C551 - 625

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 551: Tung tích của chị Nhan

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê truyện

Người đầu tiên Diệp Mặc nghĩ đến là Sát Nhất, chẳng nhẽ ông ta đã cứu Thạch Khai Căn? Bất luận có phải là Sát Nhất hay không, Diệp Mặc đã quyết định đến địa bàn của ông ta xem xem.

-Sao anh ở đây vẫn chưa đi?

Diệp Mặc nhìn La Hưng nghi ngờ hỏi, theo lý mà nói lần trước anh ta nên rời khỏi San Francisco, không ngờ bây giờ vẫn ở đây.

La Hưng nghe Diệp Mặc nói, sắc mặt lộ vẻ mất tự nhiên, hình như có gì đó khó nói. Diệp Mặc xua tay, ngắt lời cậu ta muốn nói:

-Cảm ơn tin tức của anh, tôi đi đây.

La Hưng phản ứng trở lại, lúc muốn nói gì đó thì Diệp Mặc đã mất hút.

Diệp Mặc đoán không sai, Thạch Khai Căn đúng là được Sát Nhất cứu, ngay cả Đồng Trụ cũng được ông ta cứu. Chỉ là điều khiến Sát Nhất nghi ngờ, thường thì nhựng chuyện liên quan đến Diệp Mặc, hắn ta rất nhanh tìm. Bang phái đại chiến ở phố người Hoa - San Francisco đã xảy ra gần một tháng trước, Diệp Mặc vẫn chưa đến.

Thạch Khai Căn cũng đang nghi ngờ tại sao Diệp Mặc không đến, thậm chí điện thoại của hắn cũng không gọi được. Anh ta biết sở dĩ Sát Nhất cứu anh ta chắc chắn có liên quan đến Diệp Mặc, lúc trước Diệp Mặc đi qua Ngũ Châu, hình như Sát Nhất kiêng dè Diệp Mặc. Từ khi Sát Nhất cứu mạng anh ta, anh ta có thể nhìn ra, bản lĩnh của Sát Nhất không dưới Diệp Mặc. Một người có bản lĩnh như thế, sao lại phải kiêng dè Diệp Mặc?

Dù như thế nào, Sát Nhất đã cứu anh ta, trong lòng anh ta vẫn cảm kích. Nếu không phải Sát Nhất, anh ta sẽ không chỉ bị thương nhẹ, chắc chắn không có cơ hội trốn ra.

Khi Diệp Mặc đến Ngũ Châu lần nữa, Sát Nhất đang nói chuyện với Thạch Khai Căn. Hai người đều không ngờ Diệp Mặc lại bất ngờ xuất hiện ở đây.

-Anh Diệp…

Sát Nhất cứu Thạch Khai Căn là vì nể Diệp Mặc, anh ta là một người thực tế, nếu không phải Diệp Mặc, anh ta sẽ không đi làm việc tốn công mà chẳng được gì. Tuy Tam Phiên Bang không làm gì được anh ta, nhưng dưới anh ta còn có người khác, huống hồ Tam Phiên Bang lại là rắn địa phương

Vết thương của Thạch Khai Căn vốn không nặng, có cao thủ Sát Nhất ở đây, càng sớm lành. Ông ta nhìn thấy Diệp Mặc đi đến, vội vàng đứng dậy chào một câu anh Diệp.

-Đồng Trụ không ở đây à?

Diệp Mặc thấy Thạch Khai Căn không việc gì, mới yên tâm. Thạch Khai Căn giúp hắn làm việc, nếu xảy ra chuyện gì, hắn cũng hơi áy náy.

-Trụ Tử đi thăm dò tin tức rồi …

Thạch Khai Căn vừa dứt lời thì Đồng Trụ lên tiếng.

-Anh Thạch, tối nay em nhìn thấy Dick rồi... Sát bang chủ cũng có mặt đấy.

Đồng Trụ nói xong mới nhìn thấy Diệp Mặc, vui mừng gọi:

-Anh Diệp, cuối cùng anh đã đến rồi.

