Thiếu gia ác ma đừng hôn tôi - Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Trở thành người hầu

Cả người An Sơ Hạ chấn động, lập tức ngẩng đầu nhìn Hàn Thất Lục. Ai dè vừa đúng lúc nhìn thấy hắn dùng ánh mắt mang theo trêu đùa nhìn cô, rõ ràng là muốn cố ý chỉnh cô đây mà.

Ấu trĩ!

Im lặng một giây, An Sơ Hạ liền điều chỉnh lại cảm xúc, gật nhẹ đầu một cái, hướng mọi người cười cười: "Hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt, có chuyện gì đều có thể tìm tôi hỗ trợ. Nhưng là, nhất định phải nằm trong khả năng của tôi."

Các nữ sinh liếc nhau một cái, những ánh mắt tràn ngập thắc mắc lặng lẽ trao đổi. Phải biết rằng, để trở thành người hầu của Thất Lục thiếu gia, cô gái này chắc chắn là đi cửa sau!

Hàn Thất Lục thấy thế, nghiến răng ken két, khó chịu tiến vào học viện.

"Chờ một chút!" Hàn quản gia đẩy dàn nữ sinh ra, lôi An Sơ Hạ ra trước đám đông, trầm giọng nói: "An tiểu thư, người rõ ràng là Thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia, tại sao lại trở thành nữ hầu rồi? Nếu để cho phu nhân và lão gia biết chuyện này, cái mạng nhỏ của tôi làm sao mà giữ được!"

An Sơ Hạ nhún nhún vai, thân mật vỗ vai Hàn quản gia: "Ông không nói, làm sao mà chú và dì biết được? Dù sao thiếu gia cũng cảm thấy hài lòng, vậy thì cứ tùy ý anh ta đi. Hơn nữa... cháu ở Hàn gia cũng không giúp ích được gì, nếu anh ta cảm thấy như vậy là vui vẻ, vậy thì coi như cháu đang làm việc để cống hiến đi. Ông nói đi?"

Thấy An Sơ Hạ trưng ra bộ mặt thoải mái, Hàn quản gia lắc đầu: "Được rồi, nếu tiểu thư đã nói như vậy... Tôi vẫn sẽ đợi ở văn phòng của hiệu trưởng, tiểu thư trước hết hãy theo tôi đi gặp hiệu trưởng. Nếu bọn họ làm gì với cô, cô có thể đến gặp hiệu trưởng gọi tôi tới."

An Sơ Hạ gật đầu, nhưng trong lòng thề sẽ không bao giờ cần đến sự giúp đỡ của Hàn quản gia. Cô từ nhỏ đã quen với mấy chuyện này, làm người hầu hẳn là sẽ không khó đâu. Hơn nữa, những nữ sinh này cũng có vẻ thân thiện, chắc hẳn sẽ không làm khó cô.

Vào Tư Đế Lan, cô rốt cuộc mới sâu sắc hiểu được cái gì là "học viện hoàng gia". Tất cả các tầng lầu đều được thiết kế theo phong cách Âu Mĩ, nhìn sơ thì có vẻ giống nhau nhưng thực ra mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng của nó. Tỉ như tòa nhà này có mái hình chóp, bên cạnh sẽ có một tòa nhà mái vòm. Mà điều làm cho An Sơ Hạ ngạc nhiên hơn đó chính là, ở giữa các tòa nhà cư nhiên có một cái chuông cổ thật lớn.

Vừa lúc đó, tiếng chuông vang lên, một bầy chim bồ câu lướt ngang qua tòa nhà hướng bầu trời xanh thẳm mà bay đi.

Cô đã đến thiên đường sao?

"Cái kia... An tiểu thư." Hàn quản gia thấy An Sơ Hạ đang say mê nhìn cảnh vật thì thật sự không đành lòng quấy rầy, nhưng mà nếu không đi gặp hiệu trưởng ngay thì sẽ trễ mất.

"Dạ." Cô lấy lại tinh thần, xấu hổ nhìn Hàn quản gia cười: "Xin lỗi ông, nơi này thật sự rất đẹp."

Có thể được đi học ở một nơi như thế này, cô đến bây giờ vẫn cảm thấy mông lung như đang trong mộng đẹp.

"Ha hả, tiểu thư theo tôi, chúng ta đi bên này." Hàn quản gia ở phía trước dẫn đường, chỉ chốc lát đã tới phòng hiệu trưởng.

"Đây là An tiểu thư?" Mới vừa tới cửa, một người đàn ông trung niên hiền lành nghênh đón: "Quả nhiên người cũng như tên. An Sơ Hạ, An Sơ Hạ, làm cho người khác cảm nhận được cái yên ả của phong cảnh mùa hè tươi đẹp."

"Thầy quá khen." Được hiệu trưởng khen ngợi, cô có điểm xấu hổ.

"Hiệu trưởng, chúng ta vào vấn đề chính đi." Hàn quản gia ở một bên nhắc nhở.

Hiệu trưởng vỗ đầu nói: "Đúng rồi! Vào vấn đề chính! Tôi thật hồ đồ quá. Tôi xếp tiểu thư vào lớp A, lớp này có bầu không khí học tập đặc biệt tốt. Tôi hiện tại liền dẫn đường cho tiểu thư... Hàn quản gia, ngài ở đây chờ tôi một chút, có chút thủ tục cần phải làm cho xong."

Hàn quản gia gật đầu: "Tôi cũng đang có ý này. Như vậy, An tiểu thư nhờ cậy ông."

"Không có gì, không có gì..." Hai người khách sáo một hồi, hiệu trưởng cuối cùng dẫn An Sơ Hạ đi vào lớp A trong truyền thuyết có "bầu không khí học tập đặc biệt tốt".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net