tgbbr 1048-1452

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sao, Tiểu Ma sư huynh?

Thanh Nghi dừng bước lại, hỏi một câu.

Mặc dù Diệp Mặc đi cùng các cô không được lâu, nhưng Diệp Mặc kiến thức hơn người, mỗi lần có chuyện gì hỏi Tiểu Ma sư huynh khẳng định không nhầm.

Nếu như người khác nghe thấy đạo cô ở Thanh Mộng trai của tông môn chín sao thân mật gọi một tán tu là sư huynh, cũng sởn cả gai ốc, nói không chừng lại một trận đồn thổi

Cho dù mấy người Thanh Hàn và Thanh Nguyệt cũng đều nghi ngờ nhìn Diệp Mặc, “Quý Dương Vô Đàn” đó với tu sĩ Nguyên Anh mà nói, mặc dù là một loại linh dược vô cùng quý báu, nhưng các cô ở chung với Diệp Mặc, đều cho rằng Diệp Mặc mặc dù là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng hẳn cũng không phải là người vừa nhìn thấy “Quý Dương Vô Đàn” liền cho rằng nó là của mình.

Diệp Mặc ra hiệu Thanh Nghi lui về phía sau, lúc này mới chỉ “Quý Dương Vô Đàn” nói với mấy người kia:

- Mọi người dùng thần thức quét một chút, đất xung quanh gốc Quý Dương Vô Đàn này nhão nhoét, chỉ là sau đó dùng cây cỏ che lấp đi. Hơn nữa dấu tích đất cát ở đây rõ ràng là cách đây không lâu, nói cách khác bên cạnh gốc Quý Dương Vô Đàn này cách đây không lâu có một gốc linh dược đã được đào đi.

Câu nói tiếp theo Diệp Mặc cũng không cần nói, vài đạo cô cũng có thể hiểu được. Nếu linh dược bên gốc Quý Dương Vô Đàn bị đào đi rồi, thì gốc Quý Dương Vô Đàn này không có lý do gì mà vẫn ở chỗ này. Tu sĩ vào Vẫn Chân điện, tu vi mạnh nhất cũng chỉ là Hư Thần mà thôi, cho dù là tu sĩ Hư Thần thì cũng coi Quý Dương Vô Đàn này loại linh dược cực kỳ quý hiếm, không thể có chuyện không ai cần đến nó.

Sau khi hiểu rõ được đạo lí này, vài nữ tu lập tức nhanh chóng cảm thấy nể phục Diệp Mặc. Bình thường, tu sĩ Nguyên Anh tại một nơi hoang dã này lại phát hiện ra một gốc Quý Dương Vô Đàn cấp bảy, ai còn biết đến chuyện dùng thần thức để quét đất cát xung quanh nó nữa?

- Hơn nữa, nếu như tôi đoán không nhầm, gốc linh dược bên cạnh bị đào đi cũng là một gốc Quý Dương Vô Đàn. Nếu người đó có thể đào gốc Quý Dương Vô Đàn đó đi, vì sao lại còn để lại gốc Quý Dương Vô Đàn thứ hai này lại?

Diệp Mặc tiếp tục giải thích.

Hạ Ấu San nghe thấy Diệp Mặc nói vậy, liền vội nói:

- Tiểu Ma sư huynh, sao anh lại biết được dược liệu bị đào đi chính là Quý Dương Vô Đàn?

Diệp Mặc mỉm cười nói:

- Những luyện đan sư bình thường đều biết Quý Dương Vô Đàn thường mọc theo đôi, một gốc thì căn bản rất khó tồn tại được, ở đây vẫn còn một gốc Quý Dương Vô Đàn, chứng tỏ một gốc khác đã bị lấy đi cách đây không lâu.

Mặc dù trả lời Hạ Ấu San, nhưng trong lòng Diệp Mặc lại khinh thường tên bày ra cái bẫy này, một người đến kiến thức linh dược cũng không có, nhìn thấy hai gốc Quý Dương Vô Đàn, không ngờ lại đào một gốc, để lại một gốc làm cái bẫy, đúng là ngu như lợn.

