Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gì chứ? Nào có con cún nào lại đi quản chủ nhân mặc gì, nhưng không, Trịnh Tú Nghiên nhìn mình giờ như một đòn bánh tét, mỗi khi mình cầm lên bộ đồ hơi tý mát mẻ thì cái nhóc con này lại nhìn chằm chằm mình "Gấu – - gâu", rồi còn đoạt lấy quần áo của mình, thật là, đến cuối, vì thế mà mình phải chọn một bộ sáo trang (đồ bộ – kiểu công sở). Ôi mẹ ta ơi, ta như thế nào lại phải mặc như thế này. Thật là, sao mình lại phải nghe lời của nhóc ấy nhỉ, lẽ ra phải nhóc ấy nghe lời mình chứ. Như thế nào khi ta thay quần áo, nó lại chảy máu mũi nữa, sao cứ suốt ngày chảy máu mũi chứ? Mà không đúng, mỗi lần nó chảy máu mũi đều là – -

Lần đầu, vừa tỉnh lại, trông thấy ta;

Lần hai, là thấy ta đang tắm;

Lần ba, là lúc ta thay quần áo.

Cái con cún này, không phải là, không thể nào, cún làm sao có ý nghĩ dâm tà với người được, mà không chắc, dù sao lúc tối về nhất định phải hảo giáo dục lại nó, dám quản chuyện ăn mặc của chủ nhân, Trịnh Tú Nghiên thầm hạ quyết tâm.

Thiếu chủ của chúng ta dương dương tự đắc đưa mắt nhìn chủ nhân đi làm,rất hài lòng với kiệt tác của mình. Ai kêu nàng không chịu mang ta cùng đi làm, nên chỉ có thể để nàng như vậy thôi, ta cũng không muốn người yêu của ta bị người khác nhìn.

Hôm nay thật sự là không tự nhiên, tỷ lệ ngoảnh đầu lại thật đúng là nhiều a!

"Trịnh lão sư sao lại không mặc váy, nàng mặc váy vẫn là đẹp mắt nhất!" Đây có phải là học sinh nói xấu sao lưng lão sư không ?

"Trịnh lão sư, trời rất nóng, sao lại đem mình che kín hết thế?" Cái gã Côn Luân này, còn nói ta, ngươi không phải cũng đang mặc quần dài đấy ư, đều giống nhau cả, thế mà dám nói ta.

"Trịnh lão sư phải hay không hôm qua cùng bạn trai điên cuồng quá độ, nên trên người có "vết thương" !" Phạm sư phụ, ngươi không nói cũng không ai nghĩ ngươi câm đâu a.

Tại sao mọi người đều bàn tán, chẳng phải chỉ là mặc sáo trang thôi sao? Vì sao chứ? Tiểu Bạch chết tiệt, về nha xem ta giáo huấn ngươi như thế nào. Cứ như vậy nhân vật chính Trịnh Tú Nghiên lão sư của chúng ta trải qua một ngày khó quên nhất của nàng, tan tầm nhanh chóng chạy về nhà.

"Trịnh lão sư, Trịnh lão sư!" Ai a, hình như là không quen, còn cầm theo một bó hoa tươi, không phải là cho mình chứ, như thế nào tầm thường vậy a, đầu năm nay còn có người đưa hoa tươi sao?

"Xin lỗi, ngươi là ai a, ta hình như là không biết ngươi ?"

"Ai nha, Trịnh lão sư, ta là Tiểu Trương a, Trương Tử Hạo a, chúng ta đã gặp nhau, ngày đó ngươi còn ôm theo một con chó nhỏ về nhà kia mà, đã quên sao? Ta thì ngược lại vẫn nhớ Trịnh lão sư a?"

"Ah, đã nhớ, dạo này bận rộn, lại phải chiếu cổ Tiểu Bạch. Ngươi đây là – - "

"Cũng không có gì, ta là muốn mời Trịnh lão sư ăn một bữa cơm. Không biết Trịnh lão sư có thời gian hay không."

