Chương 56: Bị sái cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: Bị sái cổ

Vừa nhìn thấy điệu cười tuyệt đẹp đến sởn tóc gáy đó, Tiêu Minh Lạc không tự chủ nuốt nước miếng một cái, nhận lời nói: "Được rồi được rồi... Lần sau muốn ngủ nhờ, nhớ chọn nhà Lăng Hàn Vũ!"

Nghe đến ngủ nhờ nhà Lăng Hàn Vũ, Hàn Thất Lục lập tức dừng cười, làm ra bộ "Cậu đuổi tôi đi."

"Cậu đâu phải không hiểu tính cậu ta! Điển hình cho cộng đồng sinh vật lộn ngược. Lần trước tới ngủ nhà cậu ta, mẹ nó lại bị lôi kéo đi chơi với cậu ta cả đêm!" Hàn Thất Lục nói đến đây thiếu chút nhảy dựng lên.

Tiêu Minh Lạc không thể nói gì ngoài nhún vai: "Nói không chừng hiện tại cậu ta đã trở về đồng hồ sinh học của người bình thường! Được rồi... Ngủ đi, đi tắm nhanh đi tôi buồn ngủ muốn chết rồi..."

"Hắt xì ~ " Đang đùa giỡn đột nhiên anh hắt xì một cái.

"Ai mắng mình sao?" Anh lẩm bẩm một câu, sau đó lại tiếp tục trêu đùa...

Cuối cùng thì một ngày cũng trôi qua.

"Đồ lười, dậy mau! Đồ lười, dậy mau!" Đồng hồ báo thức trên bàn đột nhiên vang lên, An Sơ Hạ hé mắt, phát hiện mình cư nhiên cả đêm qua nằm ngủ trên bàn.

Nghĩ lại một chút, ngày hôm qua cô làm xong bài thấy vẫn còn sớm, đi xuống phòng ăn pha một ly cà phê, sau đó chạy đến thư phòng tìm cuốn 'I have dream' để đọc. Cho nên lúc tỉnh dậy mới thấy mình nằm ngủ trên bàn.

Lúc đứng lên cô mới phát hiện ra... Cô là bị sái cổ a! Cũng may không quá nghiêm trọng, tổng thể có thể nói là bình thường, chỉ là không thể xoay được thôi. Bị sái cổ rồi nên cô biết, đó là một loại cảm giác... vô cùng khổ sở!

Sau khi đã đánh răng, rửa mặt, thay đồ xong cô mới chậm rãi xuống lầu. Lúc cô đi tìm thuốc để bôi đã có ý đi nhẹ nhàng, nếu không Khương Viên Viên lại lo lắng.

Bữa sáng y như ngày hôm qua, Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đã ngồi vào bàn. Bọn họ vừa mới vào, bữa sáng cũng chưa kịp ăn. Chỉ là có điều không giống hôm qua... Hàn Thất Lục không ở nhà.

"Chào buổi sáng, bác trai, dì." Cô mỉm cười để sách vở sang một bên, ngồi xuống trước bàn ăn.

Khương Viên Viên nhìn chằm chằm An Sơ Hạ vài giây, nghi ngờ hỏi: "Tiểu Sơ Hạ, con có phải bị sái cổ rồi không?"

Đều bị bà nhìn ra... Cô rõ ràng cố thẳng đầu, vậy mà vẫn bị phát hiện.

"Vâng." Cô gật đầu: "Nhưng không có vấn đề gì lớn đâu ạ."

"Con đó a!" Khương Viên Viên cau mày chỉ vào An Sơ Hạ: "Ta nghe người giúp việc nói mười một giờ đêm qua con đi xuống phòng ăn pha cà phê. Dì biết con chăm chỉ, nhưng chăm chỉ như thế này thật không tốt a!"

"Vâng, con đã biết." Cô trong lòng thầm thở phào nhẽ nhõm, may là Khương Viên Viên không phát hiện ra chân cô cũng bị thương. Nếu không lại chỉ giáo nửa ngày.

Vừa mới cầm lấy một miếng sandwich thì đột nhiên nghe được tiếng người giúp việc nói bên ngoài: "Thiếu gia, cậu đã về."

Cô ngẩng đầu nhìn ra cửa, Hàn Thất Lục vẫn mặc đồ hôm qua, nhấc chân đi tới bàn ăn nói: "Đêm qua con có việc gấp nên ngủ nhờ ở Lạc gia."

"Tiểu Sơ Hạ, chúng ta đừng để ý tới nó, ăn đi!" Khương Viên Viên biết là Hàn Thất Lục đang nói với bà, cho nên mới cố ý không ỏ ê tới anh.

Chỉ là Hàn Thất Lục cũng chẳng nói gì nữa, xoay người đi lên cầu thang. Anh phải đi thay đồng phục.

An Sơ Hạ cảm thấy bữa sáng thật vô vị, sau đó liền phát hiện cô hoàn toàn không ăn nổi, dứt khoát đứng dậy, nói: "Bác trai, dì, con no rồi."

Khương Viên Viên gật đầu: "Nhớ chú ý một chút, bị sái cổ thì đi chậm rãi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net