Đồng thời Diệp Mặc cũng không nói ra một điều nữa, trong giới tu chân có rất nhiều người hiểu lệch lạc về Quý Dương Vô Đàn, chỉ biết loại dược liệu này có thể luyện chế ra được Hư Lạc đan. Cũng có rất ít người biết được Quý Dương Vô Đàn thực ra có hai loại, một là Quý Vô Đàn, một là Dương Vô Đàn, hai loại dược liệu này đều có thể luyện chế ra Hư Lạc đan, nhưng Quý Vô Đàn và Dương Vô Đàn còn có một tác dụng quan trọng khác, đó là nếu như hai dược liệu này có thể dùng cùng lúc chế luyện, có thể kết hợp với những linh dược khác tạo ra Quý Dương đan.

Quý Dương đan phải cần Quý Vô Đàn và Dương Vô Đàn phải là một đôi xuất hiện cùng một chỗ. Tác dụng quan trọng của Quý Dương đan chính là có thể khôi phục được đan điền của tu sĩ. Dược liệu khôi phục đan điền rất quý hiếm, thậm chí cần phải có linh dược cấp chín cấp mười, còn linh dược cấp bảy luyện chế ra được Quý Dương đan có thể khôi phục được đan điền, thì lại càng hiếm.

Loại chữa trị này, cũng không phải chỉ loại đan điền mà ngày trước Trình Na Na chưa từng tu luyện qua, rồi lại bị dễ dàng phá bỏ. Trong tình trạng đó, ở giới Tu chân có rất nhiều linh dược có thể khôi phục được. Quý Dương đan có thể khôi phục được chính là đan điền mà tu sĩ đã từng tu luyện, loại đan dược này có thể lên tới giá cả nghịch thiên.

Nếu có thể luyện chế ra vài viên Quý Dương đan, Diệp Mặc tin rằng phải là giá trên trời.

- Tiểu Ma sư huynh, anh cũng là một luyện đan sư phải không?

Hạ Ấu San lập tức vẻ mặt sùng bái hỏi Diệp Mặc.

Diệp Mặc ngại ngùng nói:

- Tôi không phải luyện đan sư.

Nhưng trong lòng lại thêm vào một câu, tôi là một Đan vương.

- Ồ.

Hạ Ấu San rõ ràng có chút thất vọng.

- Tiểu Ma sư huynh, anh nói là có người muốn đặt bẫy đúng không? Nhưng em lại không nhìn thấy cái bẫy nào, xung quanh chỗ này xem ra cũng rất bình thường mà.

Thanh Nghi mặc dù biết Diệp Mặc nói là thật, nhưng cô lại không nhìn thấy một cái bẫy nào.

- Hình như có chút vấn đề thật.

Thanh Hàn nhìn xung quanh, sau đó nhíu mày nói.

Diệp Mặc cũng gật đầu nói:

- Em nói không sai, chỗ này đúng là có người đặt một cái bẫy rồi, em chờ một chút, anh làm cho xem.

Nói xong, Diệp Mặc lại tùy ý lấy ra vài trận kỳ vứt xuống. Sau đó trận kỳ của Diệp Mặc được vất xung quanh gốc Quý Dương Vô Đàn nhanh chóng hiện ra một khốn trận, hơn nữa xung quanh khốn trận lại còn có ba tu sĩ Nguyên Anh nữa.

Có thể thấy chắc rằng, chỉ cần mấy người Thanh Nghị chạy vào đào lấy Quý Dương Vô Đàn, chắc chắn sẽ bị khốn trận giam giữ. Ba tu sĩ Nguyên Anh này một người là Nguyên Anh tầng thứ năm, hai người là Nguyên Anh tầng thứ ba, nếu như bọn họ bị mấy người trong khốn trận đánh lén, mấy người Thanh Hàn chắc chắn chạy không thoát.

