Chương 24: Hàn Thất Lục nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Hàn Thất Lục nghi ngờ

Nghe Hoàn Tử nói như vậy, Tiêu Minh Lạc khỏi cần nói cực kì sung sướng, vỗ vai cô khen ngợi: "Có triển vọng nha cô nhóc! Tất cả đều bị cô nhìn ra hết."

Lăng Hàn Vũ lắc đầu bó tay: "Minh Lạc, con mẹ nó chứ cậu không hỏi nghiêm túc được à? Không thấy Thất Lục sắc mặt không tốt sao?"

Tiêu Minh Lạc lúc này mới buông tay, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ vô cùng nghiêm túc hỏi Hoàn Tử: "Cô có nhìn thấy An Sơ Hạ đâu không? Thất Lục đang tìm cô ấy, mãi không tìm được."

Hoàn Tử hoảng sợ trợn mắt, trong lòng suy nghĩ: Xong xong xong... Sớm biết vậy cô đã không về lấy ô a! Đã bắt người khác đi lấy hộ a!!

Thấy phản ứng của Hoàn Tử, Tiêu Minh Lạc lần thứ hai phì cười, lên tiếng: "Sao bộ dạng cô cứ như gặp phải quỷ vậy? Chỉ là hỏi cô, có nhìn thấy An Sơ Hạ hay không thôi mà."

Bị hỏi đến cứng đờ sống lưng, Hoàn Tử hiểu, hiện tại nếu như nói cho họ biết An Sơ Hạ bị cô cùng Mạc Hân Vi phạt chạy thì...cô nhất định sẽ chết... Không thể được! Vậy nên cô quyết định gạt bọn họ, lần nữa bày ra dáng vẻ tươi cười, chớp mắt, làm bộ suy nghĩ xem có hay không từng gặp An Sơ Hạ.

"A! Đúng rồi!" Hoàn Tử gõ đầu một cái: "Cô ấy không phải là đi xuống canteen đi? Các anh có tới canteen tìm cô ấy hay chưa?"

Lăng Hàn Vũ nhíu mày cất lời: "Đúng, chúng ta vẫn chưa tìm ở canteen."

Mấy người họ liếc nhau rồi nhất tề bước qua mấy chiếc ô, đi xuống tầng dưới. Hoàn Tử bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

Hàn Thất Lục mới đi được vài bước lại quay đầu lại, Hoàn Tử lập tức giả vờ bình thản.

"Cô ôm nhiều ô như vậy đi đâu?" Anh một mực muốn điều tra cho ra, cảm thấy, Hoàn Tử hôm nay hơi là lạ. Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nói được là lạ ở điểm nào.

"Tới bãi tập thể dục!" Cô vội vàng trả lời, vừa nói xong liền muốn cắn gãy lưỡi mình, chỉ có thể lắc đầu lia lịa che giấu: "Không phải ra bãi tập, mà là tới... Thư viện! Đúng, là thư viện."

Nghe cô nói thế, Hàn Thất Lục "Ừ" một tiếng, xoay người đuổi theo bọn Lăng Hàn Vũ.

Thấy đám người Hàn Thất Lục đã đi xa, Hoàn Tử ngồi bệt xuống bậc thang. Nhìn đống ô rơi lả tả trên mặt đất, cô nặng nề thở dài một hơi, khóc không ra nước mắt: "Ta đâu có gây thù trút oán với ai! Tại sao hết lần này tới lần khác gặp phải bọn họ?"

Túi áo đồng phục rung lên, cô móc điện thoại ra ấn nút trả lời: "Dạ?"

"Hoàn Tử! Mẹ nó em đi lấy ô thôi mà sao lâu vậy a? Gần một thế kỷ rồi mà em vẫn chưa mang ô tới! Em đang học tập tốc độ của ốc sên hay sao?"

Nghe Mạc Hân Vi bên kia tức giận hét lên, Hoàn Tử rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần. Mạc Hân Vi còn không sợ cô sợ cái gì? Dù trời có sập chẳng phải cô cũng có cô ta chống lưng cho sao?

"Không phải, vừa rồi có chút chuyện ngoài ý muốn, em sẽ tới ngay, mọi người chờ a." Nói xong Hoàn Tử liền cúp điện thoại, cô không có ý định đem chuyện gặp phải Hàn Thất Lục kể cho Mạc Hân Vi.

Bằng không cô sẽ lại bị mắng?

Nhanh chóng đem đống ô trên mặt đất nhặt lại, cô đứng dậy đi xuống cầu thang, chạy về hướng bãi tập.

Mấy phút sau, bãi thể thao biến thành một khung cảnh tức cười. Một bên là đám người đầy mồ hôi cắm đầu cắm cổ mà chạy, còn một bên lại đứng che ô đủ sắc màu nhìn đám người kia chạy. Ai không biết còn tưởng diễn ra sự kiện gì.

"Không thể để bọn họ chạy cùng cô ta như vậy." Mạc Hân Vi quay gót về phía họ đang chạy, Hoàn Tử cùng một đám người cũng bước theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net