I.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5:

Đới Mộc Bạch đưa nhóm năm người đến cửa thứ tư.

Những người khác nhìn vị lão sư cao lớn vạm vỡ ngồi trên ghế, ánh mắt Tiêu Sắt lại bị bóng trắng bên cạnh hấp dẫn.

"Vô Tâm?"

Dáng người nhỏ hơn, khuôn mặt trẻ con hơn, không thay đổi chỉ có bộ tăng bào trắng, cùng với... cái đầu trọc sáng bóng.

Chính là Vô Tâm không sai.

Tiếng gọi của Tiêu Sắt không lớn, người bên cạnh đều không chú ý, Vô Tâm lại dường như nghe thấy, cũng quay đầu nhìn y, bốn mắt chạm nhau, Vô Tâm nở nụ cười, trực tiếp đi về phía Tiêu Sắt.

Đường Tam vốn đang nghe Đới Mộc Bạch nói chuyện với Triệu lão sư, thấy có người lạ đến gần liền vô thức bước lên đứng chắn phía trước đệ đệ muội muội.

Nhưng chỉ chớp mắt một cái, Vô Tâm đã vòng qua Đường Tam, thẳng đến trước mặt Tiêu Sắt, bàn tay cầm tay y, ý cười tràn trong đáy mắt.

"Vị thí chú này nhìn quen mắt, tiểu tăng muốn đến một nơi, không biết thí chủ có muốn cùng đi với tiểu tăng không?"

Tiêu Sắt vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn hắn, cuối cùng vẫn nói.

"Hòa thượng, vì sao lâu như vậy không gặp, ngươi vẫn là một hòa thượng?"

Vô Tâm tự nhiên biết Tiêu Sắt đang nói đến chuyện gì, nhưng hắn chính là không muốn trả lời đàng hoàng.

"Tự nhiên là sợ tiểu mỹ nhân nhi không nhận ra ta."

"Ngươi..."

Tiêu Sắt đang định phát tác, Vô Tâm đã buông tay, trực tiếp kéo cả người Tiêu Sắt vào trong lòng, cho y một cái ôm vững chắc, "Tiêu lão bản, lâu rồi không gặp."

Tiêu Sắt tượng trưng giãy giụa một chút liền yên tĩnh lại, mặc Vô Tâm ôm, cũng nhỏ giọng đáp lại.

"Lâu rồi không gặp."

Cuối cùng là Đường Tam lên tiếng cắt đứt hai người.

"Tiểu Tĩnh, vị này..."

Đường Tam tuy rằng có chút kinh ngạc với thân thủ nhanh nhẹn của Vô Tâm, nhưng không cảm nhận được ác ý, lại nhìn hắn và Tiêu Sắt giống như người quen đã lâu. Cho dù ban đầu có cảnh giác, cũng không thể tùy tiện ra tay.

Cũng may Vô Tâm hiện tại chỉ là đầu trọc, mà không phải bộ dạng bạch y tà tăng như khi mới gặp Tiêu Sắt, nếu không Đường Tam tuyệt đối sẽ kéo đệ đệ tránh xa ba thước, mà không phải bình tĩnh chào hỏi như vậy.

Vô Tâm buông Tiêu Sắt, quay người nhìn về phía Đường Tam. Tiêu Sắt còn chưa lên tiếng, Vô Tâm đã cướp trước mở miệng.

"Tại hạ Mạc Kỳ Nhiên."

"Ta là Đường Tam. Mạc huynh đệ quen đệ đệ ta?"

Vô Tâm bất luận là diện mạo hay khí chất đều thuộc dạng làm người khó có thể quên. Nhưng Đường Tam có thể chắc chắn, từ khi cùng chung sống với Tiêu Sắt, chưa bao giờ thấy y gặp qua một người như vậy, nhắc đến cũng không có.

Tuy rằng Tiêu Sắt khoảng một tuổi mới đến nhà hắn, nhưng nếu là quen nhau từ lúc nhỏ hơn, mười mấy năm qua đi, tạm thời không nói liếc mắt nhận ra người, một đứa bé còn có thể nhớ được ký ức lúc đó sao?

