Chương 32: Bà xã yêu quý, tôi sai rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 32: Bà xã yêu quý, tôi sai rồi.

"Tiểu Sơ Hạ!!" Khương Viên Viên hài lòng quay đầu lại, nhìn qua thấy ngay Hàn Thất Lục đang ôm An Sơ Hạ vẻ mặt âm trầm.

Con trai do chính bà sinh ra,Hàn Thất Lục biểu hiện như thế liền biết ngay nhất định có chuyện không hay. Nhìn An Sơ Hạ bị Hàn Thất Lục ôm trong lòng không nhúc nhích, bà động nhẹ vào ngón chân đã đoán được An Sơ Hạ ở trường nhất định đã bị người ta khi dễ.

Hàn Thất Lục rẽ sang trái, tránh hướng Khương Viên Viên đang hùng hổ nhào tới, khuôn mặt bình thản không rõ suy nghĩ trong lòng anh.

"Cô ta chỉ đang ngủ thôi, hai người ăn cơm trước đi." Dứt lời, anh ôm An Sơ Hạ đi lên lầu. Tuy anh nhìn vào vô cảm, nhưng ai cũng cảm giác được trên người anh phát ra tia tức giận.

"Hàn quản gia!!!" Nhìn bóng dáng Hàn Thất Lục dần biến mất ở cuối cầu thang, Khương Viên Viên nhắm mắt lại, rống lên như sư tử gầm.

Hàn quản gia cúi đầu đi tới trước mặt Khương Viên Viên. Ở nhà họ Hàn nhiều năm như vậy, ông biết rõ tính tình Khương Viên Viên. Đối với bà ấy mà nói, nếu thích thứ gì thì sẽ thích hết nước hết cái, còn đã ghét thì dù có chết cũng không để vật kia tiếp tục tồn tại.

Nói khéo một chút thì Khương Viên Viên là người thẳng thắn. Nói trực tiếp thì, Khương Viên Viên... vẫn là một người vô cùng thẳng thắn!

"Phu nhân, tôi về để đưa văn kiện cho lão gia, đúng lúc tan học nên không tới đón An tiểu thư được." Hàm ý là, ông cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Khương Viên Viên căm hờn xoay người, trừng mắt với Hàn Lục Hải, ánh mắt chứa dày đặc những tia tức giận.

"Bà xã yêu quý, tôi sai rồi! Tôi xin thề! Lần sau tuyệt đối sẽ không để Hàn quản gia rời tiểu Sơ Hạ của bà nửa bước!" Không đợi Khương Viên Viên mắng mỏ, Hàn Thất Lục đã tự kiểm điểm.

"Hỗn đản!" Nhìn Hàn Lục Hải bộ dáng thành khẩn, Khương Viên Viên không nhịn được khẽ rủa, sau đó xoay người lần nữa nhìn Hàn quản gia nói: "Thất Lục không chịu nói, vậy ông đi ngay bây giờ điều tra rõ ràng cho tôi! Rốt cuộc là kẻ nào dám đem con dâu của chúng ta An Sơ Hạ biến thành cái dạng kia..."

Không thể không nói An Sơ Hạ vừa rồi không hù dọa Khương Viên Viên, sắc mặt cô tái nhợt, y như đồ sứ động nhẹ cũng sẽ vỡ tan. Nên biết Khương Viên Viên luôn nghĩ An Sơ Hạ là chính bà hồi trước. Với tính khí của bà, làm sao có thể để mình lúc trước bị ngược đãi như thế?

"Tôi... lập tức đi ngay!" Hàn quản gia mắt nhìn Hàn Lục Hải, tiếp đó quay người ra khỏi phòng khách.

Cơn phẫn nộ của Khương Viên Viên vẫn không thuyên giảm, ngồi xuống ghế salon bằng da mềm mại ngoài đại sảnh. Vẻ mặt lo lắng có thể đem so sánh với Quan Công.

"Bà đừng lo lắng quá như vậy...." Hàn Lục Hải đứng dậy, đến ngồi xuống cạnh Khương Viên Viên.

Nghe nói vậy, Khương Viên Viên quay phắt người nhìn Hàn Lục Hải không chớp mắt: "Không phải xảy ra với ông đương nhiên ông không lo lắng rồi! Dù sao tôi cũng tuyệt đối không cho phép tiểu Sơ Hạ bị người khác khi dễ!"

Hàn Lục Hải vội xua tay giải thích: "Tôi không phải là có ý đó..."

Lời còn chưa nói xong, Khương Viên Viên giống như đinh đóng cột cắt ngang Hàn Lục Hải: "Ông không có ý đó vậy còn có ý gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net