Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tùy nhi, đi xem Thiếu chủ đã dậy hay chưa? Hôm nay là ngày đại hỷ của hắn."

"Phu nhân, Thiếu chủ không ở thư phòng."

"Đi tìm đi."

Một lúc sau, "Phu nhân, là tìm không thấy."

Cái kia – -

"Mĩ Anh, có thể là, hắn không biết là ngươi, nên đã bỏ trốn."

"- -" Duẫn Nhi không phải là giận điên lên a.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng là quá trêu người rồi."

"Như thế nào, đau lòng. Vậy chờ hắn rước thêm một người thứ ba, xem ngươi có đau lòng không."

"Đã biết.

Lại thêm một phòng tân hôn – -

Nến đỏ, màn lụa, giai nhân, chỉ có thiếu một điểm đó chính là tên Lâm thiếu chủ kia.

"Thiếu chủ, cuối cùng cũng đã về, như thế nào lại uống say như vậy? Tân nương tử đã chờ ngươi mấy canh giờ."

"Tân nương tử, cái gì tân nương tử, ta không lấy." Bị Tùy nhi các nàng đẩy mạnh vào phòng – -

"Ta muốn ra ngoài, ta muốn ra ngoài. Để ta ra, ta không muốn cưới vợ." Ta muốn Mĩ Anh tỷ tỷ, thế nhưng nương tử lại không cho chuộc nàng, rồi vì sao lại còn bắt ta nạp thiếp? Ngươi là nghĩ gì chứ? Đánh chết ta cũng không nạp thiếp. Ngay mai sẽ trả nàng về.

"Cô nương, tạm thời ủy khuất ngươi ở lại đây một đêm, ngày mai ta mang ngươi trở về."

"Duẫn Nhi, ngươi muốn đem ta trở về đâu?" Sao lại là tiếng của tỷ tỷ, xốc khăn tân nương lên, thật sự là tỷ tỷ, là xảy ra chuyện gì a? Ai nói cho ta biết.

"Duẫn Nhi, ngươi gầy."

"Mĩ Anh tỷ tỷ, thế nào lại là ngươi, đây là xảy ra chuyện gì."

"Đây là do nương tử của ngươi an bài, trách nàng sao?" Thở dài một cái, thật sự là phiền muộn a, bất quá, Mĩ Anh tỷ tỷ hôm nay thật là rất đẹp a.

"Không trách, tỷ tỷ, ta muốn ngươi." Cảm tạ còn không kịp a.

Phù dung trướng lý, nhất dạ tiêu hồn, Lâm thiếu chủ từ khi khai trai (*ăn mặn sau khi hết ăn chay) đến nay, tuy chỉ một tháng nhưng thật sự là không nhẹ a, đều do Trịnh Tú Nghiên kia, thế nên, đến sáng, Mĩ Anh toàn thân đều là vết hồng, đều là do tên Lâm Duẫn Nhi làm ra, phía dưới cũng đều sưng lên. Hắn không phải đã thành thân sao? Như thế lại giống như bị cấm dục thật lâu thế kia.

Buổi sáng, Mĩ Anh mệt đến không thể đứng lên nổi, toàn thân đau nhức.

Buổi tối – -

"Mĩ Anh tỷ tỷ, ta còn muốn."

"Không được, ngươi hôm nay về chỗ của tỷ tỷ đi." Ta là không thể chịu nổi rồi, sao còn có thể, bên dưới còn đau nhức đây a.

"Được, là ngươi nói, đừng hối hận nha."

Lâm Duẫn Nhi liền hướng Thu Phong Các điđến, nương tử, ngươi thực biết trêu cợt người, ngươi chính là tự hại mình. Đừng trách ta nha.

"Duẫn Duẫn, sao ngươi lại qua bên này, ngươi cùng Mĩ Anh là đang tân hôn a."

"Ngươi cũng biết, nương tử, trêu cợt ta như vậy vui lắm sao?"

"Không có a, ai kêu ngươi muốn nạp thiếp, không trách ta."

"Cảm ơn ngươi, ta không trách ngươi. Một tháng này có nhớ ta?"

"Không nhớ." Không nhớ mới là lạ, vừa nghĩ hắn tối qua ở chỗ Mĩ Anh, trong nội tâm cũng nổi lên tư vị. Nhưng là đã nạp thiếp cho hắn rồi, còn có thể trách ai?

"Ta nhớ ngươi lắm, nương tử." Trịnh Tú Nghiên thề, không bao giờ chọc tức hắn nữa,cũng không câu dẫn hắn nữa, một đêm chỉ là làm màn dạo đầu, nhưng không tiến vào, cách một tháng hai vợ chồng mới có thể lần nữa dung làm một thể, nhưng là đợi đến gần sáng, hắn mới tiến vào, loại cảm giác này thật sự quá là kích thích, làm Trịnh Tú Nghiên không muốn rên rỉ cũng khó. Lỗ chân lông toàn thân giãn nở, hô hoán hắn tiến vào. Còn thứ nước kia không cần phải nói, chính là chảy ướt đẫm giường, trong phòng tràn đầy hương vị.

Sáng sớm, Tùy nhi hầu ngoài cửa, đợi hơn nửa canh giờ, Thiếu chủ phu nhân như thế nào vẫn chưa gọi, sớm đã qua giờ ăn điểm tâm, thẳng đến khi mặt trời lên cao, Thiếu chủ của chúng ta mới gọi Tùy nhi vào. "Tùy nhi, đem ga giường đi tẩy." Thiếu chủ như thế nào lại quản gia sự.

"Vâng." Đây là hương vị gì a , như thế nào ga giường đều ẩm ướt. Đồ ngốc cũng có thể đoán ra được, Tùy nhi của chúng ta thật sự là mắc cỡ muốn chết đi được. Thiếu chủ thật là lợi hại a, hôm qua mới thu ga giường của tân nương tử, thượng diện cũng như vậy, hôm nay lại – -

Tên tuổi tiểu anh hùng Lâm Duẫn Nhi trong Minh Nguyệt sơn trang ai nấy đều đã biết.

Hẳn là tên tiểu tử này dùng thuốc, mới là không phải. Hắn chính là suốt ngày trốn trong phòng nghiên cứu Đông cung đồ kia. Làm cho người trong Minh Nguyệt sơn trang lầm tưởng là Thiếu chủ của chúng ta bắt đầu siêng năng học tập nữa chứ.

Đương nhiên, ở phiên diện kia thì đúng là tiến bộ – -

"Nương tử, Mĩ Anh, hôm nay ba người chúng ta ngủ một giường được không?"

"Tại sao?" Hai nữ nhân cảnh giác hỏi.

"Ta muốn ôm hai người các ngươi ngủ. Nếu một người nằm ngủ không phải là rất lạnh lẽo sao !?"

Rất là cảm động a – -

Buổi tối, ba người cùng một giường – -

"Duẫn Nhi, ngươi làm gì?" Lâm Duẫn Nhi tay trái lần mò vào trong quần áo Mĩ Anh,vuốt ve cái khối tròn kia.

"Tỷ tỷ là đang ở bên cạnh."

"Ta biết rõ." Tay phải của hắn luồn vào bên dưới Tú Nghiên, động chạm, tiến vào,tiếng nước không dứt bên tai.

Hai nữ nhân đại khí không dám nói ra, tiểu tử này, một bụng đen tối, nguyên lai là hắn muốn như vậy.

Ngày hôm sau, thiếu chủ của chúng ta bị hai nữ nhân nhéo tai đưa vào thư phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net