Thực ra không dùng đến giả định, mấy người này trốn trong trận pháp ẩn nấp, lại dùng Quý Dương Vô Đàn làm mồi dụ, hiển nhiên là để đánh lén.

Sau khi hiểu rõ đạo lý này, vẻ mặt Thanh Hàn lạnh ngắt, mấy nữ tu trong Thanh Mộng trai tương đối dễ nói chuyện, thế nhưng cũng không thích bị người khác lập kế.

Diệp Mặc biết, mặc dù là khốn trận cấp ba, nhưng trận bàn ẩn nấp vừa nãy bị hắn phá vỡ cũng không phải là đơn giản, là một trận pháp ẩn nấp cấp sáu. Nếu như trận pháp ẩn nấp thấp hơn một chút, mấy người Thanh Hàn nói không chừng đã phát hiện ra rồi.

- Thằng nhóc này được đấy, không ngờ mày cũng hiểu trận pháp, trận pháp ẩn nấp cấp sáu mà cũng nhanh chóng bị mày phát hiện ra, đúng là không thể đoán được mày đứng cùng mấy đạo cô cũng có chút bản lĩnh.

Một tên có tu vi cao nhất trong ba tu sĩ Nguyên Anh không ngờ đã lên tới Nguyên Anh tầng thứ năm, mà người nói lại chính là tu sĩ Nguyên Anh tầng thứ năm.

Diệp Mặc trong lòng cười khẩy, chỉ là một trận pháp ẩn nấp cấp sáu, cũng muốn qua mặt một Đại sư trận pháp cấp năm như hắn sao? Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh không hiểu về trận pháp, chỉ cần quan sát kĩ một chút thì cũng có thể thấy được.

Thực ra Diệp Mặc vừa nãy là phát hiện nơi này có trận pháp, lập tức mới phát hiện vết tích linh dược bị đào đi. Thế nhưng những điều này, hắn không cần phải giải thích.

Ban đầu khi thấy khốn trận và ba tu sĩ Nguyên Anh chuẩn bị đánh lén, Thanh Hàn trong lòng đã một bụng tức tối, hiện tại tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia còn nói Diệp Mặc và đạo cô các nàng tạp nham với nhau, càng khiến cô tức hơn. Cô thậm chí không nghĩ đối phương là tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, liến phóng ra một thanh phi kiếm vọt tới

Diệp Mặc có chút không nói được gì, hắn vốn có cho rằng Thanh Hàn dẫn đầu tổ đội này, hẳn phải lý trí hơn mấy người khác, thế nhưng thật không ngờ đạo cô này chỉ là lý trí ở mặt ngoài, thực tế còn kích động hơn bất cứ người nào

Cho dù Diệp Mặc không biết thân thủ của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, thế nhưng hắn từ khí tức của hai người có thể thấy được, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia mạnh hơn Thanh Hàn nhiều. Mà hai gã tu sĩ Nguyên Anh tầng ba khác, cũng không phải Thanh Nguyệt có thể ứng đối được

Lúc này Diệp Mặc rất khó xử, nếu như là một mình hắn, hắn không chút do dự liền xông lên tiêu diệt ba người. Thế nhưng hiện tại nếu như hắn xông lên, dễ dàng giết chết mấy tên tu sĩ Nguyên Anh tầng ba tầng năm, hắn sẽ bị mấy nữ đạo cô của Thanh Mộng trai hoài nghi.