Diệp Mặc nhìn Đồng Trụ có chút bối rối liền vỗ vỗ vai cậu ta. Thạch Khai Căn và Đồng Trụ trở nên thế này, có thể nói là đã bị hắn liên lụy. Nhất là Thạch Khai Căn, nếu không phải vì phân phó của hắn, cũng sẽ không ở lại Đường Bang.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Diệp Mặc nhìn Thạch Khai Căn hỏi, tuy La Hưng nói rất rõ, nhưng Diệp Mặc vẫn muốn nghe Thạch Khai Căn nói như thế nào, dù sao ông ta mới là người trải qua chuyện này.

Cách nói của Thạch Khai Căn, Đồng Trụ hai người họ cơ bản thống nhất với những lời La Hưng nói, điểm khác biệt là Dick biết được sau khi Thạch Khai Căn được người ta cứu, còn tìm tung tích của ông ta. Theo ý của Dick, không bắt được Thạch Khai Căn, ép hỏi ra người đứng sau đã tiêu diệt “Liên Minh ngầm”, thì y sẽ không từ bỏ ý định.

Vì Tam Phiên Bang ép sát từng bước nên việc kinh doanh gần đây của Sát Nhất cũng bị ảnh hưởng nhiều.

-Ông vẫn buôn người à?

Diệp Mặc không thích việc này, chỉ là Sát Nhất một lần nữa cứu Thạch Khai Căn, khiến Diệp Mặc có chút mâu thuẫn.

Sát Nhất vội vàng đáp:

-Không có, từ lần trước gặp anh, sau khi nghe lời anh, em đã không làm việc này nữa rồi, bây giờ em đang buôn bán vũ khí đạn dược.

-Anh buôn bán vũ khí đạn dược? Anh có thể lấy được vũ khí mới nhất?

Diệp Mặc bỗng nhớ đến Lạc Nguyệt, tuy Lạc Nguyệt đã mua được một vài vũ khí đạn dược, nhưng đều là đồ người khác thải ra. Còn những quốc gia kia căn bản sẽ không bán vũ khí đạn dược cho Lạc Nguyệt, phần lớn vũ khí đạn dược Lạc Nguyệt có được đều thông qua con đường ngầm.

Sát Nhất vẫn chưa trả lời, Thạch Khai Căn đã tiếp lời:

-Vũ khí của Mỹ và Hoa Hạ không giống nhau, chúng đều do các thương buôn vũ khí cung cấp, sau đó chính phủ Mỹ mua của họ. Tuy nhiên những người buôn bán vũ khí dường như đều có chính phủ đứng sau lưng, nhưng vì dính đến lợi ích cá nhân nên ở Mỹ mua được vũ khí tiên tiến nhất dễ hơn ở trong nước hay chỗ khác nhiều.

- Đúng vậy, các thương nghiệp sản xuất vũ khí chiến lược thật sự như Lockheed Martin, Boeing, Raytheon, General Dynamics, ATK các loại có quan hệ vô cùng mật thiết với chính phủ cùng quân đội, nhưng không phải quốc hữu, hoặc là nói bọn họ ở bên ngoài không phải lá bí mật. Sự mua bán của số vũ khí chiến lược này bị một số quản chế, chúng ta không lấy được đâu, nhưng đối với một số vũ khí hạng nhẹ thường quy lại rất dễ có được

Sát Nhất bổ sung nói.

Diệp Mặc gật đầu nói:

-Đã như vậy, anh hãy phụ trách mua giúp tôi vũ khí hạng nhẹ tiên tiến nhất, còn về bản vẽ thiết kế chiến lược, tôi sẽ đến chỗ buôn bán vũ khí lấy về. Hiện giờ công ty tôi đã chuyển đến Lạc Nguyệt rồi, anh chắc cũng biết.

Sát Nhất vẫn luôn muốn nói lời này, bây giờ Diệp Mặc nhắc đến, anh ta càng kích động. Lần này anh ta không do dự nữa, nói thẳng:

-Diệp tiền bối, em biết dược phẩm Lạc Nguyệt muốn gia nhập vào Lạc Nguyệt thành, tiền bối …

Nghe Sát Nhất nói, Thạch Khai Căn và Đồng Trụ cũng hồ hứng theo, đương nhiên bọn họ sớm đã biết câu chuyện truyền kỳ về dược phẩm Lạc Nguyệt của Diệp Mặc. Tuy bọn họ giờ đã là tay chân của Diệp Mặc, bọn họ càng mong muốn gia nhập vào Lạc Nguyệt thành, chỉ là lúc này Diệp Mặc đang nói chuyện với Sát Nhất, bọn họ không tiện nói chen vào.