Té ra ta không bằng một con chó ư, được rồi,chẳng phải yêu ai yêu cả đường đi sao? Trước ôm người đẹp về nhà rồi nói sau, "Nó như thế nào rời, đã khỏe chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi, còn chuyện mời ăn cơm, thật xin lỗi hôm nay thật sự ta không có thời gian." Ngươi bận cái gì chứ? Không phải là muốn về nhà giáo huấn Tiểu Bạch sao? Còn nghiêm trang nói không có thời gian, có thể – chuyện huấn luyện Tiểu Bạch tương đối trọng yếu a, Trịnh Tú Nghiên tự nói thầm.

"Ta đây tiễn ngươi một đoạn."

"Không cần đâu, ta đi xe đạp điện!"

"Vậy, Trịnh lão sư, hẹn lần sau gặp." Nhất định là hy vọng càng cao thất vọng càng lớn, chắc phải mượn sức cua gái của bạn thân rồi. Sau khi tiễn mỹ nhân về, Trương đại soái ca này mới ảm đạm trở về.

"Tiểu Bạch, ngươi ra đây cho ta!"

"Gấu – - gấu" chuyện gì? Sao lớn tiếng như vậy, dọa chết người.

"Ngươi không được sủa! Lần sau còn dám quản chuyện ăn mặc của chủ nhân không, nói!"

"Gấu – - gấu" ta đây không phải sợ ngươi đi khoe khắp nơi sao? Là vì muốn tốt cho ngươi. Hơn nữa, nữ tử chỗ chúng ta đều mặc rất nhiều lớp, ngươi là lộ nhiều rồi đấy, thật đấy.

"Ngươi không được sủa, ầm ĩ." Là ai ầm ĩ a, là tại ngươi to tiếng trước, to đến nỗi muốn tung mái nhà luôn ấy, chủ nhân.

Mễ Hiểu Thanh tức giận trừng mắt liếc Tiểu Bạch, được rồi, ta đây không cùng với cún gẩy đàn a, nó có thể nghe hiểu sao? Ta đây tức gì chứ?

"Không được đi theo, ta đi tắm." Ta đi theo ngươi sao? Đành phải dừng lại,sao giống theo đuôi vậy ta.

Tắm rửa sạch sẽ, thay váy ngủ, vẫn là mặc thoải mái a, Trịnh Tú Nghiên cầm theo nửa trái dưa hấu, bật máy tính, lên mạng, thư giãn một tý.

"Gâu – - gâu" ta cũng muốn ăn dưa hấu, ta cũng khát nước.

"Muốn ăn dưa hấu phải không, nhưng là ta không cho đấy. Đây là hình phạt hôm nay của ngươi." Trịnh Tú Nghiên dùng thìa xúc một miếng dưa thật lớn, dưa hấu để lạnh ăn thật là ngon.

"Gấu – - gấu" nước miếng ta muốn chảy ra cả rồi, ngươi nếu đau lòng cho cái sàn nhà thì cho ta một miếng thôi a, một miếng, một miếng là được rồi.

"Cái con cún chết tiệt nhà ngươi, một điểm không biết báo ân, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi a, ngươi bây giờ càng ngày càng hư đến không tưởng mà." Còn chảy nước bọt xuống sàn nha, thật là bẩn quá đi.

"Gấu – - gấu" sớm cho ta thì tốt rồi, hiện tại cũng không phải lau chùi sàn rồi, Tiểu Bạch ăn dưa hấu. Nhìn Trịnh Tú Nghiên đang chùi sàn.

Đây là cái thế đạo gì a, con cún nhỏ liền thế khi dễ chủ nhân.

Đeo tai nghe lên, nghe nhạc, không để ý tới ngươi.