Đường Tam tính cách thật thà, nhưng không ngốc.

Tiêu Sắt cũng biết điểm này, liền đứng ra giải thích, cũng giới thiệu hai bên với nhau.

Bên này nói chuyện xong, bên kia Triệu lão sư Triệu Vô Cực cũng đã tuyên bố khảo nghiệm vòng thứ tư.

Bởi vì cả sáu người đều là được miễn cửa thứ hai thứ ba, Triệu Vô Cực trực tiếp thay Đới Mộc Bạch ra tay, sáu người có thời gian một nén hương hiểu biết về những người khác, lại có một nén hương ngăn lại công kích của Triệu Vô Cực, qua thời gian giới hạn, chỉ cần còn lại một người, mọi người đều thông qua.

Đới Mộc Bạch ngăn không được, chỉ có thể nghe lời mở miệng.

Triệu Vô Cực là một chiến hồn thánh cấp 76, ở học viện, thực lực của hắn chỉ đứng sau viện trưởng. Võ hồn đại lực kim cương hùng, là một loại võ hồn cường lực, toàn thân không có sơ hở, lực phòng ngự cực mạnh, cho dù là hồn sư cùng cấp bậc cũng khó gây thương tích cho hắn.

Vốn dĩ tốc độ là nhược điểm của Triệu Vô Cực, nhưng bởi chênh lệch cấp bậc hồn lực giữa hai bên quá lớn, nhược điểm này trên thực tế cũng không thể tính là nhược điểm.

Bởi vì thời gian không có nhiều, Đới Mộc Bạch chỉ có thể nhanh chóng nói qua về sở trường và thực lực của Triệu Vô Cực cho sáu người. Thời gian còn lại là mỗi người giới thiệu về bản thân và cùng nhau lập kế hoạch chiến đấu.

Nếu không, đừng nói một nén hương, e là một đòn tấn công của Triệu Vô Cực bọn họ cũng không đỡ nổi.

Có thể nói Đới Mộc Bạch đều nói, còn lại sáu người chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Thời gian không nhiều, Đường Tam đi đầu giới thiệu.

"Ta là Đường Tam, khí võ hồn lam ngân thảo, chiến hồn sư hệ khống chế cấp 29."

"Tiểu Vũ, thú võ hồn thỏ, chiến hồn sư hệ cường công cấp 29."

"Chu Trúc Thanh, thú võ hồn âm u linh miêu, chiến hồn sư hệ mẫn công cấp 27."

"Ninh Vinh Vinh, khí võ hồn thất bảo lưu ly tháp, khí hồn sư hệ phụ trợ cấp 26."

"Cơ Tĩnh Thủy, khí võ hồn kiếm, chiến hồn tôn hệ cường công cấp 38."

"Mạc Kỳ Nhiên, khí võ hồn chuông, chiến hồn tôn hệ phòng ngự cấp 38."

Xuất thân của Ninh Vinh Vinh làm mọi người ngạc nhiên ba phần, thì cấp bậc của Tiêu Sắt và Vô Tâm trực tiếp làm mọi người giật mình bảy phần. Nhưng cũng bởi vậy, phần thắng của bọn họ sẽ lớn hơn một chút.

Đường Tam tiểu Vũ và Tiêu Sắt ở chung lâu, tự nhiên biết kỹ năng và thói quen chiến đấu của nhau. Ngoài hồn kỹ của Vô Tâm có chút làm người bất ngờ, những người khác tuy vừa quen không lâu, từ phương hướng phát triển cũng có thể phân chia nhiệm vụ đúng chỗ.

Cuối cùng quyết định Ninh Vinh Vinh phụ trợ, Tiêu Sắt và tiểu Vũ phối hợp tấn công chính diện, ba người còn lại quấy rầy khống chế công kích của Triệu Vô Cực, ngoài ra Vô Tâm còn có nhiệm vụ bảo vệ các thành viên còn lại, hạn chế tối đa thương tích có thể phát sinh.

