sử dụng, lúc này Tiêu Sắt dùng linh lực thay cho nội lực, càng có vẻ nhẹ nhàng phiêu hốt.

Khi Phó Hằng Tinh kịp phản ứng, Tiêu Sắt đã đứng sau lưng hắn.

Bởi vì Tiêu Sắt bình thường đều là một bộ hồ cừu trắng, hận không thể cuốn mình thành cầu, lúc này đổi một loại trang phục, lại đổi kiểu tóc che mặt, Lôi Vô Kiệt nhất thời cũng không nhận ra y.

Nhưng như vậy cũng không trở ngại hắn đoán a.

Không phải Vô Tâm Tiêu Sắt, nơi này lại hiếm vết chân người, như vậy, khả năng duy nhất cũng chỉ có!

"Cô kiếm tiên tiền bối!"

Lôi Vô Kiệt là rất hưng phấn, Tiêu Sắt lại chỉ muốn thở dài đỡ trán, bị Lôi Vô Kiệt dọa đến không nhẹ.

Tiểu kháng hóa ngươi cũng quá dám nói!

Nếu y thật sự không biết võ công, một câu này của Lôi Vô Kiệt còn không làm mọi chuyện hỏng bét.

Ba người Phó Hằng Tinh nghe thấy Cô kiếm tiên thì đều giật mình một chút, nhưng bọn họ cũng không ngốc. Giọng nói của Tiêu Sắt cho dù đã cố ý ép thấp, cũng không giống giọng một nam nhân tuổi nhi lập, dáng người cao gầy cũng không giống, ngược lại giống một thiếu niên cố ý giả dạng lão thành.

Nhưng thân pháp tốt không giả.

Chẳng lẽ là đồng bọn của tên nhãi kia?

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ngươi không cần phải biết."

Tiêu Sắt mặt ngoài không để tâm, trong lòng đã thiên hồi bách chuyển, tâm phúc của thái tử Nam Quyết xuất hiện trong biên giới Bắc Ly, tất nhiên không phải là đến du lịch, mà nơi này cách thành Mộ Lương không bao xa, là địa bàn của Xích vương Tiêu Vũ.

"Tiêu Vũ hứa hẹn gì với các ngươi."

Tiêu Sắt nói đến bình thản, nghe vào tai những người khác, lại như sét đánh ngang tai.

Chỉ có Lôi Vô Kiệt mắt tròn mắt dẹt không hiểu mấy người kia đang quanh co lòng vòng cái gì.

Bị người một câu nói toạc ra đối tượng chuyến này, Phó Hằng Tinh bắt đầu suy đoán, hai kẻ trước mắt này, sẽ thuộc thế lực nhà ai, biết được bao nhiêu.

"Ồ, nói vậy các hạ thần cơ diệu toán, đều đã biết cả rồi, mới dẫn người đến đây cản chúng ta?"

Thần cơ diệu toán cái gì, tự nhiên là không thể nào, nhưng nói khoác ai không biết.

"Trong Bắc Ly này, có chuyện gì có thể giấu được vị kia chứ?"

Trực tiếp dùng danh nghĩa của Minh Đức đế, dọa được người đi thì thôi. Nếu không được...

Tiêu Sắt híp mắt, ngẫm nghĩ một hồi, nếu không được, vậy giết đi, miễn cho hậu họa về sau.

Cũng không phải Tiêu Sắt độc ác, nhưng bọn họ vốn đứng ở hai lập trường khác nhau, Tiêu Vũ có thể dùng thủ đoạn cướp ngôi vị hoàng đế, Tiêu Sắt không quan tâm, cấu kết với Nam Quyết lại không được.

Phó Hằng Tinh là không biết Tiêu Sắt nói thật hay giả, nhưng bất luận thế nào, nếu chuyện đã bại lộ, chỉ có thể làm người không thể nói ra.

Phó Hằng Tinh sắc mặt trầm xuống, nắm chặt đao, đột nhiên bổ về phía Tiêu Sắt, "Đã như vậy, vậy ngoan ngoãn để mạng lại đi!"

Ngay khi lưỡi đao chỉ cách cổ Tiêu Sắt một phân, một tiếng "keng" vang lên, lưỡi đao cứ thể gãy thành hai nửa, chệch đường bay vụt đi rồi cắm xuống mặt đất.

Phó Hằng Tinh còn chưa kịp phản ứng, đao của hai người khác cũng lần lượt rập khuôn theo. Biết gặp được cao thủ, Phó Hằng Tinh lập tức quyết định, trở tay ném một quả bom khói, nhanh chóng rút lui.