Diệp Mặc hiểu suy nghĩ của bọn họ, khẽ mỉm cười nói:

-Đương nhiên, tôi đã nói lời này, chính là cho phép các anh gia nhập Lạc Nguyệt thành, nếu bây giờ các anh muốn trở về Lạc Nguyệt cũng được, nếu các anh ở lại đây, thì hãy tiếp tục giúp tôi để ý một chút đến vấn đề vũ khí đạn dược của Mỹ và giúp tôi mua một vài vũ khí đạn dược tiến tiến nhất, nếu Mỹ có được công nghệ tiên tiến nhất, các anh có thể lập tức nói cho tôi biết.

Từ góc độ cá nhân mà nói, Diệp Mặc không thể không bái phục Mỹ là một quốc gia khai sáng. Rất nhiều nơi tốt hơn những quốc gia khác, nếu Mỹ không muốn thâu tóm Lạc Nguyệt, Diệp Mặc cũng sẽ không tìm Mỹ động thủ. Dù cho Mỹ có lớn mạnh đến mấy, quốc gia này muốn động thủ với Lạc Nguyệt thì đừng trách Diệp Mặc ra tay trước. Còn một điều nữa, thực chất bên trong tư chất của Mỹ hình như là cái loại tự mạn ta đây đứng đầu thế giới, khiến Diệp Mặc nhìn không quen.

-Không vấn đề gì, em bằng lòng ở lại đây tiếp tục buôn bán vũ khí đạn dược.

Sát Nhất thể hiện ngay. Thạch Khai Căn và Đồng Trụ đương nhiên sẽ không lạc hậu, theo sát cho thấy rõ thái độ của bọn họ.

Ba người bằng lòng ở lại hỗ trợ, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không bạc đãi bọn họ, hắn lấy ra ba chiếc vòng tay phòng ngự tặng cho ba người, ít nhất có thể cứu bọn họ một lần. Tuy Thạch Khai Căn và Đồng Trụ không hiểu lắm về chiếc vòng tay phòng ngự, nhưng bọn họ từng tận mắt nhìn thấy quả cầu lửa mà Diệp Mặc ra tay. Huống hồ dược phẩm Lạc Nguyệt mà Diệp Mặc thành lập đã chiếm lĩnh được Lạc Nguyệt, tuyên bố độc lập, các kiểu đều khiến trong lòng bọn họ cảm thấy Diệp Mặc là một người rất mạnh và thần bí. Hắn đã nói có thể là có thể.

Từ trước đến nay trong lòng Sát Nhất luôn kính nể Diệp Mặc, lúc trước Diệp Mặc từ Thuần An đến HongKong dường như chỉ trong nháy mắt, chuyện này cho tới bây giờ y vẫn chưa hiểu. Cho nên với những gì của Diệp Mặc, anh ta xem là bảo bối.

Dù Sát Nhất khước từ nhưng Diêp Mặc vẫn để lại năm mươi triệu đô la Mỹ cho anh ta, năm mươi triệu đô la Mỹ này là lúc trước sau khi giết Jason có được. Nói thực lòng, hắn ít khi dùng tiền, cho nên tuy hắn nhiều tiền, nhưng lại ít khi dùng đến. Muốn Sát Nhất làm việc, không thể khiến anh ta tốn tiền.

-Tôi còn muốn đến một vài nơi buôn bán vũ khí đạn dược lấy tư liệu về, các anh biết chỗ để bản vẽ nghiên cứu của bọn buôn bán vũ khí đạn dược không?

Diệp Mặc hỏi câu này khiến cho ba người ban nãy vẫn chìm trong vui sướng hoàn toàn hóa đá.

Đi đến nơi buôn bán vũ khí đạn dược lấy bản vẽ thiết kế vũ khí đạn dược về? Không phải là lấy trộm sao? Chuyện này cũng có thể? Dù Diệp Mặc lợi hại đến đâu cũng không làm được việc này. Bọn họ không biết ngay cả vàng của Fort Knox - Mỹ cũng đã bị Diệp Mặc lấy, nếu bọn họ biết việc này, khẳng định sẽ không ngạc nhiên với lời nói của Diệp Mặc như vậy.