Võ hồn của Triệu Vô Cực mang đến cho hắn lực tấn công và phòng ngự cực mạnh, tuy rằng Triệu Vô Cực nói hắn sẽ không sử dụng các hồn kỹ, đơn thuần cường độ thân thể và sức mạnh của hắn cũng không phải đám nhóc mười hai tuổi bình thường có thể so.

Nhưng sáu người ở đây đều không phải trẻ con bình thường.

Hơn nữa, bọn họ, hoặc nói chính xác hơn, Tiêu Sắt có Thiên Trảm.

Dưới tình huống không dùng hồn lực, Thiên Trảm kiếm là lợi khí chém sắt như chém bùn, có hồn lực thêm vào, theo cấp bậc của Tiêu Sắt càng cao, Thiên Trảm sẽ càng sắc bén.

Cho nên, Triệu Vô Cực bởi vì bị quấy rầy, đồng thời cậy vào bản thân da dày thịt béo không quá để tâm khinh địch, liền thiếu chút nữa bị kiếm trận của Tiêu Sắt đâm thành con nhím. Tuy rằng viết thương không quá sâu, nhưng vô số miệng vết thương trên người chảy máu ra, nhìn thật sự vô cùng chật vật, cũng có chút đáng sợ.

Thực lực của cả đám tạm thời không có khả năng đánh lâu dài với Triệu Vô Cực, cho nên Tiêu Sắt vừa bắt đầu đã dùng đại chiêu, kết hợp hồn kỹ thứ nhất và thứ ba tạo ra một kiếm trận mang độc, sau đó lại mượn hồn kỹ thứ hai bù lại một nửa hồn lực từ chính Triệu lão sư.

Triệu Vô Cực là hồn thánh, độc của Tiêu Sắt tạm thời không thể làm hắn mất mạng, nhưng đủ ảnh hưởng lực hành động của hắn. Hơn nữa không chỉ độc của Tiêu Sắt, Vô Tâm cũng có chiêu thức hồn kỹ làm nhiễu loạn đối thủ. Tốc độ phán đoán và phản ứng của Triệu Vô Cực chậm lại, đồng thời xuất hiện sai lầm, đám Tiêu Sắt liền có cơ hội.

Sáu người chưa quen bao lâu, càng chưa từng chiến đấu cùng nhau, nhưng đều có ý thức phối hợp, ngoài ra còn có Đường Tam với lực khống chế cực kỳ chuẩn xác, cũng coi như có thể làm được phối hợp trôi chảy.

Vì vậy, lần đầu tiên trong đời, Đới Mộc Bạch nhìn thấy cảnh tượng một hồn thánh bị một đám hồn sư đè nặng đánh, cho dù trong đó có hai hồn tôn, cho dù hồn thánh không sử dụng hồn kỹ, cách biệt thực lực vẫn là vô cùng lớn, không phải đơn thuần dùng số lượng là có thể bù đắp.

Chỉ có thể nói, Triệu Vô Cực rơi vào tình huống hiện tại, đều là bởi một thoáng khinh địch ban đầu, một bước sai, bước bước sai.

Chỉ là, hồn thánh chung quy là hồn thánh, không phải nhân vật có thể tùy tiện giết chết.

Sáu người đồng thời vây công, còn mơ hồ chiếm thượng phong, một nửa nén hương sắp cháy hết, vẫn không hạ được Triệu Vô Cực.

Nói như vậy không quá chính xác, nếu đây là một trận đấu sinh tử, kết cục như thế nào không ai nói trước được. Nhưng chính vì nó không phải, mới rơi vào cục diện giằng co như vậy.

Đám Tiêu Sắt có thể làm Triệu Vô Cực bị thương, lại không triệt để đánh ngã hắn. Mà Triệu Vô Cực cấp bậc cao, rất nhiều công kích với hắn chỉ là không đau không ngứa, nhưng vài lần thiếu chút nữa đánh trúng người, lại đều bị tâm chung của Vô Tâm cản hoặc bị Đường Tam kéo người tránh thoát.

Chỉ là, Triệu Vô Cực không phải một người giỏi tự kiềm chế, ngược lại, hắn vô cùng nóng tính.

