Chương 17: Bắt cóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 17: Bắt cóc

Nghe có tiếng người gọi mình, An Sơ Hạ vô thức nhìn đến nơi phát ra âm thanh, kết quả bị một quả bóng rổ bay đến đập ngay vào mặt.

"Không phải là Mạc Hân Vi sao?" Từ hướng mặt trời nhìn sang, Mạc Hân Vi đang cùng một đám người đứng trong bóng râm ngay dưới giỏ ném bóng vào, hả hê nhìn qua bên này.

"Đây chẳng phải là ăn hiếp người khác sao? Thật quá đáng!"

"Đúng! Thật quá đáng!" Cả lớp A đều vì An Sơ Hạ lên tiếng bênh vực kẻ yếu, có mấy người xắn tay áo chuẩn bị xông lên nói lí lẽ với Mạc Hân Vi.

An Sơ Hạ cúi đầu, nghĩ lại cũng là lỗi của cô trước. Không nên bốc đồng, phải lựa lời nói với cô ta để cô ta không bắt nạt Phỉ Lỵ Á nữa. Bây giờ chọc giận cô ta ngược lại sẽ càng trút thêm phiền phức, cô quyết định sẽ đối với Mạc Hân Vị nhẫn nại hết sức có thể.

"Thôi nào mọi người. Nếu như hiện tại chúng ta cùng cô ta cãi nhau chỉ khiến việc này chuyện bé xé ra to." Cô ngăn cản mấy người đã bắt đầu bước tới chỗ đám người kia: "Tôi không muốn mọi người ầm ĩ với cô ta."

"Nhưng mà Sơ Hạ, cậu nuốt trôi cục tức này sao?" Một trong những nữ sinh ở đó nhìn chằm chằm An Sơ Hạ mà nói: "Tôi biết cậu là vì muốn tốt cho chúng tôi, thế nhưng cậu cũng là một phần từ của lớp này, lớp chúng ta là một lớp đoàn kết, sao có thể nhìn cậu bị làm nhục như vậy?"

"Cảm ơn mọi người, nhưng... Thực sự không nên gây sự với họ. Chúng ta một điều nhịn chín điều lành, ha." Giọng cô mang theo chút ý van xin, nữ sinh đó liếc mắt qua bên Mạc Hân Vi, giận không nói nên lời.

Đột nhiên có tiếng còi vang lên, sau đó truyền đến âm thanh hổn hển của thầy thể dục: "Các em đang làm gì đó? Muốn tôi cho chạy thêm vài vòng nữa không?!"

"Chúng ta tiếp tục chạy thôi." An Sơ Hạ cười cười, lôi mấy học sinh nữ về hàng. Đội ngũ lại ổn định nhanh chóng rồi tự giác chạy vòng quanh rìa bãi tập.

"Sơ Hạ, mặt cậu không sao chứ?" Phỉ Lỵ Á vừa chạy vừa quan sát mặt cô.

"Tôi đâu phải đậu hũ, làm sao vừa bị ném một chút đã có chuyện gì được? Cố gắng chạy đi nào!" Nụ cười nở trên gương mặt cô đẹp như những bông hoa tươi tắn, vô cùng trong sáng thuần khiết,không mang theo chút tạp chất.

Cô cứ tưởng học sinh ở Tư Đế Lan ai cũng ích kỉ như tên ác ma Hàn Thất Lục, xem ra cô đã sai rồi.

Trước đây ở trung học phổ thông, vì tính cách cứ gặp chuyện bất bình, bản thân lại biết chút võ thuật, cho nên thường ra tay giúp đỡ, bảo vệ người khác. Hôm nay mọi người ở đây lại khiến cô có cảm giác được bảo vệ, cô thực sự rất vui.

Nếu trong lòng đã vui vẻ như vậy, tại sao cô còn phải để tâm và tính toán với những kẻ kia nữa chứ?

Dưới ánh mặt trời, cả lớp giống như những thiên sứ mang đôi cánh trắng tỏa sáng khắp nơi. Một khung cảnh tuyệt đẹp.

"Đáng ghét! Con nhỏ đó bị bóng rổ đập vào sao lại vui như thế chứ? Cô ta điên à!" Mạc Hân Vi siết chặt chai nước khoáng trong tay, ấn đường nhíu lại, ngay cả khóe mắt cũng lộ rõ cô ta lúc này đang không vui.

Hoàn Tử nhún vai, dỗ dành Mạc Hân Vi: "Vậy nên chị không nên so đo với loại người mắc bệnh thần kinh ấy làm gì.Chị xem bị chọc tức một chút chị liền biến thành bộ dạng gì rồi, bớt giận bớt giận."

Nghe xong những lời này Mạc Hân Vi không những không thấy thoải mái hơn ,ngược lại càng thêm khó chịu. Tay ném chai nước khoáng ra xa theo đường parabol, gây ra một loạt các âm thanh.

"Chị sao có thể không tức giận?" Cô xoay người nắm lấy vai Hoàn Tử, hai mắt như muốn bốc hỏa tới nơi: "Em biết không? Thất Lục thiếu gia xưa nay chưa từng bảo vệ chị giống như vậy! An Sơ Hạ đó là có tính toán trước?!"

Hoàn Tử theo Mạc Hân Vi từ thuở còn cởi truồng tắm mưa, cho nên hai người từ bé đến lớn đều là bạn bè tốt. Chỉ có điều cô thuộc kiểu người trầm ổn, còn Mạc Hân Vi thuộc kiểu dễ xúc động.

Cô bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Vậy chị định làm thế nào? Sai người bắt cóc cô ta?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net