Khói bụi tan đi, tại chỗ chỉ còn Lôi Vô Kiệt vẫn bị trói vào thân cây, cùng với Tiêu Sắt đứng bên cạnh nhìn.

Vô Tâm từ tán cây bên cạnh nhảy xuống đi về phía Tiêu Sắt, Tiêu Sắt liếc hắn một cái, giơ tay gỡ khăn che mặt xuống.

Lôi Vô Kiệt nhìn mà ngạc nhiên đến không khép được miệng, "Tiêu Sắt?"

Không nói thì thôi, nói Tiêu Sắt liền bực mình, trợn mắt nhìn hắn, "Tiểu kháng hóa, ngươi bản lĩnh a! Ai cũng dám gọi."

Lôi Vô Kiệt bị mắng quen, vẫn cười ngốc nhìn Tiêu Sắt.

Vô Tâm cũng giúp Lôi Vô Kiệt giải vây, "Được rồi, đừng tức giận, Tiêu lão bản ăn mặc như vậy, Lôi Vô Kiệt nhất thời không nhận ra cũng là bình thường."

Lôi Vô Kiệt ngồi dưới đất điên cuồng gật đầu.

Việc này thật sự không thể trách Lôi Vô Kiệt hắn, Tiêu Sắt bình thường đều mặc thiên kim cừu trắng, hắn là một đại nam nhân, làm gì đi quan tâm một nam nhân khác bên trong mặc cái gì. Đầu tóc càng miễn bàn, bởi vì cổ áo choàng là một lớp lông xù dày, đuôi tóc Tiêu Sắt cơ bản đều bị giấu gọn trong áo choàng, bản thân Lôi Vô Kiệt không phải người tinh tế gì, tự nhiên sẽ không để ý đầu tóc Tiêu Sắt dài ngắn ra sao.

Cho nên Tiêu Sắt chỉ thay đổi một chút, Lôi Vô Kiệt liền không nhận ra.

Lôi Vô Kiệt nhìn Tiêu Sắt, mái tóc dài được buộc cao lên làm y nhìn thiếu một phần lười biếng nhiều một phần anh khí, chỉ là "Càng giống nữ giả nam trang hơn rồi."

Mà trước đó? Lôi Vô Kiệt vẫn coi Tiêu Sắt là tiểu muội muội đối xử =)) Đương nhiên, Lôi Vô Kiệt khó được thông minh không để Tiêu Sắt biết.

Lần này Lôi Vô Kiệt buột miệng cảm thán một câu, nếu Tiêu Sắt nghe được tuyệt đối sẽ trực tiếp động thủ với hắn, nhưng cũng rất may mắn, có Vô Tâm giúp hắn hấp dẫn hỏa lực.

Vô Tâm đi đến bên cạnh Tiêu Sắt, vừa nhẹ giọng khuyên Tiêu Sắt đừng tức giận, đồng thời đưa tay ra trước mặt, nói có quà tặng cho y.

Tiêu Sắt tò mò liếc qua một cái, liền bị con nhện sặc sỡ đầy lông nằm trong lòng bàn tay Vô Tâm dọa cho hết hồn, vô thức lùi một bước, lại đạp phải cục đá trên mặt đất, người chợt mất thăng bằng, cứ thế ngã ngửa ra sau.

Nhưng Tiêu Sắt cuối cùng cũng không ngã thành, bởi vì Vô Tâm ở bên cạnh cực nhanh đưa tay đỡ thắt lưng y, một tay vẫn cầm con nhện lớn kia.

Tiêu Sắt bởi vì tuổi nhỏ từng bị người dùng nhện độc ám sát, từ đó về sau vẫn luôn rất sợ thứ côn trùng nhỏ nhiều chân này, cho dù sống lại một đời, tật xấu này cũng không sửa được.

"Ngươi..." Tiêu Sắt đẩy Vô Tâm ra, trừng mắt nhìn hắn, muốn mắng lại không biết phải nói gì. Lúc trước ở doanh trại Trường Cung Truy Dực, một con nhện treo tơ rơi xuống trước mặt Tiêu Sắt, Tiêu Sắt giật mình chưa kịp kêu lên đã bị Vô Tâm che miệng, Vô Tâm thông minh như vậy, tuyệt đối nhìn ra Tiêu Sắt sợ nhện, lại vẫn lấy nhện đến đùa y.

Tiêu Sắt nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ "Hừ" một tiếng quay đầu đi, không muốn để ý Vô Tâm.