Bị một đám nhãi con vắt mũi chưa sạch đè đầu đánh hiển nhiên vô cùng mất mặt, Triệu Vô Cực bị dây dưa phiền, rất nhanh đã quên sạch lời nói ban đầu, bắt đầu dùng hồn lực và hồn kỹ đánh trả.

Uy áp của hồn thánh, cho dù không dùng toàn lực cũng không thể coi thường. Cả sáu người gần như đồng thời bị hồn lực đụng bay ra ngoài.

Tiêu Sắt và tiểu Vũ là hồn sư hệ cường công, phụ trách tấn công chính diện, vốn là cách Triệu Vô Cực gần nhất, tự nhiên đứng mũi chịu sào.

Tiêu Sắt bởi vì lực sát thương mạnh nhất, thân thủ cũng tốt, so với Đường Tam lam ngân thảo giăng đầy toàn trường nhưng dễ dàng bị phá nát, kiếm pháp và độc tính của Tiêu Sắt mang lại phiền phức càng lớn, Triệu Vô Cực bùng nổ có một phần là nhằm vào y, tâm chung của Vô Tâm chưa kịp thành hình đã bị chấn nát, kết quả có thể nghĩ.

Tiểu Vũ có Tiêu Sắt chắn phía trước, không phải trực tiếp trực diện hồn lực của Triệu Vô Cực, nhưng cấp bậc của nàng thấp hơn Tiêu Sắt, thương cũng không nhẹ.

Chu Trúc Thanh cách xa hơn một chút, nhưng hồn sư hệ mẫn công phòng thủ vốn yếu, bị hồn lực mạnh mẽ của Triệu Vô Cực chấn hôn mê bay về phía sau, may mà có Đới Mộc Bạch vẫn luôn ở bên cạnh xem chiến đón đỡ.

Đường Tam nhìn tiểu Vũ bất tỉnh trong tay mình, lại nhìn Tiêu Sắt hai mắt nhắm chặt đang được Vô Tâm ôm lấy, sắc mặt tái nhợt làm cho tơ máu bên môi càng có vẻ gai mắt vô cùng. Ánh mắt dần dần tối đi.

Sáu người lúc này chỉ còn đứng ba, Ninh Vinh Vinh là hệ phụ trợ, đứng xa nhất tự nhiên bị ảnh hưởng ít nhất. Nhưng một mình nàng là không có khả năng giành chiến thắng. Tất cả đều phụ thuộc vào năm người còn lại.

Thời gian chưa hết, chiến đấu còn phải tiếp tục.

Tiểu Vũ và Tiêu Sắt bị thương đã triệt để khơi lên lửa giận trong lòng Đường Tam.

Giao tiểu Vũ cho Ninh Vinh Vinh chăm sóc, Đường Tam ánh mắt âm trầm bước đến đối diện Triệu Vô Cực. Liếc mắt nhìn thấy Vô Tâm bế Tiêu Sắt đi đặt y ngồi dưới một gốc cây cách xa chiến trường, không ngại bẩn dùng ống tay áo màu trắng lau đi vết máu bên môi Tiêu Sắt, sau đó quay người, vài ba bước đã đến bên cạnh mình.

Không cần Vô Tâm mở miệng, Đường Tam đoán được suy nghĩ của hắn.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được ánh lửa đè nén trong mắt đối phương.

Hai người không thật sự là trẻ con, ý thức chiến đấu và thân thủ đều hơn xa người thường, lại bởi vì người quan trọng bị thương mà siêu bình thường phát huy. Cứ việc Triệu Vô Cực cấp bậc cao, nhất thời cũng không làm gì được Đường Tam và Vô Tâm.

Triệu Vô Cực càng đánh càng mạnh. Đường Tam và Vô Tâm không có khả năng so hồn lực và sát thương với hắn, cũng liền không che giấu, sử dụng con bài chưa lật của bản thân.

Đối mặt một đối thủ mạnh hơn bản thân nhiều lần, rất nhiều chiêu thức của Vô Tâm đều không quá có tác dụng, chính hắn cũng biết như vậy, cho nên khi thấy Đường Tam dùng ám khí có thể bù đắp chênh lệch đẳng cấp làm Triệu Vô Cực bị thương, Vô Tâm liền thẳng thắn tập trung quấy rầy Triệu Vô Cực, tạo điều kiện cho Đường Tam tấn công.

