Chương 71: Cuộc gọi nhỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 71: Cuộc gọi nhỡ

Tiêu Minh Lạc biểu tình trong ánh mắt cứng ngắc, đây đại khái là người duy nhất trong lịch sử có khả năng nói không thích Hàn Thất Lục, không muốn làm vị hôn thê của Hàn Thất Lục?

Lại giương mắt nhìn Lăng Hàn Vũ bên kia cũng hoàn toàn hóa đá, nếu một trận gió thổi qua, anh có hay không sẽ bị thổi tan?

"Tôi nói nhiều rồi, hẹn gặp lại!" Nói xong, cô giật áo từ trong tay Lăng Hàn Vũ,  bước nhanh rời khỏi đó.

Vài giây sau, Tiêu Minh Lạc mới nhấc chân hung hăng đạp Lăng Hàn Vũ một cước.

"A----Đau quá!!! Cậu làm gì mà đánh tôi?" Anh như tỉnh khỏi giấc mộng, xoa xoa cái mông.

Tiêu Minh Lạc trừng mắt nhìn Lăng Hàn Vũ không khác gì trừng đứa ngốc, hối hận nói: "Lăng Hàn Vũ, trải qua chuyện này, tôi phải rút ra một kết luận, đó chính là... Cậu là con lợn, tuyệt đối chỉ là con lợn thôi!"

Dứt lời, anh vung tay bỏ lại Lăng Hàn Vũ đáng thương vừa bị An Sơ Hạ hù phát sợ, xoay người rời đi.

Đây không phải giúp Hàn bá mẫu một trở ngại sao?! Dường như đã quên nói, Khương Viên Viên giao cho bọn họ một nhiệm vụ, đó là... Dùng hết mọi biện pháp tác hợp cho An Sơ Hạ và Hàn Thất Lục.

Đương nhiên, trước mắt, điều này có chút không  khả quan.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người An Sơ Hạ, duyên dáng và yên bình. Một bầy chim bồ câu trắng bay ngang qua đỉnh tòa nhà chính, An Sơ Hạ quay đầu nhìn cảnh này, nhãn thần có chút hoảng hốt.

Cảnh đẹp  như vậy, cô thật sự đứng ngẩn ra đấy?

"Cô còn muốn đứng đó bao lâu?!" Giọng nói của Hàn Thất Lục từ sau truyền đến. An Sơ Hạ cuống quít quay người lại, mới phát hiện một chiếc Bently đứng im lặng trước cổng trường, mà phía sau cửa số xe chính là cái người kia, Hàn Thất Lục.

A, cô thiếu chút quên mất bọn họ phải đi học về cùng nhau.

Chạy nhanh tới, cô mở một bên cửa xe chui vào, nhìn nghiêng gương mặt Hàn Thất Lục hơi áy náy nói: "Xin lỗi, bắt anh đợi lâu rồi." Cô nói chuyện với Hàn Thất Lục, cũng là nói với anh tài xế.

Hàn Thất Lục không để ý tới cô, nhưng chú tài xế lại xoay đầu ôn hòa nói: "Sơ Hạ tiểu thư, cô thắt dây an toàn cho chắc, chúng ta phải lên đường rồi."

Cô gật đầu một cái, cột chặt dây an toàn lại, đồng thời đem chồng sách đặt vào bên trái, vừa lúc tách cô khỏi Hàn Thất Lục.

Động tác này tuy là vô tình, nhưng trong mắt Hàn Thất Lục, rõ ràng là cô cố ý! Xe đúng lúc khởi động, chạy trơn tru trên đường..

"Cô sao lại chậm như sên vậy?" trong mắt anh tràn đầy xem thường, hai măt chỉ nhìn chằm chằm laptop trên đầu gối. Nếu không phải tận mắt thấy cánh môi anh động đậy, An Sơ Hạ có lẽ đã nghĩ âm thanh vừa rồi là mình nghe nhầm.

Chầm chậm cúi đầu, cô không biết phải trả lời thế nào.

"Sơ Hạ tiểu thư, điện thoại di động cô không mang theo bên người sao? Thiếu gia đã gọi cho cô nhiều cuộc." Âm thanh chú tài xế đúng lúc vang lên.

Điện thoại di động?

"Tôi nhớ là có mang theo a." Cô nhớ lại, đột nhiên kêu lên, đút tay vào sườn áo lôi ra một chiếc điện thoại di động, mở lên mới biết vì cô sợ đang học có ai gọi tới nên đã tắt đi.

"Hóa ra là tắt nguồn." Cô ảo não nói.

Ấn vào nút khởi động, màn hình quả nhiên hiện lên vô số cuộc gọi nhỡ, đương nhiên đó đều là của Hàn Thất Lục. Xem ra anh đã rất mất kiên nhẫn a. Đều tại hai cái người kia!

Lòng còn đang thầm mắng Tiêu MInh Lạc và Lăng Hàn Vũ, điện thoại di động đột nhiên vang lên. Không đợi hồi chuông thứ nhất kết thúc cô liền nhấn nút bắt máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net