Đây là ai a, còn tên Diêm Vương cái gì, giờ nickname gì đều có, còn muốn thêm bạn ta, thêm thì thêm, bộ sợ ngươi là Diêm Vương thật à — —

"Trịnh Tú Nghiên, ta là tân nhiệm Diêm Vương Diêm Nguyệt."

Bộ dọa người a?

"Ta vẫn còn đang nhậm chức đây này. Ngươi khoác lác a!"

"Không sợ chết sao?"

"Có bản lĩnh ngươi tới bắt ta." Mới bị con cún khi dễ xong, giờ còn có một người nói là Diêm Vương hù ta sợ, Trịnh Tú Nghiên ta lớn lên dễ khi dễ thế sao?

"Ta đây đến rồi, chỉ là nói cho ngươi biết trước một ít, như mẹ ta mong muốn,ngươi là phải xuyên không đến thời cổ đại xa xôi, một nơi tên là Minh Nguyệt sơn trang, đến lúc đó có thể gặp được một người tên là Lâm Duẫn Nhi. Ta chỉ có thể cho ngươi biết như vậy thôi."

"Xuyên không? Ngươi có phải hay không đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều,đầu óc đến mụ mẫm rồi." Âm thanh phát lên, đối phương đã logout rồi.

"Mẹ, chuyện này coi như xong a, ta chỉ có khả năng giúp đỡ như vậy thôi. Ta không biết hắn là con của ngươi."

"Diêm Nguyệt, cảm ơn ngươi, như vậy là được rồi, chỉ cần để cho hắn trở về là ta yên tâm."

"Mẹ, ngươi cảm thấy Trịnh Tú Nghiên kia sẽ yêu nhi nữ bảo bối của ngươi sao?"

"Vậy thì xem duyên phận của các nàng rồi."

"Nếu không, ta đi tìm Nguyệt Lão giúp đỡ một chút."

"Vậy là đủ rồi, không nên kinh động quá nhiều người, miễn cho thiên hoàng trách tội, như vậy không tốt."

"Gì chứ? Mới dọa như thế đã đi sao, con nít bây giờ, thật là! Lần trước còn có một nhóc con mới mười hai tuổi liều sống liều chết nói yêu ta nữa chứ? Còn muốn ta kết hôn trên mạng. Thật sự là té xỉu a, mạng bây giờ thật sự là hại hư hết bọn trẻ rồi, còn xuyên không. Thật sự là đủ hù đấy." Trịnh Tú Nghiên vừa mới chuẩn bị tắt máy.

Bên ngoài sấm sét vang dội, trời lại muốn mưa sao? Hè này, mưa nói đến là đến, gió lớn đến muốn hất tung cả người, Trịnh Tú Nghiên nhanh chóng đi đến đóng lại cửa sổ bị giỏ thổi mở ra, đúng lúc này, một tia chớp – -

Không, Tiểu Bạch dùng hết sức kéo quần áo của Trịnh Tú Nghiên, nhưng là không kịp rồi, "Gâu- – gâu!" Chủ nhân – -

"Thiếu chủ, Thiếu chủ – - ngươi cuối cùng đã tỉnh." Thị nữ thiếp thân của Lâm Duẫn Nhi kinh hỉ kêu lên.

"Chủ nhân – - " Nàng đâu? Nàng ở đâu, ta tại sao lại trở về rồi.

"Cái gì chủ nhân, Thiếu chủ, ngươi không phải là ngủ quá lâu, đầu óc hư mất a."

"Ta đã ngủ lâu rồi sao?"

"Cũng đã hai tháng. Ah, phu nhân, Thiếu chủ hắn đã tỉnh lại." Cổ Minh Nguyệt nhận được bẩm báo, vội vàng chạy tới. Thấy Lâm Duẫn Nhi đã tỉnh cao hứng phi thường – -

"Duẫn Nhi, ngươi cuối cùng cũng đã tỉnh. Đem đại nương sợ hãi. Tỉnh lại là tốt rồi. Thân thể Thiếu chủ mấy ngày nay không tốt, các ngươi nhớ phải hầu hạ cẩn thận. Không được sai sót."