Vô Tâm cười ha ha thả con nhện đi, lại đi dỗ Tiêu Sắt.

Hai người một không hỏi vừa rồi ngươi đi đâu, một không hỏi nếu hắn không ra tay thì sẽ thế nào, tất cả đều trong lòng hiểu mà không nói ra.

Bởi vì Vô Tâm thả đám Phó Hằng Tinh đi, để tránh sinh sự, ba người liền đẩy nhanh lộ trình đến Vu Điền.

Đuổi nhanh đuổi chậm, sau không ít lần lạc đường, ba người Tiêu Sắt rốt cuộc đến được Vu Điền.

Vu Điền thuộc Tây Vực, trang phục không giống Bắc Ly, dân phong cũng có nhiều điểm khác biệt, Lôi Vô Kiệt quả thực không khác gì một kẻ nhà quê ra thành thị lớn, chỗ này nhìn một chút, chỗ kia ngó một hồi.

Tiêu Sắt hận không thể cách hắn thật xa, y ngại mất mặt. Lại cứ Lôi Vô Kiệt nhìn thấy thứ gì thú vị liền phải quay qua hô to gọi nhỏ với hai người Vô Tâm Tiêu Sắt một phen. Ba người vốn bởi vì bề ngoài xuất chúng, còn là một tổ hợp hiếm thấy đã làm người không nhịn được nhìn một cái, Lôi Vô Kiệt vừa lên tiếng, càng chọc người chú ý.

Đi một hồi, Tiêu Sắt chủ động dừng lại.

Đến Vu Điền chỉ là bước đầu tiên, Vô Tâm muốn tìm Đại Phạn Âm tự, nhưng nơi này là Phật quốc, cách vài trăm mét lại có một ngôi chùa, nói tìm dễ hơn làm.

Mà cả ba người đều không biết đường.

Suy nghĩ của Vô Tâm rất đơn giản, không biết đường, vậy hỏi là được. Nhưng vừa mở miệng đã bị người lắc đầu xua tay. Như lời Tiêu Sắt nói, ba mươi hai Phật quốc, ít nhất có bảy tám loại ngôn ngữ khác nhau, Vô Tâm dùng tiếng quan thoại, người biết đã ít lại càng ít.

Thật đúng là xuất sư chưa tiệp thân chết trước.

Có điều một khó khăn nhỏ như vậy là không thể làm Vô Tâm chùn bước, hắn nhìn quanh một vòng, lại thật sự tìm được.

Cái gọi là đạp phá thiết hài vô mịch xử.

Vô Tâm đến Vu Điền để tìm một người, người này ở Đại Phạn Âm tự, cho nên hắn mục đích của hắn tự nhiên là Đại Phạn Âm tự.

Lại không ngờ, tự chưa đến, người đã gặp.

Tiêu Sắt thấy Vô Tâm nhìn chằm chằm vào một hòa thượng ngồi trên lầu uống rượu, cảm xúc có chút không đúng, vốn định hỏi một câu, ngay lúc này, một tiếng vang lớn cùng mặt đất rung chuyển hấp dẫn sự chú ý của y.

Vừa quay đầu đi, hòa thượng kia cũng đứng lên, dùng khinh công bay nhanh về phía tiếng nổ vừa phát ra.

Vô Tâm lập tức đuổi theo.

Tiêu Sắt nhìn bóng cà sa trắng của Vô Tâm nhanh chóng biến mất trên không trung, quay đầu hỏi Lôi Vô Kiệt vẫn đang ngơ ngác không biết Vô Tâm đi đâu, "Chạy không?"

Ý là muốn hỏi Lôi Vô Kiệt là "con tin" có muốn chạy trốn hay không. Kết quả Lôi Vô Kiệt ngẩn ra, gật đầu một cái, nói câu "Chạy!" liền đuổi theo Vô Tâm.

Tiêu Sắt thật sự đã không biết nên nói gì với trí thông minh của Lôi Vô Kiệt, chỉ có thể bất đắc dĩ cũng dùng khinh công đi theo.

Khi hai người bắt kịp Vô Tâm, hắn đã dừng trước cổng lớn của Đại Phạn Âm tự.

.

Gặp được Cẩn Tiên công công ở nơi này, là Tiêu Sắt không nghĩ đến.

Tiêu Sắt còn đang miên man suy nghĩ, quay đầu lại đã thấy Vô Tâm đang nhìn y cười, cảm thán thật đúng là cuộc đời nơi nào không gặp nhau. Tiêu Sắt ngẫm lại cũng phải, tuy rằng mục đích của Cẩn Tiên không phải y, nhưng không thể phủ nhận, người đúng là người quen.

