Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi nghỉ ngơi một tối, sáng hôm sau cả nhóm lại khởi hành. Khi chuẩn bị lên đường, bỗng Mộ Dung Uyển đi tới bên người Dạ, nhỏ giọng nói:

"Đây là Noãn Ngọc vô cùng quý hiếm, tự nó có thể tỏa ra hơi ấm. Hôm qua ta đã hỏi qua Linh Phi về bệnh tình của Phong công tử. Thứ này tuy không thể trị tận gốc, nhưng có thể giúp công tử đỡ bị dằn vặt khi trời trở lạnh."

Mộ Dung Uyển không biết nhớ tới điều gì, hai má bỗng trở nên đỏ ửng, khiến dung mạo vốn xinh đẹp càng trở nên yêu kiều. Tất cả đều như cái gai đâm vào mắt Dạ, thế nhưng Noãn Ngọc đúng là thứ quý hiếm vô cùng, hơn nữa còn xuất phát từ Huyết Tộc, đúng là chí bảo chỉ Minh Chủ Bảo Lâu mới có.

Dạ nhận lấy ngọc, vừa đặt vào lòng bàn tay đã cảm nhận được độ ấm nhẹ nhàng lan tỏa. Lõi ngọc phát ra ánh sáng hồng nhạt, phản chiếu vào mắt Dạ khiến Mộ Dung Uyển không khỏi rùng mình. Hắn gật đầu đáp:

"Thứ này xác thực có ích đối với chủ nhân, Mộ Dung tiểu thư có lòng. Tuy nhiên Noãn Ngọc cực kỳ quý hiếm, chúng ta chỉ có thể đáp lại bằng vạn lượng vàng ròng, mong tiểu thư nhận cho."

Mộ Dung Uyển vốn muốn từ chối, thế nhưng vẫn là bị Dạ dọa sợ, đến khi hoàn hồn đã thấy một tấm chi phiếu trong tay. Nàng ủ rũ trở về xe ngựa, cùng đoàn người lên đường.

Sự quan tâm của Mộ Dung Uyển với Ngạo Phong không thoát khỏi ánh mắt của Điền Quang. Một là vị công tử tuấn mỹ hắn ngưỡng mộ, một là ái nữ của Võ Lâm Minh Chủ mà hắn nhắm tới, mắt thấy hai người gần gũi với nhau, Điền Quang vô cùng lo lắng, đứng ngồi không yên. Mà cố tình Mộ Dung Uyển lại không để Điền Quang dung mạo và võ công đều tầm thường vào mắt, dù hắn một thân thương tích là do cứu nàng mà có. Hơn nữa hắn có xe ngựa mà phải nhịn đau cưỡi ngựa đi một bên, chẳng phải là để nhường cho nàng ta sao?

Điền Hoài giục ngựa tới gần Điền Quang, tóc mái dài gần như che hết mắt của hắn khiến Điền Quang vừa thấy đã chán ghét.

"Đại ca đang sầu muộn vì Mộ Dung tiểu thư sao? Chỉ là thuộc hạ của Phong công tử mà cũng có thể không chớp mắt chi vạn lượng vàng ròng, thân thế của cậu ta quả nhiên không tầm thường chút nào, bảo sao đến phụ thân cũng phải giữ lễ trước mặt cậu ta. Thật là chẳng trách Mộ Dung Uyển cũng động tâm."

"Liên quan gì tới ngươi!"

Điền Hoài mỉm cười, thấp giọng nói:

"Đệ có một cách, có thể giúp đại ca."

Rất nhanh, nhóm người đã tới một thành trấn nhỏ, đường tới Võ Lâm Minh đã sắp không còn xa nữa. Điền Quang đã từng tới đây, hắn đi lên trước muốn dẫn đoàn người tới khách điếm nổi tiếng nhất nơi này. Thế nhưng xe ngựa của Ngạo Phong căn bản không chú ý tới hắn, cứ vậy mà đi thẳng vào một lối nhỏ, càng đi càng vắng người. Mộ Dung Uyển đương nhiên chọn đi theo cậu, Điền Quang bị bỏ qua nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ đành uất ức đi theo.