"Vâng, phu nhân."

Ta lại trở về với thân phận Thiếu chủ của Minh Nguyệt sơn trang rồi, loại này không thể nói là xấu, nhưng là không thể nói là tốt, cả ngày đều bị bắt học quy tắc này nọ, có thể là do gần đây thân thể ta mới vừa hồi phục, Đại nương chỉ cho ta theo sau đại ca nhị ca học một chút gì đấy, cũng không để cho ta múa dao lộng thương. Nhưng là vẫn thường xuyên nhớ đến cái vị chủ nhân Trịnh Tú Nghiên kia. Nàng hiện tại như thế nào rồi, đừng nói là bị tia sét kia giật chết nha? Vừa nghĩ tới nàng chết, liền cảm thấy đau lòng a, sao có thể như vậy chứ? Không phải là thật sự ưa thích nàng a.

Đúng rồi, trở về, ta vẫn còn chưa đi thăm Mĩ Anh tỷ tỷ? Rất lâu rồi không nghe nàng đánh đàn.

"Mĩ Anh tỷ tỷ, ta đến đây!"

"Duẫn Nhi, ngươi đã tới, người gầy rất nhiều, lại đây cho tỷ tỷ xem." Mĩ Anh là Cầm kỹ số một của Túy Hương lâu, đối với Lâm Duẫn Nhi hảo cảm bội phần,tuy hai người đều là nữ tử, có thể Lâm Duẫn Nhi tuy là thân phận là Thiếu chủ Minh Nguyệt sơn trang, không hề giống những nam nhân đến đây không chỉ muốn nghe nàng đánh đàn, mà còn mong muốn thân thể của nàng, có bao nhiêu cũng định năm nàng 18 tuổi giúp nàng chuộc thân, cũng chỉ vì cái thân thể trong trắng này.

Có thể lòng nàng đã định, cuộc đời này, không phải Lâm Duẫn Nhi thì không lấy chồng, không biết Duẫn Nhi có thể hiểu. Từ khi hắn lần đầu tiên bước chân vào Túy Hương lâu thì chưa bao giờ tìm người thứ hai, cho tới bây giờ chỉ nghe đàn của mỗi mình nàng, chỉ mình một mình nàng.

Nhớ rõ lần đầu tiên hắn qua đêm tại đây, là vì cha mẹ hắn qua đời, đối với hắn đả kích quá lớn, ngày đó hắn uống say, rồi ngủ ở chỗ này cả một đêm, cái gì cũng không có phát sinh, hắn tựa như chỉ là một hài tử bị nuông chiều quá thôi, tính ra hắn cũng nhỏ hơn mình một tuổi phải không? Hắn nói từ trên xuống dưới Minh Nguyệt sơn trang đều biết hắn ưa thích nữ nhân, tương lai nhất định sẽ chuộc thân cho nàng, mời nàng đến ở Minh Nguyệt sơn trang.Nhỏ như vậy, mà phải gách lấy trách nhiệm lớn như thế, phải trở thành Thiếu chủ của Minh Nguyệt sơn trang, đúng thật là làm khó hắn, đã một thời gian không gặp, chỉ nghe nói hắn một mực mê man ngủ, không nghĩ tới lần này có thể gặp lại – -

"Duẫn Nhi, ta sẽ đánh một thủ ngươi thích nhất 'Trăng sáng bao lâu có' a!"

"Ân, tỷ tỷ thỉnh." Lâm Duẫn Nhi uống rượu, lắng nghe tiếng đàn của Mĩ Anh, suy nghĩ tự nhiên lại hướng về Trịnh Tú Nghiên, nàng hiện tại là ở đâu, có thể hay không xảy ra chuyện gì? Vừa nghĩ tới mình thấy nàng không mặc quần áo liền chảy máu mũi, chính mình thực không tiền đồ, thật là, vừa nghĩ đến thân hình của nàng là không có lời nói.