Đã lâu không gặp.

Lôi Vô Kiệt vừa nghe nói có cao thủ đánh nhau liền hưng phấn, giống như trong đầu chứa không phải não mà là thuốc nổ, chỉ chờ châm lửa. Tiêu Sắt đã vô số lần thở dài vì bản tính này của hắn.

"Lôi môn dù gì cũng là gia tộc có tiếng trên giang hồ, sao lại sinh ra một tiểu ngu ngốc /kháng hóa/ như ngươi chứ."

"Là bản hóa."

Lôi Vô Kiệt theo thói quen vặn lại Tiêu Sắt, sau đó bởi vì không biết kín tiếng liền quanh vinh bị Cẩn Tiên phát hiện.

Cũng may ba người đều ở trên mái nhà, Cẩn Tiên ở bên dưới cũng không nhìn thấy bọn họ, chỉ là phát hiện có người nghe lén mà thôi.

Nhưng không khó đoán ra là ai.

Toàn bộ hành trình Vô Tâm đến Vu Điền, đều được thủ hạ báo cáo cho hắn, tính toán thời gian, người lúc này cũng nên đến rồi.

"Nếu đã đến rồi, thì xuống đi."

Ngoài Lôi Vô Kiệt luôn luôn thô thần kinh chỉ thích đánh nhau, hai người còn lại đều đã biết, bọn họ bị người bắt cá trong chậu.

Vô Tâm thoát khỏi quan tài vàng đi Vu Điền, tuy có ngoài dự đoán, lại cũng không bất ngờ, có người trước một bước đến mục đích chờ bọn họ.

Làm Tiêu Sắt bất ngờ là, Vô Tâm và Cẩn Tiên công công là người quen, còn từng cùng nhau uống rượu. Nhưng nghĩ lại thân phận của Vô Tâm, lại cũng không quá ngạc nhiên. Cho dù Vô Tâm trên danh nghĩa là con tin, bị nhốt ở Hàn Thủy tự, nhưng vị kia cũng không thể thật sự mặc kệ hắn không quản, bất kể là giám thị hay trông coi, đều phải phái người nhìn chằm chằm.

Cho dù là quen biết cũ, nhưng hôm nay đánh một trận là không thể tránh khỏi. Nhưng người đầu tiên ra tay, lại không phải Vô Tâm hay Cẩn Tiên.

Mà là một hòa thượng cầm đao ở sau lưng hắn.

Lôi Vô Kiệt há mồm nhìn, không hiểu chuyện vì sao lại diễn biến như vậy.

"Hòa thượng cầm đao kia là ai thế, hình như cũng là một cao thủ."

Tiêu Sắt khoanh tay dựa vào mái nhà, nhàn nhạt liếc bên dưới một cái liền dời mắt, "Nếu ta đoán không nhầm, đó chính là người Vô Tâm muốn tìm."

Ân oán đời trước a...

Năm đó Diệp Đỉnh Chi đông chinh có từng lường trước sẽ nhận được kết cục như thế nào, tệ nữa nói, hắn nhất quyết muốn đông chinh, sẽ không sắp xếp trước đường lui sao? Cuối cùng bản thân ngược lại chết thẳng thắn.

Còn có vị trong cung kia, Tiêu Sắt thật sự không hiểu nổi nàng, đã đi rồi vì sao một hai muốn trở lại, nếu nói nàng vì Tiêu Vũ, vậy nàng sẽ không nghĩ đến, bản thân mang theo Tiêu Vũ, có thể thoát khỏi Thiên Khải hay không?

Nói gì thì nói, Tiêu Vũ cũng là một hoàng tử, hoàng cung Bắc Ly cũng không phải muốn đến thì đến muốn đi thì đi.

Bên dưới, sau khi chặn đao của Vương Nhân Tôn không cho hắn nhúng tay vào, Vô Tâm và Cẩn Tiên liền bắt đầu đánh nhau.

Vô Tâm cảnh giới tuy cao, Cẩn Tiên cũng không kém bao nhiêu, Phong Tuyết kiếm nổi tiếng giang hồ không phải chỉ có hư danh.

Dưới tình huống Vô Tâm không muốn giết người, Cẩn Tiên nghe lệnh làm việc, không bắt sống được thì giết chết, hai người giao thủ, Vô Tâm là rất bó chân bó tay.