Ngay trong lúc Diệp Mặc còn đang do dự, phi kiếm của Thanh Hàn đã va chạm cùng với linh khí trường đao màu lửa đỏ mà tên Nguyên Anh tầng năm phóng ra

Phi kiếm của Thanh Hàn mang theo ba đường ánh sáng trắng, khi mới phóng ra, chỉ là ba vệt sáng, đến khi phi kiếm và trường đao chạm vào nhau, ba đường sáng trắng đã hóa thành ba đường kiếm quang sát ý dày đặc. Trong nháy mắt, ba đường kiếm quang liền như thực chất bao lấy tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, hai đường ngăn cản đường lui của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, còn một đường trực tiếp bổ về phía đan điền của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm

Một tiếng “Choang” thanh thúy vang lên, không đợi phi kiếm của Thanh Hàn bị đánh bay, ba đường kiếm quang màu trắng dày đặc đã bị đánh tan không còn thấy đâu. Mà linh khí trường đao màu lửa đỏ của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm lại chợt bổ ra một mồi lửa hình đao dài mấy trượng

Mức độ lợi hại của mồi lửa hình đao của tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm này, so với ba đường kiếm quang của bỉ Thanh Hàn mạnh gấp mấy lần. Mồi lửa hình đao dài mấy trượng còn chưa tới trước mặt Thanh Hàn, cô cũng đã cảm giác được cái loại khó chịu nóng đến tận tâm can, Hơn nữa mồi lửa hình đao càng ép gần, cô càng cảm thấy hành động của mình càng khó khăn

Lúc này cho dù cô muốn phóng pháp bảo phòng ngự, hoặc là triệu hồi phi kiếm đều không còn kịp rồi. Trong lúc vội vàng, cô chỉ có thể mạnh mẽ phóng ra một bức tường chân nguyên

Thế nhưng bức tường chân nguyên hiển nhiên đỡ không được mồi lửa hình đao của đối phương. Thanh âm “Xuy xuy” qua đi, mồi lửa hình đao lập tức bổ đôi bức tường chân nguyên của Thanh Hàn. Hơn nữa mồi lửa lại không hề yếu đi, Thanh Hàn phun ra một ngụm máu, sắp bị mồi lửa hình đao ép sát người

Diệp Mặc nhìn nhìn Thanh Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, thầm than, kinh nghiệm chiến đấu của những đạo cô này thật quá kém. Chính cô Thanh Hàn kia tuy rằng không bằng tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, nếu như không phải kinh nghiệm cô không đủ, cũng không có khả năng ngay chiêu đầu đã bị ép tới thổ huyết, còn rơi vào vòng nguy hiểm

Thật không biết Thanh Mộng trai phái tu sĩ không có chút kinh nghiệm chiến đấu tới đây làm gì? Thế nhưng Diệp Mặc nghĩ lại thì liền hiểu rõ, Thanh Mộng trai hẳn là muốn các cô dùng máu để đi thử thách đây mà

Đôi khi tư chất quá tốt, cũng không chắc là chuyện tốt. Tư chất tốt tiêu biểu cho tu luyện nhanh, tuổi đời không lớn, vậy thì sự tình trải qua cũng không nhiều

Diệp Mặc đương nhiên sẽ không ngồi xem tu sĩ Nguyên Anh này giết Thanh Hàn, hắn tiện tay từ trong nhẫn lấy ra một phi kiếm, căn bản là không phóng phi kiếm ra, mà trực tiếp nắm phi kiếm trong tay, rồi một kiếm bổ ra, đồng thời thân hắn theo kiếm mà đi.

Khi phi kiếm của hắn mới bổ ra, vẫn còn cách mồi lửa hình đao của tu sĩ Nguyên Anh đến mấy chục thước, thế nhưng đợi khi chiêu này của hắn hoàn toàn thành hình, người của hắn và phi kiếm đều đã va chạm cùng mồi lửa hình đao của tu sĩ Nguyên Anh tầng năm

Bang

Một thanh âm vang lên, Diệp Mặc mang theo phi kiếm của hắn trực tiếp đánh vào mồi lửa hình đao. Sau âm thanh va chạm đó, mồi lửa hình đao đã tiêu tán vô tung vô ảnh, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh tầng năm đối mặt với Diệp Mặc ở cự ly gần.

Tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia thấy Diệp Mặc không ngờ trực tiếp dùng kiếm phá vỡ mồi lửa hình đao, nhất thời ngây ngẩn cả người. Phải biết rằng tu vi của y đã là Nguyên Anh tầng năm rồi, còn đối phương chỉ là Nguyên Anh tầng một.