"Duẫn Nhi, Duẫn Nhi – -"

"Ớ!" Lâm Duẫn Nhi hồi thân, "Một khúc đã xong sao?"

"Đúng vậy a, đang suy nghĩ gì đấy? Nhập thần như vậy."

"Tỷ tỷ, ta có chuyện muốn thỉnh cầu." Muốn chứng minh rằng, ta cũng ưa thích Mĩ Anh tỷ tỷ – -

"Chuyện gì a?"

"Ta muốn, ta muốn nhìn- – "

"Nhìn gì a, sao ấp a ấp úng như vậy."

"Ta muốn nhìn bộ dạng không y phục của tỷ tỷ, có thể không?" Cuối cùng cũng nói xong, thở dài một hơi.

"Cái này – - " Mĩ Anh tuy ở nơi bướm hoa, nhưng là chưa có người nhìn qua thân thể của nàng, hôm nay, với yêu cầu quá đáng của Lâm thiếu chủ chúng ta, thật sự khó xử nàng, khẽ cắn môi, "Vì cái gì a?"

"Bởi vì ta yêu mến Mĩ Anh tỷ tỷ, muốn nhìn tỷ tỷ một chút, được không?"——

Vì hắn,

Mĩ Anh muốn thổi tắt nến – -

"Đừng thổi, ta muốn xem như vậy."

"Ngươi – -" Mĩ Anh nhẹ cởi quần áo, tay có điểm run nhẹ, rốt cuộc cái yếm cuối cùng cũng đã cởi đi, thân thể như bạch ngọc hiện ra trước mắt Lâm thiếu chủ của chúng ta, hắn nhìn đến ngây người, nhưng là không có chảy máu mũi, chẳng lẽ thích Mĩ Anh tỷ tỷ với Trịnh Tú Nghiên khác nhau sao? Vì cái gì vừa gặp nàng ấy liền chảy máu mũi đây? Tuy vậy tim vẫn đập dồn dập.

"Tỷ tỷ, ngươi thật xinh đẹp!" Sờ tới sờ lui rất là nhẵn mịn, có chút bộn chộn,"Tỷ tỷ, ta có thể hôn ngươi không?"

"Không được, Duẫn Nhi, ngươi đừng có mà được voi đòi tiên" kiên quyết không đồng ý, Thiếu chủ tiểu tử này vài ngày không gặp, như thế nào trở nên sắc lang như vậy a. Nhìn rồi còn muốn sờ, sờ rồi còn muốn hôn, mụ mụ đã dạy rồi, là nữ nhân, phàm là thân thể bị nam nhân đụng chạm, thì bị xem là không ra gì rồi. cái tên Thiếu chù này cũng chả khác gì bọn nam nhân kia,cũng chỉ là một nữ hài hư thân thôi, nên không thể cho nàng chiếm được thân thể.

"Sao lại không được, thoát đều đã thoát rồi, hôm nay ta không quay về. Được không?"

Mĩ Anh mặc lại quần áo.

"Duẫn Nhi, đã trễ, ngươi cũng mau trở về, miễn cho Đại nương ngươi trách tội. Về sau lại không ra được."

"Đã biết, ta đi về." Lâm thiếu chủ của chúng ta bĩu môi trờ về Minh Nguyệt sơn trang. Gì chứ, chỉ là muốn hôn thôi mà, ta lớn như vậy cũng chưa từng hôn qua nữ nhân, vẫn là nụ hôn đầu tiên đấy! Vậy mà cũng không được. Thế nhưng mà, ta thích ai nhiều hơn ai đây? Là Mĩ Anh tỷ tỷ hay là chủ nhân Trịnh Tú Nghiên kia, đây là một vấn đề, ta phải về nhà suy nghĩ thật kỹ mới được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net