Xe dừng trước một nhã lâu, nếu không có bốn chữ Tây Môn Khách Điếm bên ngoài, hẳn ai cũng nghĩ đây là biệt phủ của một vị quý nhân nào đó. Xe vừa dừng trước cửa, lão bản đã đứng sẵn tiếp đón.

"Đường xa mệt nhọc, phòng đã được chuẩn bị sẵn, mời công tử lên lầu nghỉ ngơi."

Lúc này, chưởng quầy mới nhìn thấy những người đi cùng, vội vàng cúi đầu nói gì đó với Dạ. Dạ không chú ý tới lão, tầm mắt đặt lên người Ngạo Phong, thấy Linh Phi thay Trân Châu đỡ cậu xuống ngựa. Lại không biết hắn thấp giọng nói gì với cậu, khiến Ngạo Phong nhẹ nhàng cười lên.

"Đại nhân." Chưởng quầy căng da đầu, nín thở nói lại một lần nữa. "Không biết đại nhân có thêm người đi cùng, mong đại nhân thông cảm, để tiểu nhân cho người nhanh chóng dọn dẹp thêm phòng."

Dạ lúc này mới gật đầu, để lão đi làm việc của mình. Nhóm Mộ Dung Uyển và Điền Quang chưa có phòng nên được tiểu nhị mời lên lầu uống trà. Vừa bước lên cầu thang, đã thấy một nhóm người trẻ tuổi bước xuống, ăn mặc khá hoa quý nhưng bên hông đều giắt đao, hẳn là người giang hồ trên đường tới dự Thiếu niên luận võ. Gã đi đầu trên dưới hai mươi tuổi, người nhỏ gầy nhưng dáng đi khệnh khạng, hơn nữa người đầy mùi rượu. Vừa thấy Mộ Dung Uyển bước lên cầu thang là hai mắt hắn đã sáng lên dán vào nàng.

"Mỹ...mỹ nhân!"

Mộ Dung Uyển cố ý không chú ý tới hắn, vòng qua đám người lên lầu. Gã kia bỗng bất ngờ đưa tay tóm lấy tay nàng, lè nhè nói: "Người đẹp như vậy mà không có tai để nghe sao? Ta đang gọi nàng đó!"

Mộ Dung Uyển vùng tay ra khỏi hắn, biểu huynh nàng và Điền Quang cũng tiến lên hỗ trợ. Đám người phía sau gã kia thấy vậy cũng không đứng ngoài cuộc, khiến cho hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn. Trân Châu cẩn thận bê một chiếc rương nhỏ chuẩn bị lên lầu nhận phòng, bất ngờ bị một bóng người vì hỗn chiến mà ngã xuống rơi trúng người.

Thấy Trân Châu bị một thanh niên ngã đè lên người, Triệu Hổ vội vàng bỏ hành lý trên tay xuống, túm thanh niên kia ra để đỡ nàng dậy. Người đó không ai khác ngoài biểu huynh cuả Mộ Dung Uyển, vừa lúc ngã xuống đã bị ngất.

Trân Châu nhịn đau cuống cuồng kiểm tra chiếc rương nhỏ mà nàng ôm trong lòng. Bị trọng lượng không nhỏ đè lên, nắp rương đã bị bung ra, đồ bên trong cũng vỡ thành nhiều mảnh. Đúng lúc này Ngạo Phong và Linh Phi cũng bước vào. Trân Châu thoáng thấy Dạ đi phía sau Ngạo Phong, mặt nàng liền trở nên trắng bệch không còn giọt máu.

"Dạ đại nhân, nô tì đáng chết!"

Dạ ngay lập tức xuất hiện trước mặt Trân Châu, nhìn thấy rương chứa đồ của mình bị hỏng, đồ bên trong đã bể nát. Gân trán hắn nổi lên, đôi mắt trong phút chốc đã tràn đầy tơ máu, nhuộm đỏ con ngươi.