Vì vậy Triệu Vô Cực rất vinh hạnh được trở thành nạn nhân đầu tiên của long tu châm.

Nhưng Triệu Vô Cực da dày thịt béo, trúng long tu châm còn có thể đứng vững.

Sau đó, hắn bị Đường Tam dùng Hạo Thiên chùy gõ một phát.

Hồn thánh không hổ là hồn thánh, như vậy cũng không làm hắn ngã xuống, chỉ là mặt sưng lên, cộng thêm không ít vết thương mới khác – quấy rầy của Vô Tâm chính là trực tiếp dùng chuông đập, Triệu Vô Cực nhìn qua chật vật vô cùng.

Cũng may lúc này một nén hương vừa vặn cháy hết, Đới Mộc Bạch âm thầm thở phào, nếu còn tiếp tục không biết tình hình sẽ biến thành như thế nào, nhưng tóm lại đều sẽ không tốt đẹp gì.

Đến đây kết quả đã rất rõ ràng, sáu người vượt qua kiểm tra, chính thức trở thành học sinh của học viện Shrek.

Nhưng Đường Tam lúc này cũng không rảnh để ý chuyện khác, sau khi giúp Triệu Vô Cực lấy long tu châm trong cơ thể ra, đồng thời đưa thuốc giải độc cho hắn xong liền vội vàng đi xem tiểu Vũ và Tiêu Sắt.

Tiểu Vũ còn chưa tỉnh, nhưng Đường Tam kiểm tra cũng không có vấn đề gì quá lớn.

Tảng đá trong lòng Đường Tam thả xuống một nửa.

Chỉ là hắn còn chưa kịp xem thương thế của Tiêu Sắt ra sao, đã nhìn thấy Vô Tâm một lần nữa ôm ngang Tiêu Sắt lên, quay đầu hỏi Đới Mộc Bạch vị trí ký túc xá, dùng khinh công bay đi, chớp mắt đã không thấy bóng.

Thái độ của Vô Tâm quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Đường Tam cứ thế mắt mở trừng trừng nhìn đệ đệ bị người ôm đi, mà bản thân nhất thời còn chưa kịp phản ứng.

.

Tiêu Sắt thực ra thương không quá nặng, hôn mê một hồi đã tỉnh lại, vừa vặn kịp nhìn thấy màn vật lý độ hóa Triệu Vô Cực của Vô Tâm, đồng thời xác nhận lại mức độ nguy hiểm của ám khí Đường môn.

Nhìn một nén hương đã sắp cháy hết mà Đường Tam và Vô Tâm vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, Tiêu Sắt cũng yên tâm, dứt khoát nhắm mắt ngủ. Nội thương chung quy là nội thương, không chết được, nhưng cũng rất làm người khó chịu.

Tiêu Sắt là bị đói tỉnh.

Lúc bị Vô Tâm ôm đi, Tiêu Sắt còn chưa hoàn toàn hôn mê, lúc này đại khái cũng đoán được bản thân đang ở nơi nào, hẳn là ký túc xá của học viện.

Quay đầu nhìn, Vô Tâm quả nhiên nằm bên cạnh, một tay nắm tay y.

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, cũng không vội vàng rút tay ra, trong đầu ngược lại bắt đầu nổi lên lốc xoáy ý nghĩ, từ đoạn ký ức mới được khôi phục, đến những chuyện đã xảy ra, cùng với rất nhiều chi tiết nhỏ nhặt khác.

Tiêu Sắt trước giờ đều là một người cảnh giác, nhưng Vô Tâm ở bên cạnh dường như làm y cảm thấy an toàn, mất đi sự nhạy bén vốn có, bị người nhìn chằm chằm một hồi vẫn đang thần du thiên ngoại.

Cuối cùng vẫn là miếu ngũ tạng kháng nghị gọi hồn chủ nhân về.

Tỉnh hồn lại liền rơi vào một đôi mắt tràn đầy ý cười, Tiêu Sắt có chút xấu hổ, nhìn mặt người khác thất thần cái gì...

