Chương 29: Ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Ôm

An Sơ Hạ nhìn chăm chăm vào gương mặt Hàn Thất Lục, không thể phủ nhận nam sinh trước mặt này có vẻ đẹp hoàn mỹ như một vị thần vậy.

Cụp mắt xuống, đôi môi đỏ hé mở, cô chậm rãi nói: "Tôi chỉ là không muốn bị người khác coi thường, chẳng qua chỉ có mười vòng... Tôi không yếu đuối tới nỗi hơn mười vòng cũng không chạy nổi!"

Cô tăng dần âm lượng của mình, sau khi nói xong, liền thở hổn hển, thân thể nhỏ bé gần như sắp ngã xuống đất. Hàn Thất Lục cùng lúc đỡ lấy vai cô, lần này cô cũng không từ chối, chỉ nằm trong lòng ngực anh thở dốc.

Thật sự không còn chút sức lực nào... Hay nói đúng hơn là sớm đã kiệt sức, chỉ là cô dùng chút ý thức cuối cùng chống đỡ mà thôi.

Hàn Thất Lục mím chặt môi, ánh mặt trời chiếu lên bóng hai người nên không thấy rõ nét mặt của anh.

"Cô bị ngốc sao?" Âm thanh đột nhiên vang lên khiến An Sơ Hạ ngớ người, cô tỉnh táo lại đẩy Hàn Thất Lục ra, sau đó bởi vì quán tính mà lùi về phía sau thật xa mới dừng lại.

"Xin lỗi." Cô khẽ gật đầu nói với anh: "Phiền anh nói hộ với dì, tôi hôm nay không thể về ăn được, anh về trước đi."

Hàn Thất Lục lộ ra một tia cười, thoắt cái đã tiến đến chỗ An Sơ Hạ. Thấy anh bỗng nhiên giơ tay lên, An Sơ Hạ theo phản xạ tự nhiên nhắm chặt hai mắt.

Không sai, cô nghĩ rằng anh định đánh cô.

Nhưng trái với dự liệu, cô không những không bị đánh, ngược lại có cảm giác người bị ngả ra. Lập tức mở mắt, cô phát hiện mình đang bị Hàn Thất Lục ngang nhiên ôm lấy.

"Anh, anh làm cái gì a?" Cô không kịp chuẩn bị muốn trốn thoát, tư thế hiện tại của bọn họ rất là ám muội nha.

Buổi sáng lúc còn trong xe, cô đã biết vị trí của Hàn Thất Lục trong lòng các nữ sinh học viện Tư Đế Lan này cao cỡ nào, không phải tại anh trước mặt mọi người lên tiếng giúp cô, báo hại cô bị Mạc Hân Vi giở trò vu khống. Cô không biết với bộ dạng như bây giờ thì sau này sẽ còn gặp rắc rối gì nữa.

"Đừng nhúc nhích." Hàn Thất Lục nhìn cô một cái: "Thật xin lỗi, tôi không thể nói với mẹ tôi là cô không thể về được, bởi vì làm vậy tôi sẽ bị mẹ giáo huấn nửa ngày trời. Cô không phải là có chết cũng muốn chạy cho xong à? Tôi giúp cô."

Tiếp đó...

Tiếp đó anh giữ nguyên tư thế ôm lấy cô chạy một vòng!

Anh ta điên rồi sao? Mức độ kinh ngạc của An Sơ Hạ không từ nào diễn tả được.

"Thất Lục đang làm gì thế?" Lăng Hàn Vũ không tin vào mắt mình nhìn Tiêu Minh Lạc, Tiêu Minh Lạc cũng không biết lắc đầu, vài giây sau liền gật đầu, rồi lại lắc đầu.

"Cậu cứ gật rồi lại lắc đầu là có ý gì?" Lăng Hàn Vũ xem thường nhìn anh.

Tiêu Minh Lạc đưa tay khoác lên vai Hoàn Tử, nhìn như vô tình nói ra: "Tôi đại khái hiểu được vì sao Thất Lục muốn ôm An Sơ Hạ chạy, nhưng trọng điểm không phải cái này, mà trọng điểm là... Những ngày tiếp theo, sẽ có mấy người khó sống lắm đây."

Hoàn Tử lạnh sống lưng, mồ hôi trên trán không biết do thời tiết quá nóng nực hay là bị dọa đến nỗi toát ra không ngừng. Ngày hôm nay không biết ngã vào cái khỉ mốc gì, cho nên chuyện xấu mới cứ thế rơi hết xuống người cô!

Chỉ một lúc sau, Hàn Thất Lục đã ôm An Sơ Hạ chạy xong một vòng, đi về hướng Tiêu Minh Lạc.

An Sơ Hạ trong lòng anh hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ như táo chín. Cô bị Hàn Thất Lục ôm chạy bộ, vì quá mệt, cho nên trong lúc Hàn Thất Lục đang chạy đã ngủ thiếp đi.

"Đi thôi." Anh như trước ôm An Sơ Hạ, không có ý đánh thức cô dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net