Chương 64: Phụ đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 64: Phụ đạo

Nhìn nam sinh ngã trên mặt đất đang đau đến nhe răng trợn mắt, cả đám đều kinh ngạc. Bọn họ căn bản không rõ thời điểm An Sơ Hạ động thủ,  sau đó đã trực tiếp thấy nam sinh kia ngã sõng soài trên mặt đất rồi.

"thế nào? Đứng lên được không?" An Sơ Hạ mang theo khiêu khích hỏi nam sinh kia: "Đứng lên đi chứ!"

Nam sinh kia đương nhiên không cam lòng, hai tay chống đỡ toàn thân, còn chưa hoàn toàn đứng lên đã bị An Sơ Hạ một lần nữa đẩy ngã. Lần này, là cô cố tình làm thế.

"Nghe này, người khác sẽ vĩnh viễn không cho các cậu cơ hội đứng lên. Cũng như chúng ta được chọn, hiện tại chỉ có thể chiến đấu  một mình, thế nhưng khi trưởng thành, khi ta bước chân vào xã hội, người khác sẽ không nói rằng 'Đứng lên đi chứ!' nữa. Thay vào đó, họ sẽ dẫm đạp lên các cậu khi các cậu đang cố gắng đứng dậy. Ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại."

Nam sinh đó rơi vào trầm tư...

Không biết ai dẫn đầu vỗ tay, cả lớp ngay sau đó vang lên tiếng vỗ tay vang dội.

Cô đưa tay tới trước mặt nam sinh đó, mỉm cười: "Đứng lên đi, tôi tin tưởng cậu có thể làm tốt đề thi, chỉ là vài đề thi thôi mà."

Nam sinh kia sững sờ nhìn vào mắt An Sơ Hạ, rốt cuộc cắn răng một cái, cầm tay cô lấy lực đứng lên: "AN Sơ Hạ, cuộc thi này tôi nhất định đạt điểm tối đa cho cậu xem!"

"Tốt." Cô lại mỉm cười: "Thế nhưng, không nên đắc chí quá sớm, giống như vừa rồi vậy. Mọi người về vị trí đi, tôi sẽ dùng những phương pháp phân tích dễ hiểu nhất để giải bài thi. Được rồi, tôi quyết định thế này, nếu ai làm sai hơn ba bài trong đề thi, vậy thì... Tôi sẽ dùng nắm đấm của mình, cho người đó học thêm chút phụ đạo."

Điều này so với chạy bộ còn ác độc hơn nhiều...

Vậy là cả chiều hôm đó, toàn bộ học sinh lớp A năm một đều ngồi trật tự trong phòng lắng nghe An Sơ Hạ phân tích bài thi. Cách cô phân tích rất đặc biệt, không phải theo trình tự chuyên sâu, mà là đề bài cần dùng loại kiến thức nào cô liền giảng giải kiến thức đó lại từ đầu.

Có thể nói, thầy chủ nhiệm ngồi ở vị trí của An Sơ Hạ cũng thấy lợi ích không nhỏ.

Thực ra mẹ của An Sơ Hạ là một giáo viên, nhưng bà  giàu kiến thức lại không đủ nộp phí đại học. Cho nên mới mất đi cơ hội học đại học, trở thành cô giáo dạy trẻ.

An Sơ Hạ vẫn cảm thấy, với học vấn của mẹ, hoàn toàn xứng được hưởng giáo thụ cao cấp. Cho nên cô mới không ngừng cố gắng thực hiện nốt tiếc nuối của mẹ, tiếc nuối vì không học được vào đại học.

Những phương pháp giảng dạy này, cô đương nhiên được truyền từ mẹ.

"Hoàn Tử tỷ, chị xem đây không phải là An Sơ Hạ sao?" Hoàn Tử vừa đi ngang qua phòng học của An Sơ Hạ thì bất ngờ bị nữ sinh bên người kéo lại, nghe vậy cô liền đưa mắt nhìn, người đứng trên bục giảng kia đích thị là An Sơ HẠ rồi.

"Kỳ lạ, cô ta làm sao lại đứng trên bục giảng giảng bài chứ?" Hoàn Tử lui về sau vài bước, nhưng tình cờ thấy chủ nhiệm lớp A đang ngồi cạnh một nữ sinh mập mạp, cũng lắng nghe An Sơ Hạ giảng bài.

Rũ mắt suy nghĩ một lúc, Hoàn Tử quay người nói với nữ sinh kia: "Tôi đi WC, cô đi gọi Hân Vi tới, nói An Sơ Hạ đã giỏ trò quỷ gì, kêu chị ấy tới xem."

"Vâng!" Nữ sinh kia nhìn thoáng  qua phòng học lớp A lần nữa, xoay người chạy lên tầng.

Hoàn Tử híp mắt liếc qua An Sơ Hạ, vì cô, cô ta lại bị Lăng thiếu gia uy hiếp! Thù này, cô ta sẽ nhớ kĩ!

Nhấc chân đi  nhanh tới phòng vệ sinh, cô ta hôm nay hẳn đã ăn phải thứ bậy bạ gì, có chút đau bụng. Đúng lúc Hoàn Tử vừa đi tới phòng vệ sinh cuối hành lang, AN Sơ Hạ lại quyết định cho mọi người nghỉ ngơi một  chút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net