Vô Tâm nhìn đóa mây hồng dần dần tràn lên mặt Tiêu Sắt, ý cười càng sâu. Tuy rằng rất lâu không gặp, nhưng có những thứ vốn không cần nói ra, chỉ cần một ánh mắt, tất cả đều rõ ràng trong lòng.

"Tỉnh rồi. Đói không, ăn chút gì?"

Đánh một trận với Triệu Vô Cực, trừ Ninh Vinh Vinh, mọi người ít nhiều đều bị thương. So với bốn người còn lại, Đường Tam và Vô Tâm chỉ là cạn kiệt hồn lực, khôi phục liền không có việc gì, Chu Trúc Thanh bị thương nhẹ, tiểu Vũ trước bữa tối cũng đã tỉnh. Chỉ có Tiêu Sắt trực tiếp ngủ đến gần đêm.

Đường Tam và Vô Tâm lần lượt kiểm tra, xác nhận thương thế của Tiêu Sắt đang khôi phục, cũng liền không miễn cưỡng đánh thức y.

Bởi vì hôm nay là ngày tuyển sinh, không chỉ đám Tiêu Sắt mệt, các lão sư khác trong học viện cũng vất vả cả ngày, hầu như mọi người đều đi nghỉ sớm. Tiêu Sắt tỉnh, Vô Tâm cũng không dự định gọi Đường Tam, dù sao đợi sáng ngày mai cũng sẽ biết.

Vô Tâm đang chống cằm nhìn Tiêu Sắt ăn, đột nhiên nghe thấy có người gọi Triệu Vô Cực, giọng điệu còn không quá hữu hảo.

Tiêu Sắt tuy rằng không phát hiện điều gì khác thường, nhưng nhìn một cái cũng đoán được Vô Tâm hẳn là nghe thấy cái gì, Phật môn lục thông chính là đáng ghét như vậy.

"Sao thế?"

"Có người đột nhập vào học viện."

Giọng điệu của Vô Tâm bình bình, không có kích động không có sợ hãi, chỉ đơn giản là trần thuật một sự thật.

Tiêu Sắt nghe xong cũng nâng mi, ngược lại không phải lo lắng có người đột nhập thì sẽ làm sao, mà là tò mò người nào sẽ đến học viện rách nát này. Nói cho cùng, trời sập xuống còn có người cao chống, nếu người đến thật sự muốn gây bất lợi cho học viện, cũng không đến lượt đám nhóc bọn họ ra mặt.

Hai người nhìn nhau, đều thấy được ba chữ xem kịch vui in trong đáy mắt đối phương.

"Đi xem?"

"Đi xem."

Hai người mở cửa, nhẹ nhàng chuồn ra ngoài.

Đêm khuya tối trời, Tiêu Sắt theo thói quen liền dùng võ hồn phụ thể, liếc mắt phát hiện Vô Tâm cũng đang làm động tác tương tự, nâng mi "Ồ" một tiếng.

Từ khi nghe Vô Tâm nói ra cấp bậc hồn lực, Tiêu Sắt đã suy đoán hắn khả năng cũng là song sinh võ hồn, chỉ là còn chưa kịp hỏi. Lúc này ngược lại không cần hỏi, trực tiếp xác nhận.

Võ hồn thứ hai của Vô Tâm, giống như Tiêu Sắt là thú võ hồn, ngay cả chủng loại cũng không khác mấy, đều là hồ ly – từ đôi tai nhọn và chín cái đuôi xù lông phía sau có thể nhìn ra.

Đương nhiên cũng có điểm khác biệt, ví dụ như Tiêu Sắt là bạch hồ mà Vô Tâm là hồng hồ, hơn nữa trong hình dạng này Vô Tâm là có tóc.

Điểm này ngược lại hiếm lạ.

Sống mấy đời, Tiêu Sắt cũng chưa từng thấy hình dạng Vô Tâm để tóc, lúc này coi như thỏa trí tò mò, tuy rằng tóc ngắn, cũng không phải màu đen. Nhưng tưởng tượng đến một đôi tai hồ ly mọc ra trên cái đầu trọc lóc, Tiêu Sắt rùng mình một cái, hình ảnh kia quá đẹp, không đành lòng nhìn thẳng.

