Chương 13: Yêu cô từ cái nhìn đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Yêu cô từ cái nhìn đầu tiên

Nghe Hàn Thất Lục nói như vậy, sắc mặt An Sơ Hạ càng đỏ hơn, y như quả táo chín.

"Hàn Thất Lục!" Lần này cô không vung tay lên nhưng là cổ tay vẫn bị anh nắm lấy.

"Sao? Cô nghĩ cô còn có thể đánh tôi?" Hàn Thất Lục mím môi trừng mắt nhìn An Sơ Hạ. Hai giây sau... Sắc mặt của anh đột nhiên trở nên tái mét. Anh buông tay cô, đau đớn ngồi xổm xuống.

"Không thể đánh anh nhưng tôi vẫn có thể đạp chân anh đúng không?" Cô khoanh tay đắc ý, hất cằm nhìn anh.

"Shit!" Anh khẽ chửi thề, ôm chặt chân, mãi mới nói được một câu: "Cô đừng có mà được voi đòi tiên..."

Được voi đòi tiên? Cô bây giờ lại đang được voi đòi tiên sao? Đúng, cô đúng là sống nhờ nhà anh, nhưng mà không có nghĩa cô sẽ tùy tiện để người ta làm khó!

"Hàn Thất Lục, là anh nói tôi ở học viện Tư Đế Lan không được nhận quen biết với anh, nhưng tên nào kéo tôi xuống xe rồi bảo tôi là người giúp việc của anh hả? Tên nào lúc tôi đang chuẩn bị bài đột nhiên tới lớp bắt tôi đi mua coca, hại tôi hứng trọn thau nước? Anh còn dám nói tôi được voi đòi tiên?"

An Sơ Hạ thở dốc,ngực vì thế mà phập phồng lên xuống, gương mặt cũng bớt đỏ hơn, nhưng hai tai lại bất giác đỏ lựng lên.

"Câm miệng! Không ai dám nói với tôi kiểu đó!" Hàn Thất Lục lạnh nhạt đứng lên: "An Sơ Hạ, cô tốt nhất nên nghe lời một chút, bằng không tôi sẽ khiến cô ở phải ra khỏi Tư Đế Lan!"

Đây là đang uy hiếp cô sao?

Được, từ bé đến lớn cô ghét nhất bị người ta ức hiếp!

"Anh không phải hoàng đế, không thể quyết định việc tôi có ở lại Tư Đế Lan hay không!" Cô nhìn thẳng vào mắt Hàn Thất Lục, ánh mắt anh càng lúc càng khiến cô kích động tới mức muốn tiến lên bóp cổ anh.

"Tôi nói hai người..." Âm thanh lạ đột nhiên xuất hiện xen ngang cuộc đôi co, hai người không hẹn mà cùng quay ra hướng âm thanh đó xuất phát.

An Sơ Hạ ngẩn ra, ở đây không phải chỉ có hai người sao? Rõ ràng lúc nãy không hề có ai khác nha....

Ý là, một màn Hàn Thất Lục cưỡng hôn vừa rồi bị người ta nhìn thấy hết ư? Không được nha! Vậy cô còn mặt mũi đâu mà sống đây?

"Mấy người sao lại ở đây?" Hàn Thất Lục ngược lại không mấy ngạc nhiên, xoay người nói chuyện với họ.

Một trong hai người kia An Sơ Hạ còn nhớ rõ, vừa là kẻ đáng ghét, lại vừa là một người tốt. Nhưng người kia... Cái tên cắt tóc kiểu úp nồi, thực sự là một thiếu niên đẹp đúng tiêu chuẩn. Chỉ là... Vì sao ánh mắt người đó lại hơi giống con gái?

Đó không phải là nam sinh...sao? Sao trong lòng cô sao lại sinh ra chút cảm giác kì quái nhỉ?

"Tại sao chúng tôi có mặt ở đây không quan trọng. Quan trọng là... Hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã quen nhau từ trước?" Tiêu Minh Lạc hiếu kỳ.

"Các người xảy ra chuyện gì thật ra cũng không hề quan trọng." Âm thanh của cái người đẹp như con gái kia cũng rất đặc biệt... Mẹ nó!

Không sai, cô thấy anh ta.. có gì đó kỳ kỳ, thì ra là anh ta...

"Quan trọng chính là... Cậu đối xử với con gái kì thực không nhẹ nhàng hơn được tí nào sao hả? Thất Lục, cậu xem cậu một chút dỗ dành người ta cũng không biết, thật là... Xin chào, nữ hào kiệt xinh đẹp đã thu phục được đại ác ma Hàn Thất Lục! Tôi là Lăng Hàn Vũ."

"Xin chào..." Nữ hào kiệt xinh đẹp thu phục đại ác ma Hàn Thất Lục? Đây là đang nói An Sơ Hạ cô à?

"Lăng Hàn Vũ, cậu câm miệng cho tôi!" Hàn Thất Lục trong mắt lộ vẻ mất tự nhiên.

"Ơ ơ ơ, Hàn đại thiếu gia cậu là đang xấu hổ sao?" Lăng Hàn Vũ đắc ý cười lớn.

Hàn Thất Lục nheo mắt, lạnh lùng liếc Lăng Hàn Vũ, Lăng Hàn Vũ lúc này mới biết điều im lặng.

Tên nhát chết! Tiêu Minh Lạc thầm mắng Lăng Hàn Vũ, nghiêng đầu nói với Hàn Thất Lục: "Thất Lục, cậu không phải là đối với An Sơ Hạ vừa gặp đã yêu hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net