Một tu sĩ Nguyên Anh tầng một lại phá vỡ mồi lửa hình đao của y, đây là may mắn hay đối phương thực sự có thực lực này?

Thanh Hàn cũng ngây ngẩn cả người, tu vi của Diệp Mặc biểu hiện ra so với cô còn thấp hơn một chút, tự thân mình vừa rồi chút nữa bị mồi lửa hình đao đánh trúng, hắn sao lại có khả năng phá vỡ được?

Thế nhưng Thanh Hàn rất nhanh hiểu được, bất luận Diệp Mặc phá vỡ mồi lửa hình đao của đối phương như thế nào, thế nhưng tuy rằng bên mình có năm người nhưng cũng tuyệt không phải đối thủ của ba người kia.

Hiểu rõ đạo lý này. Thanh Hàn lập tức lạnh giọng quát:

- Các người là ai? Dám phục kích người của Thanh Mộng Trai?

Diệp Mặc đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Thanh Hàn, sau khi nói ra môn phái của bản thân, nếu như không phải bại não, thì chắc bọn họ đều không chọn việc xung đột cùng với đệ tử của tông môn chín sao. Đáng tiếc chính là, Diệp Mặc biết lời nói này của Thanh Hàn là vô ích, đối phương cũng không phải người mù, đám người Thanh Hàn mặc y phục có dấu ấn của Thanh Mộng Trai rất rõ ràng, bọn họ không nhìn thấy sao?

Đám người Thanh Nguyệt cũng đều hiểu được, cùng lấy ra pháp bảo xông lên.

- Thanh Mộng Trai là cái gì vậy? Bằng mấy người các cô cùng với tên tiểu tử này sao?

Tu sĩ Nguyên Anh tầng năm sau khi thấy Diệp Mặc phá được mồi lửa hình đao của hắn thì cũng chỉ ngây người trong chốc lát, liền lập tức cười nhạt châm chọc.

- Các người đều không phải tu sĩ của Nam An Châu? Các người là yêu tu của Vô Tâm Hải....

Nghe thấy tu sĩ Nguyên Anh tầng năm cười nhạt, Thanh Hàn lập tức ngạc nhiên thốt lên.

Nếu như đối phương là tu sĩ của Nam An Châu, tuyệt đối không dám vô lễ với đạo cô của Thanh Mộng Trai như vậy. Mà ba gã tu sĩ Nguyên Anh trên tầng ba lại ở cùng đội ngũ, ngoại trừ là yêu tu của Vô Tâm Hải thì còn có thể là người nào?

Diệp Mặc không nói gì, hắn biết ba tên này tuyệt đối không phải yêu tu. Nếu như là yêu tu sử dụng qua Huyễn hình đan để biến hóa hình dáng, hắn liếc mắt là có thể thấy được. Mà yêu tu muốn tu thành hình người, nhất định phải trải qua Hóa Hình Kiếp, chí ít cần đến trình độ của tu sĩ Kiếp Biến mới có thể được. Còn không thì chỉ có thể thông qua các loại đan dược Huyễn hình đan, thế nhưng thông qua đan dược biến hình thì đều không thể che dấu được khí tức.

Đương nhiên còn có một loại đan dược gọi là ‘Hóa hình đan’, loại đan dược này đối với yêu thú biến hình rất là triệt để, thế nhưng đối với tu vi của yêu thú cũng có yêu cầu, chí ít cũng cần là yêu thú đã ngoài cấp tám mới có thể sử dụng.

Ba người này căn bản là không có khí tức của yêu thú, hiển nhiên là tu sĩ nhân loại không thể nghi ngờ.

Tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm cười hắc hắc, cũng không trực tiếp trả lời chỉ là nói:

- Lưu lại nhẫn trữ vật của mấy người, sau đó cút, ta sẽ không gây thương tổn tính mạng mấy người

Nói xong y nhìn Diệp Mặc một chút, hiển nhiên vừa rồi Diệp Mặc ngăn trở mồi lửa hình đao của y, khiến y có chút kiêng kỵ trong lòng. Nếu như không phải vì có chút kiêng kỵ Diệp Mặc, không nhìn rõ được tu vi của Diệp Mặc, nói không chừng y đã sớm giết hết tất cả rồi.

Diệp Mặc trong lòng cười nhạt, kinh nghiệm chiến đấu và âm mưu của hắn cao hơn nhiều so với tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm này, hiển nhiên biết y không phải thật tâm muốn thả người. Nói không chừng ngay sau khi bọn họ lưu lại nhẫn, ba người này sẽ lập tức động thủ.

- Nằm mơ đi.

Thanh Nguyệt thoạt nhìn rất dễ ngượng ngùng, thế như sau khi tức giận, ngay cả nửa phẩn ngượng ngùng cũng không thấy. Nói xong, cô lập tức lấy ra một pháp bảo hoa sen xông lên trước.

Thanh Hàn ngăn cản cô lại, Thanh Hàn và đối phương đã giao thủ, tuy rằng đều không toàn lực ra tay, thế nhưng cô biết, một khi giao chiến bên mình tuyệt đối không bằng đối phương. Đối phương ba người không chỉ có tu vi cao hơn các nàng rất nhiều, hơn nữa cũng không phải là tu sĩ bình thường

- Có giao ra nhẫn trữ vật hay không, chúng tôi còn phải thương lượng lại một chút.

Diệp Mặc nói với tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia xong, liền truyền âm cho Thanh Hàn nói rằng:

- Thanh Hàn sư tỷ, cô mang theo mấy sư muội đi trước. Tôi sẽ thuyết phục bọn chúng không truy đuổi các cô.

Tu vi của Thanh Hàn là Nguyên Anh tầng hai, bên ngoài biểu hiện ra còn mạnh hơn Diệp Mặc một tầng, thế nên Diệp Mặc chỉ có thể gọi cô là sư tỷ.

Tu sĩ Nguyên Anh tầng năm biết Diệp Mặc hiểu về trận pháp lại có thể ngăn trở mồi lửa hình đao của y, vốn đã có kiêng kỵ. Hiện tại Diệp Mặc nói bọn họ cần thương lượng một chút mới có thể giao ra nhẫn trữ vật, nên chỉ cười lạnh một tiếng nhưng cũng đành phải im lặng.

- Như thế sao được?

Thanh Hàn lập tức kiên quyết không đồng ý.

Diệp Mặc biết Thanh Hàn bốn người tuy rằng kinh nghiệm không dủ, thế nhưng cũng không phải kẻ vứt bỏ đồng bạn. Cho nên Thanh Hàn kiên quyết không đồng ý. Diệp Mặc lập tức truyền âm nói rằng:

- Tôi ngăn cản bọn họ, đồng thời thuyết phục bọn họ không truy đuổi các cô, chờ các cô trốn thật xa, tôi có Tiểu Na Di Phù có thể chạy trốn, các cô cứ đi trước tôi khẳng định mình có thể thoát được.

Tuy rằng Diệp Mặc có một tấm Đại Na Di Phù, thế nhưng hắn cũng không dám nói hắn có Đại Na Di Phù. Phải biết rằng Đại Na Di Phù là loại bùa rất hiếm có, mà bùa của Diệp Mặc là từ trên người của Điền Ngạo Phong lấy được, vạn nhất chuyện này bại lộ ra thì đối với bản thân là được không bù mất rồi.