Tiêu Sắt nhìn Vô Tâm, Vô Tâm cũng đang quan sát Tiêu Sắt.

Nói thật, Tiêu Sắt bình thường đã rất xinh đẹp, hiện giờ có thêm tai và đuôi, Vô Tâm nhìn thiếu chút nữa không nhịn được chảy máu mũi, bị manh ngã.

Hồn thú phụ thể chỉ mất một chớp mắt, hai người nhìn đối phương có chuyện muốn nói cũng biết hiện tại không phải lúc, vô cùng ăn ý quyết định chờ rảnh bàn lại, sau đó liền do Vô Tâm dẫn đường, cùng nhau đi "xem náo nhiệt".

Quả thực là náo nhiệt.

Triệu Vô Cực bị người gọi ra, ban đầu còn rất hùng hổ, nhìn thấy chín hồn hoàn quanh người đối phương liền có chút túng. Tuy rằng chỉ kém hai hồn hoàn, nhưng thực lực của phong hào đấu la, không chỉ đơn thuần được thể hiện bằng số hồn hoàn.

Đừng nói một Triệu Vô Cực, cho dù có mười hắn, cũng không đủ cho đối phương đánh.

Triệu Vô Cực không biết người đến là ai, Flander biết.

"Hạo Thiên miện hạ."

Nếu Đường Tam và tiểu Vũ ở đây, hẳn là sẽ nhận ra, người đứng bên cạnh Triệu Vô Cực lúc này, chính là ông chủ cửa hàng gian thương bọn họ từng gặp hôm qua.

Tuy rằng lúc đó Đường Tam không cảm nhận được hồn lực, nhưng vị này cũng là một hồn thánh hàng thật giá thật, thậm chí hơn Triệu Vô Cực hai cấp, là một hồn thánh cấp 78.

Nhưng cho dù Flander ra mặt, cũng không ngăn được Đường Hạo muốn đánh người, tựa như lời hắn nói, đánh nhỏ, lớn phải đến đòi lại công bằng, mà Triệu Vô Cực đánh, không chỉ có Đường Tam.

Flander là không ngăn được phong hào đấu la, Đường Hạo cũng không cho hắn cơ hội, Triệu Vô Cực bị đánh đến không còn sức đánh trả.

Quả thực chính là tình huống buổi sáng lặp lại, chỉ là lập trường thay đổi mà thôi.

Thậm chí Triệu Vô Cực còn không bằng mấy đứa bé, ít nhất đám Tiêu Sắt vẫn có thể làm Triệu Vô Cực bị thương, mà đối mặt Đường Hạo, Triệu Vô Cực chỉ có nước chịu đòn.

Triệu Vô Cực bị đánh mặt mũi bầm dập vẫn còn phải đa tạ chỉ điểm, Vô Tâm và Tiêu Sắt ngồi trên một cành cây xa xa nhìn Đường Hạo đơn phương ngược người, quyết định sau này tính sổ sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Bên kia, Đường Hạo đánh người xong chuẩn bị rời đi, một giọng nữ đột nhiên vang lên làm bước chân hắn dừng lại.

"Đường đại ca, lâu rồi không gặp."

Ba người lúc này mới chú ý đến, trên cành cây bên cạnh không biết từ lúc nào đã có một nữ nhân cực kỳ xinh đẹp đang ngồi, đồng thời dưới gốc cây, một nam nhân anh tuấn khoảng ba mươi tuổi cũng đang khoanh tay dựa vào thân cây.

"A Diễm, Ngọc Băng?"

Cơ Ngọc Băng thấy Đường Hạo quay sang, gật đầu một cái coi như chào hỏi.

Đường Hạo có chút ngạc nhiên, năm đó Diễm Phi Ly và Lam Nhược Linh trọng thương, Diễm Phi Ly mang con trai mai danh ẩn tích, Đường Hạo chìm trong bi thương cũng không có tâm tư đi tìm nàng. Về phần Cơ Ngọc Băng,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net