Chương 42: Không được... Cầu xin anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Không được... Cầu xin anh

"Thất Lục, em tới rồi." Mạc Hân Vi cười tươi rói đứng trước mặt Hàn Thất Lục, dương dương tự đắc giơ điện thoại lên lắc qua lắc lại: "Vì phải về thay đồ nên đến hơi trễ một chút. Anh tìm em có việc gì vậy?"

Tiêu Minh Lạc cũng rất thắc mắc chuyện này, Thất Lục rốt cuộc gọi Mạc Hân Vi tới làm gì.

" Trước khi hỏi cái này, tôi dẫn cô đi xem một vở kịch hay đã." Dứt lời, Hàn Thất Lục dẫn đầu cất bước, hướng người bảo vệ quán bar sai anh ta đem Mạc Ly kia đi.

"Xin mời, Mạc Hân Vi tiểu thư." Tiêu Minh Lạc làm tư thế như đang 'mời'. Trên mặt anh biểu thị rõ hai từ 'chán ghét'.

Bên trong rạp, ngọn đèn màu vàng nhạt chiếu sáng mọi nơi. So với bên ngoài, ánh đèn có phần tối hơn, nhưng cảnh vật lại mơ hồ hơn.

Mạc Ly lúc này đang ngồi trên ghế, cạnh cô ta là bốn đến năm người thân hình lực lưỡng đứng canh.

"Anh yêu, anh dẫn em tới đây làm gì?" Thấy Hàn Thất Lục tiến đến, Lạc Ly vội vã lên tiếng hỏi.

Tiêu Minh Lạc và Mạc Hân Vi lúc này ngồi vào hàng ghế lô. Nhìn thấy cô gái ngồi trên ghế sô pha, Mạc Hân Vi trợn mắt nghi ngờ.

"Thất Lục, cô ta là ai?" Mạc Hân Vi không kìm nổi tò mò đi tới bên Hàn Thất Lục, hỏi.

Hàn Thất Lục không nói, chỉ mỉm cười nhìn Mạc Ly: "Cô không phải rất thiếu đàn ông sao?"

Anh hỏi như vậy, Mạc Hân Vi gần như đã hiểu ra mọi chuyện.

"Anh... có ý gì?" Mạc Ly như rơi vào biển sương mù không lối thoát, hoàn toàn không biết người con trai anh tuấn không ai sánh được ở trước mặt đang nghĩ gì.

Hàn Thất Lục cũng không đáp lại Mạc Ly, chỉ nghiêng đầu hô to với mấy người phục vụ quán bar bên dưới kia: "Các anh em theo tôi cực khổ rồi, cô gái này xem như tôi tặng cho các người làm lễ vật."

Mạc Ly mở to mắt không tin được những gì mình vừa nghe thấy từ miệng Hàn Thất Lục. Thế nhưng dù không muốn tin cũng không thể, bởi vì, một trong những người bảo vệ kia đã bắt đầu cởi quần.

Mạc Hân Vi nhếch miệng, dám câu dẫn Thất Lục, thật đáng chết. Nhưng cô dường như quên mất rằng, bản thân cùng với cô gái kia cũng chả có gì khác biệt.

"Anh không thể làm như vậy!" Mạc Ly lúc này mới tỉnh mộng mà hét lớn, đứng lên đá mấy người bảo vệ kia xuống ghế sô pha. Những người này đều là những kẻ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, thấy Mạc Ly nóng bỏng như vậy cũng không động tâm, chỉ là thiếu gia đã ra lệnh như vậy, họ cũng cung kính không bằng tuân mệnh mà thôi.

Trước khi đám người bảo vệ kia hoàn toàn cởi hết quần ra, Mạc Hân Vi rất biết lợi dụng thời cơ nhào vào lòng Hàn Thất Lục.Không thể nói gì thêm thời điểm cô chọn vô cùng hoàn hảo, Hàn Thất Lục không hề đẩy cô ra, ngược lại còn nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cô.

Ở trong lòng Hàn Thất Lục khỏi cần bàn Mạc Hân Vi cao hứng biết bao nhiêu, bên tai truyền đến tiếng Mạc Ly cầu cứu cùng âm thanh rên rỉ toàn bộ đều bị cô ta bỏ ngoài tai. Đây là lần đầu tiên cô ta được ở gần Hàn Thất Lục như vậy mà...

"Không được... Cầu xin anh!" Khóe mắt Mạc Ly đã nhỏ xuống một giọt lệ. Cuộc sống bình thường của cô đúng là không đứng đắn, thế nhưng còn chưa tới mức cần đàn ông như vậy.

Cửa "cạch" một tiếng liền bị người nào đó mở ra.

"Mạc Ly." Người con trai chừng hai mươi tuổi xông vào, nhìn bộ dạng của Mạc Ly không khỏi bất động tại chỗ.

Hắn là hôn phu của Mạc Ly, Khang Văn,là tổng giám đốc và là người thừa kế chính thức của tập đoàn Khang thị. Vừa tới Atlantis thì biết được Mạc Ly đã bị mấy tên bảo vệ bắt tới đây. Sau đó không cần biết ai đã sai người đem cô đi liền chạy một mạch tới chỗ này.

fffffffffffffffffff

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net