Chương 47: Lạc đường trong mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Lạc đường trong mưa

Khoảng trời trống không bên ngoài lần thứ hai sáng lên, vài giây sau lại truyền đến tiếng sấm.

Ngay sau đó là âm thanh những giọt mưa lớn rơi xuống.

"Hiện tại là hơn năm giờ, bốn giờ rưỡi đã tan học, mẹ sao lại sai con đi đón cô ta? Không phải mẹ đã cử người đi rồi sao?" Hàn Thất Lục vẻ mặt chán ngán.

Sắc mặt Khương Viên Viên có chút quái dị, trầm mặc hồi lâu, ngăn cản Hàn Thất Lục lên lầu, ấp a ấp úng, lại vội vàng nói: "Mẹ định tự mình đi đón con bé, phòng con không đi. Thế nhưng nghĩ lại con khẳng định không dám kháng lệnh, cho nên mẹ liền... Không có sai người đi đón."

"Cái gì?!" Hàn Lục Hải ngồi trên sô pha vốn không có ý góp vui nhưng nghe tin này cũng nhảy dựng lên: "Con bé áo mưa cũng chẳng mang theo, sao bà không cử người đi đón chứ?!"

"Ơ kìa! Tôi cho rằng Thất Lục sẽ đi!" Khương Viên Viên ân hận vô cùng, Hàn Thất Lục cũng lập tức xoay người chạy ra ngoài.

Hàn Lục Hải bước ra đại sảnh, bên ngoài phòng khách là đường đá dài, từ đây chạy ra gara chỉ cần nửa phút, mà từ gara tới cửa lớn cũng chỉ cần có 3-4 phút.

Thoáng cái, Hàn Thất Lục cùng tiếng động cơ ô tô khởi động biến mất dần ở cuối con đường.

Trời mưa rất lớn, mới đi 3-4m đã không nhìn rõ cảnh vật.

"Mong con bé hiện tại vẫn ở trong phòng học, chờ chúng ta sai người tới đón." Ông nhìn bầu trời bao la một màn trắng xóa, nhẹ giọng thầm nhủ.

Khương Viên Viên bất an tới phía sau Hàn Lục Hải, nhíu chặt lông mày hỏi lại: "Lời này của ông là có ý gì?"

Hàn Lục Hải xoay người, ôm lấy vợ yêu nói: "Đứa bé kia nói không chừng vì không muốn làm phiền chúng ta mà tự mình về rồi. Trời mưa lớn như vậy, nếu quả thật là như vậy, nhất định sẽ cảm mạo nha!"

Khương Viên Viên chắp hai tay lại thành tâm cầu khẩn: "Xin nhanh nhanh dừng mưa a, đừng để Sơ Hạ nhà chúng ta bị dính mưa."

Bên kia, An Sơ Hạ và mấy người bạn ở lớp chào tạm biệt nhau liền phát hiện chưa có người tới đón. Sau khi đứng đợi một lúc, cô không chờ nữa, vì bầu trời đã bắt đầu xám lại, phía xa xa những tia chớp đang dương nanh múa vuốt.

Chờ ở chỗ này thêm chút nữa thế nào cũng ướt như chuột lột.

Lúc đầu cô định gọi về hỏi, kết quả chiếc điện thoại Khương Viên Viên tặng riêng cho cô lại để quên ở phòng học. Trong lòng nghĩ không muốn phiền tới Hàn gia, cho nên cô dứt khoát ôm cặp khập khiễng chạy về.

Trên đường cũng có bạn học muốn trở cô về nhà, nhưng cô lại sợ chuyện mình ở Hàn gia bị lộ, giải thích thêm phiền phức, cho nên một mực từ chối.

Hiện tại cô bất chấp khó khăn lê bước về phía trước, nhìn trước mặt một mảng mơ hồ, cô đột nhiên có cảm giác bị thất bại.

Cô quên mất mình là dân mù đường....

Nhìn ngã ba phía trước, cô cảm thấy mỗi con đường đều rất quen thuộc, nhưng cũng rất xa lạ. Rốt cuộc đâu mới là con đường dẫn về Hàn gia? Cô lắc đầu, mauw càng lúc càng to, không có ý thức về thời gian, quyết định chọn con đường thứ nhất phía bên trái.

Cho dù có đi dọc sát theo mái hiên, cô vẫn bị nước mưa xối thành ướt sũng.

Để sách không bị ướt, cô dứt khoát cởi áo ra bao lấy chúng rồi tiếp tục bước đi. Bởi vì chân bị trật khớp rất không thuận tiện cho đi lại, thế nhưng thoáng cái cô đã đi xa học viện Tư Đế Lan.

Nhưng mà ai có thể nói cho cô biết, nơi đây là đâu?

Càng chạy xa cô nhận thấy càng ít nhà ở, chờ tới khi nhìn rõ đường, cô phát hiện trước mặt mình là một nghĩa trang!

ange=function(){X()}; 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net