Thanh Hàn kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Mặc, Tiểu Na Di Phù tuy không phải loại quý hiếm, nhưng một tu sĩ Nguyên Anh cũng không thể tùy ý có được. Một tấm Tiểu Na Di Phù, có thể chạy trốn khỏi thần thức của mấy người tu sĩ Nguyên Anh này, vậy Ninh Tiếu Ma nói hắn có biện pháp đào tẩu hẳn là không nói dối

Thanh Hàn nghĩ tới đây gật đầu, càng nghĩ con người Ninh Tiểu Ma thật tốt, các cô chỉ là người dẫn đường mà thôi, đối phương có ‘Tiểu Na Di Phù’ mà cũng không một mình chạy trốn, trái lại còn chờ các cô trốn trước, mới chuẩn bị trốn, hắn thực là một tu sĩ không tệ. Chỉ là cô không biết, Ninh Tiếu Ma dùng biện pháp gì để khiến ba tên tu sĩ này không truy sát các cô.

Thanh Nghi và Hạ Ấu San hỏi Diệp Mặc nhiều vấn đề nhất, trái lại lo lắng cho Diệp Mặc nhất.

Thấy ánh mắt lo lắng của hai cô gái, trong lòng Diệp Mặc cũng có chút ấm áp, hắn biết mình muốn lấy bản đồ là lúc này rồi. Hắn đang muốn truyền âm cho Thanh Hàn muốn một phần bản đồ, chợt nghe tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm lạnh giọng nói:

- Được rồi, nếu bây giờ không chịu giao nhẫn ra, chúng tao ra tay đây

Tu sĩ Nguyên Anh tầng năm có chút nhịn không được nữa rồi, tuy rằng y kiêng kỵ Diệp Mặc, nhưng cũng không muốn mất thời gian. Y nghĩ rằng coi như là đối phương cả năm người cùng động thủ thì cũng là phải chết không nghi ngờ, giao nhẫn ra mới là lựa chọn tốt nhất của đối phương. Dù sao giao ra nhẫn, còn có thể trông cậy vào khả năng mình có thể thả chúng ra, về phần không tha, vậy đương nhiên là do mình nói rồi.

Diệp Mặc giật mình, hiển nhiên lai lịch ba tên này là không bình thường, nếu Thanh Hàn các nàng có bản đồ, nói rõ trong tay ba tên kia cũng có, căn bản là không cần phải hỏi đám người Thanh Hàn chuyện bản đồ.

Nghĩ tới đây, hắn cười ha hả, đi tới tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm thấy Diệp Mặc đi tới, trái lại lui về phiá sau một chút. Thế nhưng y rất nhanh phản ứng lại, cảm giác hành động của mình không đúng, nghĩ tới đây lại tiến lại một bước.

Diệp Mặc dừng lại, bỗng nhiên ra tay, trong tay hắn xuất hiện một mồi lửa màu vàng nhạt, xung quanh mồi lửa vẫn còn một chút sương màu trắng nhạt

- Tuyết tinh hỏa?

Tu sĩ Nguyên Anh tầng năm kia khiếp sợ kêu lên.

Không riêng gì tên tu sĩ Nguyên Anh tầng năm, chính hai gã tu sĩ Nguyên Anh tầng ba phía sau y cũng chấn động mà nhìn chằm chằm vào 'Tuyết tinh hỏa' trong tay Diệp Mặc, bọn họ nghĩ không ra ở đây lại gặp phải một tu sĩ Nguyên Anh tầng một có được mồi lửa kỳ dị. Chính là 'Tuyết tinh hỏa' xếp hạng rất cao ở Tu Chân giới.

'Tuyết tinh hỏa' xếp thứ mười lăm, là một mồi lửa thuộc tính thủy thuần túy. Trong các loại mồi lửa kỳ dị ở Tu Chân giới, có thể nói là mồi lửa tốt nhất để luyện chế đan dược thuộc tính thủy. Bất luận là Luyện đan sư hay Luyện khí sư, thì loại mồi lửa thuộc tính thủy này đều là vật báu vô giá.

- Không ngờ mày lại có 'Tuyết tinh hỏa'…

Gã tu sĩ Nguyên Anh tầng hai than một câu, sau đó ánh mắt y ánh nhìn nóng bỏng, hai gã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net