Toán người kia võ công không vừa, hơn nữa có thêm men rượu vào nên không chút cố kỵ, chỉ to tiếng một chút đã lập tức rút gươm, khiến nhóm Điền Quang cũng phải rút vũ khí chống trả. Người của Điền Quang vì trận chiến với sơn tặc hôm trước mà bị thương chưa kịp hồi phục, nhất thời bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Gã đi đầu tuy trẻ tuổi nhưng võ công rất cao, nháy mắt đã chế trụ Mộ Dung Uyển, hơn nữa chỉ hai ba chiêu đã đạp biểu huynh của Mộ Dung Uyển xuống lầu. Hắn kéo nàng lên lầu, sẵn có hơi rượu, định bụng đưa mỹ nhân vào phòng vui vẻ một chút. Thốt nhiên, hắn nhìn thấy từ dưới lầu, một gã hắc y nam nhân lưng khoác trường kiếm chậm rãi bước lên. Chẳng biết kiếm rút ra tự lúc nào, chỉ biết hắn đi tới đâu, người bị chém làm đôi ba mảnh tới đó. Gã thanh niên giờ mới tỉnh rượu, trợn mắt nhìn những cao thủ võ công bậc nhất trong bang được phái theo hộ tống mình như những cây củ cải bị chém bay đầu, một chút cũng không có cơ hội phản kháng.

Điền Quang vốn tưởng Dạ được Ngạo Phong sai tới trợ giúp mình, vừa thở ra một hơi thế nhưng cho đến khi chính hộ vệ của hắn cũng bị chém chết chung với đám người kia hắn mới biết hóa ra không phải. Điền Quang ra hiệu cho người của mình nhảy xuống lầu, bản thân cũng tránh xuống gầm cầu thang, mới phát hiện Điền Hoài đã trốn dưới đây từ lúc nào.

Xác người nằm la liệt trên bậc thang. Lúc này là ban ngày, chỉ cần là người còn sống đều rõ mồn một nhìn thấy đôi mắt của Dạ là một màu đỏ tươi. Những đường gân chạy dọc từ đuôi mắt của hắn đến thái dương. Sát khí từ trên người hắn dường như trở nên cô đặc thành thực thể, cả người cả kiếm tỏa ra những làn khói đỏ sậm.

"Quỷ! Có quỷ!!" Gã thanh niên hét lên, tuốt gươm đặt lên cổ Mộ Dung Uyển. "Không được tới đây, nếu không ta giết cô ta!"

Dạ lúc này nào khác một con quỷ thực sự. Đôi mắt đỏ tươi đầy gân máu quỷ dị, hắn dường như không phân địch ta, trường kiếm bốn thước vung lên, rõ ràng là định một chiêu chém đôi cả gã thanh niên nọ cùng với Mộ Dung Uyển.

Từ phía sau, một đôi tay trắng nõn giữ lấy cổ tay đầy máu của Dạ. Cậu không dùng nhiều sức, thậm chí còn không cần dùng võ công, chỉ nhẹ nhàng vậy mà chặn lại sát chiêu của một Tông Sư Viên Mãn.

"Đủ rồi."

Dạ nghe được giọng của Ngạo Phong mới bừng tỉnh, hắn chầm chậm quay đầu lại. Dạ biết mắt mình hiện tại nhất định đã chuyển màu, rất xấu xí, liền vội vàng lấy tay che hai mắt lại.

Ngạo Phong dựa vào tiếng gió đoán được hắn đang làm gì, có chút buồn cười nói.

"Ngươi che làm gì, dù sao ta cũng không nhìn thấy."

Khi nãy Ngạo Phong nghe thấy tiếng kêu kinh hãi của người xung quanh, lại thêm ở cùng Dạ đã lâu, cậu biết mỗi khi Dạ kích động nhất định sẽ có dị thường, công lực theo đó mà tăng lên vùn vụt, thế nhưng cũng bởi vậy mà trở nên hung tàn khó kiểm soát.

