Chương 36: Không quấy rầy hai người nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 36: Không quấy rầy hai người nữa

"Trời ạ! Cô nằm đó giả làm cương thi sao?" Hàn Thất Lục khinh thường liếc cô, thế nhưng An Sơ Hạ vẫn không có động tĩnh. Anh bắt đầu cảm thấy bất thường.

Dừng một chút, anh lên tiếng hỏi lần hai: "Này... Đừng có nói với tôi cô bị trật khớp đấy. Bởi vì tôi sẽ không đỡ cô dậy đâu."

Cô căn bản cũng chả hi vọng tên khốn Hàn Thất Lục kia đỡ mình?! Thở mạnh ra, cô chống hai tay song song, dùng hết sức lực ngồi dậy.

Hàn Thất Lục lạnh lùng quan sát cô, trong mắt không còn ý trêu tức ban nãy, nhìn kĩ thì thấy, ẩn sau đôi mắt sâu thẳm kia là một tia tức giận. Không sai, anh là đang tức giận.

Anh tức giận không hiểu vì sao cô nhất quyết không chịu nói một câu cầu xin anh giúp đỡ. Cô lẽ nào ngay cả... một chút xíu.... Làm nũng cũng không biết hay sao? Sinh ra là một nữ sinh, cô thật sự quá thất bại đi!!

An Sơ Hạ chậm rãi chống đỡ thân thể, động tác rất chậm, rất chậm... Bởi nếu cô cứ cố sức có thể làm ảnh hưởng đến cái chân đau, trật khớp thì ai cũng biết, đó là một loại đau nhức đến tê tâm liệt phế.*

(*tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng.)

Nhìn An Sơ Hạ một lúc lâu, Hàn Thất Lục đứng lên, hơi thở có chút gấp gáp, bởi vì anh đang rất rất tức giận!

"An Sơ Hạ, cô cứ từ từ mà tự đứng lên giống như một con chó cho tôi xem!" Lời nói đầy sức sát thương của anh ngày càng thâm hậu.Anh quay người đi ra cửa. Tiếng đóng cửa vang lên chầm chậm, sau đó, cả gian phòng trở về một mảng tĩnh lặng.

An Sơ Hạ cũng không tức giận, Hàn Thất Lục... Vốn là loại người không màng tới sống chết của người khác không phải sao? Cô phải khẳng định rõ ràng anh chính là ác ma!

Cánh tay chống thẳng lên, cô đã ngồi được dậy, nhưng vẫn còn một vấn đề nữa. Đó chính là... Làm sao đứng lên đây!

Cô đau đầu, đưa tay lên ôm trán, bây giờ mới thấy hối hận vì sao không nghe lời bác sĩ... nghỉ ngơi cho tốt trước. Đúng là sai lầm mà.

"Rầm......" Bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, ngay sau đó có một người bước nhanh tới quỳ một chân xuống trước mặt cô.

"An Sơ Hạ, tính cách này của cô sớm muộn gì cũng hại cô chết!" Hàn Thất Lục nâng một tay đỡ lấy sau gáy cô, tay kia ôm lấy hai chân cô, nhẹ nhàng bế cô đến bên giường rồi đặt xuống. Hành động cẩn thận từng li từng tí không khác gì đối xử với bảo bối yêu quý.

Cô vô cùng kinh ngạc, Hàn Thất Lục làm sao lại quay lại đây chứ.

"Không cần nghĩ nhiều!" Như đọc được suy nghĩ của cô, Hàn Thất Lục ngồi xuống mép giường quay đầu chỗ khác, nói: "Cô cũng không cần cảm ơn tôi, bởi vì bổn thiếu gia là muốn thẻ tín dụng không bị đóng băng mới quay lại đây."

An Sơ Hạ chỉ nhìn chân mình, hoàn toàn rơi vào trầm mặc, chính xác là không có ý định nói lời cảm tạ.

"Bảo cô đừng nói thì cô liền không nói à?" Hàn Thất Lục cau mày vẻ hờn giận: "Nói mau!"

Mơ hồ ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mặt Hàn Thất Lục: "Nói cái gì?". Đến lúc hỏi xong cô mới ý thức được Hàn Thất Lục muốn cô nói cái gì, vì vậy liền bật cười lớn...

Cô xin thề vừa rồi không phải cố ý hỏi 'Nói cái gì'. Chỉ là lúc đó cô chưa kịp phản ứng.

"An, Sơ, Hạ!" Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, bất ngờ cúi xuống giữ lấy hai vai cô đè xuống, nhằm vào cánh môi mềm mại của cô mà hôn.

Cô trợn tròn mắt nhìn gương mặt Hàn Thất Lục kề sát trong gang tấc, lúc này mới nghĩ muốn đẩy anh ra.

Thế nhưng cửa phòng đột nhiên bị mở ra lần hai...

"Chúng tôi không quấy rối hai người đó chứ?" Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ ngu ngơ hỏi một câu như vậy liền nhanh chóng rời đi, còn có lòng tốt giúp họ đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net