Chương 38: Quý trọng mạng sống, tránh xa Thất Lục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38: Quý trọng mạng sống, tránh xa Thất Lục.

Hàn Thất Lục không trả lời Tiêu Minh Lạc, vươn tay cầm ly trà trên bàn nhấp một ngụm, lạnh lùng hỏi: "Mẹ tôi đâu?"

Lăng Hàn Vũ bĩu môi: "Nhận điện thoại của cái hội nhà văn, tác giả gì đó đã vội vàng cầm ví đi rồi. Đúng rồi, lúc đi còn nhờ tôi chuyển lời với cậu, nói cậu phải chăm sóc tốt cho tiểu Sơ Hạ. Bằng không cậu cứ ở đó chờ chết đi..."

Tay cầm chén trà tăng thêm sức, chén trong tay liền bị bóp nát. Nữ hầu hai bên cửa chạy nhanh đến chuẩn bị thu dọn những mảnh vỡ trên mặt đất.

"Không cần dọn, đều cút hết xuống cho tôi!" Hàn Thất Lục lại cầm một cái chén khác ném xuống đất, khiến nó vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ.

Vậy là thế nào? Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ nhìn nhau, cùng lắc đầu không biết đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, nét cứng ngắc trên gương mặt Hàn Thất Lục mới dịu đi một chút.

"Chàng đẹp trai, sắc mặt cậu khó coi như vậy, chẳng lẽ là... Tiểu Sơ Hạ nhà cậu không hài lòng với nụ hôn đó?" Tiêu Minh Lạc không đoán được tính nghiêm trọng của việc này, lại không sợ chết mà đùa cợt.

Chính vì không biết chừng mực mà đùa cợt như vậy đã vô tình khiến cơn tức giận của Hàn Thất Lục phát tác.

"Con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi!" Tiếng rống lên gào thét như sư tử không khỏi khiến Tiêu Minh Lạc sửng sốt. Lăng Hàn Vũ nhanh chóng chạy đến phía sau, trực tiếp xách cổ Tiêu Minh Lạc ra chỗ khác. Hàn Thất Lục tức giận như thế, thật không nên đùa dai.

Nên nhớ... Quý trọng mạng sống, tránh xa Thất Lục a!

Thấy Hàn Thất Lục rống lên như vậy, Tiêu Minh Lạc rốt cuộc cũng nghiêm chỉnh trở lại. Anh ta đẩy Lăng Hàn Vũ đang ôm chặt mình ra, đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, một tay khoác lên vai anh, khuỷu tay vòng qua kẹp lấy cổ Hàn Thất Lục.

"Người anh em à, cậu nói chúng ta vừa sinh ra đã cùng nhau chơi đùa, nhiều năm như vậy... còn có gì giấu diếm nhau hay sao? Có chuyện gì không vui phải nói ra, mọi người cùng nhau giải quyết." Những lời này của Tiêu Minh Lạc vô cùng thành khẩn, phải biết rằng anh rất ít khi có bộ mặt thành khẩn như thế.

Lăng Hàn Vũ mở to mắt, cũng phụ họa: "Đúng! Thất Lục, cậu có coi chúng tôi là huynh đệ không đó?"

Cúi đầu trầm mặc vài giây, nét mặt Hàn Thất Lục chuyển sang ung dung. Anh đưa tay hất tay Tiêu Minh Lạc trên vai mình xuống, tùy tiện lướt qua hướng cầu thang lên lầu, lúc này mới bắt đầu nói: "Kỳ thực, cũng không có chuyện gì đặc biệt."

Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ không chớp mắt, chờ Hàn Thất Lục nói tiếp.

Vậy mà anh giống như cố ý phá vỡ niềm mong mỏi của họ, cầm lấy chén trà còn lại trên bàn đem uống hết rồi nói...

"Quên đi, hay là không nói với các cậu. Dù gì cũng không phải chuyện lớn." Sau đó anh giơ một tay lên, rất tự nhiên mà ngồi xuống ghế sô pha.

Anh rất tự nhiên, không sai. Thế nhưng Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ vừa rồi đều ngừng thở lắng nghe xem Hàn Thất Lục nói cái gì, kết quả anh chỉ nói được một nửa... Không, ngay cả một nửa cũng chưa nói!

Hai người thiếu chút nhịn thở đến chết!

"Không lẽ... Thất Lục, cậu không nên làm vậy! Cố ý gợi lên ngọn lửa trong lòng người ta, kết quả không dập tắt ngọn lửa, trái lại còn đổ thêm dầu vào. Cậu đúng là tàn sát dân lành mà!" Lăng Hàn Vũ nhích mông ngồi cạnh Hàn Thất Lục, tức giận nói: "Nếu hôm nay cậu không nói rõ ràng, tôi quyết không đi! Không đi!!"

"Vậy được, tôi nói..." Hàn Thất Lục nhẹ nhướn lông mày, kể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net