Gã thanh niên kia thấy cả hai người trước mặt không để ý tới hắn, liền lật gươm định đâm về phía Dạ. Đúng lúc này, chỉ thấy tay áo trắng như tuyết vung lên, mang theo kình lực chấn vỡ lục phủ ngũ tạng kẻ đánh lén, chỉ một chiêu đã khiến hắn hộc máu chết ngay tại chỗ.

Trong phòng tuyệt không có gió nhưng vẫn thấy tay áo dài rộng của Ngạo Phong tung bay, uyển chuyển như sóng nước. Cậu thu công, hơi khó chịu ho nhẹ một tiếng. Dư âm của phản phệ vẫn còn, khiến Ngạo Phong chỉ vận công một chút cũng thấy khó chịu.

Ngạo Phong dáng người cao gầy, mới mười bảy tuổi đã trổ cao hơn so với người thường, vậy mà khi đứng bên Dạ thì cậu chỉ mới cao tới cằm hắn. Thấy Dạ vẫn che mắt không chịu buông ra, Ngạo Phong liền cởi áo choàng phủ lên đầu hắn.

Áo choàng ấm áp mang theo mùi trầm hương trên người Ngạo Phong, nháy mắt khiến sự hung bạo sục sôi trong lồng ngực hắn bình tĩnh lại. Dạ cúi đầu, đôi mắt như quỷ dữ thất thần nhìn bàn tay chủ nhân vẫn đang nắm lấy cổ tay hắn chưa buông. Tay chủ nhân lành lạnh, tựa như cơn mưa rào tới đúng lúc, dập tắt ngọn lửa bạo ngược vẫn đang gào thét trong người hắn.

"Lão bản, phiền dẫn đường về phòng ta."

Ngạo Phong quay đầu nói với lão bản. Thấy xác chết máu me la liệt trên đất mà lão bản chẳng hề sợ hãi, khéo léo bước qua những thi xác vô hồn, lên phía trước dẫn đường. Linh Phi cũng huýt sáo tiến lên đi bên cạnh cậu. Dạ yên lặng cúi đầu đi sau Ngạo Phong, thân thể cao lớn bị áo khoác trùm lên khiến cho hắn mất sạch sát khí và sự sắc bén, trông ngoan ngoãn lạ thường.

Mộ Dung Uyển vẫn nhìn theo bóng lưng bạch y của Ngạo Phong cho đến tận khi biến mất trên lầu. Trước nay nàng luôn nghĩ Ngạo Phong chỉ là một công tử nhà giàu bình thường, đến giờ mới chứng kiến không ngờ võ công của cậu lại cao như vậy. Mộ Dung Uyển giờ mới hiểu vì sao trong những vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân thường chọn lấy thân báo đáp anh hùng.

Cửa chính của khách sạn chẳng biết đã đóng kín từ lúc nào, những tên tiểu nhị cũng thu hồi nét mặt đon đả ngày thường, kẻ dọn xác, người lau máu, thuần thục như đã được huấn luyện kỹ càng. Chẳng mấy chốc, khung cảnh kinh hồn táng đảm khi nãy đã biến mất, trả lại vẻ thanh nhã như lúc đầu. Tây Môn Khách Điếm lại mở cửa đón khách như chưa từng có chuyện gì xảy ra, khiến Mộ Dung Uyển, Điền Quang và Điền Hoài thấy vậy không khỏi líu lưỡi. Nghĩ lại từ khi tới thành trấn này, xe ngựa của Ngạo Phong đã quen đường quen lối mà tới thẳng đây. Mà nhìn thái độ của chưởng quầy, hẳn cậu là quý nhân của khách điếm này.

Mà sự thực thì Ngạo Phong đâu chỉ là quý nhân. Đây là một trong những sản nghiệp do mẫu thân cậu để lại, bởi vậy nên có thể nói, Ngạo Phong là chủ nhân chân chính của nơi này, dù rằng thực chất cậu chưa từng đặt chân tới đây bao giờ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net