Võ công Vô Tâm sử dụng, đều là bí thuật La Sát đường, nghe thì rất lợi hại, trên thực tế lại có một khuyết điểm trí mạng. Bởi vì là thuật pháp nhằm vào tinh thần, cho nên không có lực sát thương thực tế, hơn nữa, đối với những người có tâm chí kiên định, bí thuật hầu như đều không có tác dụng.

Tựa như Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt không bị Tâm Ma Dẫn ảnh hưởng, Cẩn Tiên cũng không bị Thiên Ma Vũ mê hoặc, cho dù bất cẩn rơi vào Tâm Ma Dẫn, cũng chỉ bị khống chế một giây đã thoát ra được, thậm chí còn ngược lại đánh thương Vô Tâm.

Vương Nhân Tôn vì chuyện cũ trước kia mà hổ thẹn với Vô Tâm, cho dù Vô Tâm không cho phép hắn nhúng tay vào, nhìn thấy Vô Tâm bị thương vẫn không nhịn được xách đao xông lên.

Nhưng hắn không phải đối thủ của Cẩn Tiên. Như lời Cẩn Tiên nói, mười năm trước Cẩn Tiên không phải đối thủ của hắn, mà hiện tại, hắn bị cảm giác tội lỗi và hối hận ăn mòn, đã không còn là Toái Không Đao khí phách năm xưa.

Cẩn Tiên cầm kiếm, chân khí xoay chuyển làm quanh người hắn như phủ một tầng sương, như cái tên Phong Tuyết kiếm của hắn.

"Tiểu Vô Tâm, ngươi như vậy không thắng được ta, Pháp Diệp tôn giả cũng bại rồi, không bằng gọi hai người bạn nhỏ kia của ngươi xuống giúp đỡ? Trốn trốn tránh tránh, cho rằng ta không phát hiện các ngươi sao?"

Câu cuối cùng đúng là nói cho Lôi Vô Kiệt và Tiêu Sắt trên mái nhà nghe.

Khoảng cách gần như vậy, cao thủ trình độ như Cẩn Tiên không phát hiện có người nhìn trộm mới là lạ. Lôi Vô Kiệt lại hậu tri hậu giác, lúc này mới biết bản thân bại lộ.

So với Lôi Vô Kiệt không suy nghĩ ba giây liền quyết định đánh liều một phen, Tiêu Sắt tương đối rối rắm, nếu hiện tại y xuất hiện, không bao lâu vị kia nhất định sẽ nhận được tin tức. Nhưng nghĩ lại thì, mục đích chuyến này của y không phải là muốn trở lại sao? Y không muốn, bọn họ còn có thể ép buộc được y?

Vì vậy sau khi Lôi Vô Kiệt giơ nắm tay lao xuống, bản thân cũng dùng khinh công nhảy xuống bên cạnh Vô Tâm.

Cẩn Tiên nói vốn chỉ là muốn uy hiếp Vô Tâm một chút, để hắn ngoan ngoãn đi theo bản thân, không ngờ hai tiểu gia hỏa trên kia cũng không phải dạng vừa, vậy mà lại trực tiếp xông lên.

Nắm tay của Lôi Vô Kiệt trong mắt Cẩn Tiên hoàn toàn không đáng để tâm, hắn chỉ hơi nghiêng người một chút, bản thân Lôi Vô Kiệt đã tự bởi vì đánh trượt không kịp thu lực va thẳng vào tường.

Mà thiếu niên áo trắng phía sau, Cẩn Tiên có chút không tin được vào mắt mình.

Hắn nhìn chằm chằm Tiêu Sắt, sau đó nói, "Mạo muội hỏi một câu, tiểu công tử đây niên hoa bao nhiêu?"

Tiêu Sắt mặc hắn nhìn, biết bản thân lúc này che giấu cũng vô dụng, liền nói thẳng, "Hai mươi."

Cẩn Tiên nghe xong, thở dài một hơi. Lẩm bẩm một câu "Lương phong xuất dĩ lệ. Du tử hàn vô y."

Sau đó quay người, "Chúng ta đi."

Trước khi đi, Cẩn Tiên một lần cuối cùng quay đầu nhắc nhở Vô Tâm, người Cửu Long tự sắp đến, khuyên hắn mau chạy đi.

Nhưng Vô Tâm chỉ cười lắc đầu, "Chạy không thoát."

"Phải, mạng ngươi có thể chạy thoát, nhưng mệnh của ngươi, chạy không thoát."

Nói xong liền lên kiệu rời đi.

Một câu này, rơi vào đáy lòng hai người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net