Diệp Mặc biết nếu cho Diệp Tinh thời gian, cậu ấy chắc chắn có thể thiết kế ra vũ khí tiên tiến nhất. Nhưng hắn biết thời gian của Lạc Nguyệt có hạn, cùng với việc để Diệp Tinh bọn họ thiết kế, chi bằng trực tiếp đến chỗ buôn bán vũ khí đó lấy về rồi đưa thẳng cho Diệp Tinh bọn họ sửa lại là được.

Sau một hồi lâu, Sát Nhất là người đầu tiên định thần lại mới lên tiếng:

-Tiền bối, anh không đùa đấy chứ?

Diệp Mặc khẽ mỉm cười:

-Tôi đương nhiên là không đùa, hơn nữa còn muốn làm xong việc trong sáng hôm nay, buổi tối tôi còn đến Tam Phiên Bang xem xem.

Lời nói của Diệp Mặc làm cho ba người nghĩ rằng Diệp Mặc đang nói nhảm, dù muốn đi lấy trộm bản vẽ, cũng phải đi buổi tối chứ, ban ngày? Giữa ban ngày đến công ty vũ khí của Mỹ ăn trộm bản vẽ? Điên rồi, thật sự là điên rồi. Nếu để cho bọn họ nghĩ, bọn họ thà để ban ngày Diệp Mặc đến Tam Phiên Bang còn buổi tối đi lấy trộm bản vẽ, mặc dù như vậy vẫn rất điên rồ.

Bọn họ nhanh chóng biết Diệp Mặc không phải đùa, lời Diệp Mặc nói là thật, còn thật hơn cả vàng trắng.

-Nhưng những công ty kia đều ở những địa điểm khác nhau, hơn nữa…

Sát Nhất chưa nói hết, Thạch Khai Căn đã biết ý của anh ta. Các công ty ở khắp mọi nơi trên nước Mỹ, thêm vào cách kiểm tra nghiêm ngặt hiện nay của Mỹ, một người Hoa Hạ muốn đến nhiều nơi như thế trong một ngày, căn bản không thể.

Diệp Mặc xua tay:

-Cái này tôi sẽ nghĩ cách, anh trước hãy đưa những tư liệu kia cho tôi.

Diệp Mặc có một tấm bản đồ chi tiết của Mỹ, chỉ cần có địa chỉ, hắn có thể tìm ra. Đã đến Mỹ, đương nhiên phải kiếm được nhiều tiền mới đi. Tiền hắn đã cầm đi một ít nhưng Diệp Mặc vẫn cảm thấy không đủ.

Sát Nhất rời đi tìm kiếm tư liệu, Thạch Khai Căn bỗng vỗ đầu nói:

-Anh Diệp, khi anh đi đã giao cho em tìm tung tích của chị Nhan, sau đó em đã tìm được rồi. Nhưng chưa kịp báo cáo cho anh thì đã xảy ra chuyện Tam Phiên Bang xâm lấn.

Diệp Mặc ngạc nhiên, thậm chí hắn nghĩ chị Nhan rất có khả năng có quan hệ huyết thống và là mẹ hắn. Nhưng vẫn chưa tìm thấy, hắn vẫn có thể bình tĩnh xử sự. Nhưng hắn nghe Thạch Khai Căn nói đã tìm được tung tích của chị Nhan, hắn bỗng có cảm giác không nói nên lời.

Chương 552: Thị trấn Mexika

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê truyện

Từ khi quen biết Diệp Mặc cho tới nay, Thạch Khai Căn chưa bao giờ thấy vẻ mặt này của Diệp Mặc, lại càng không dám chần chừ nói:

-Một tháng trước, em tìm được một người vốn là người của Hán Văn bang, tên là Lưu Sơn. Năm đó, sau cuộc hỗn chiến giữa các bang phái, đúng là bang chủ của Hán Văn Bang đã phái người đưa chị Nhan đi. Sau đó, Hán Văn bang bị tiêu diệt, một vài anh em chạy thoát. Lưu Sơn mà em gặp chính là một trong những người chạy thoát, hắn gặp chị Nhan và một người khác bảo vệ chị Nhan trên đường.

- Ba người gặp nhau mới phát hiện ra không có tiền, chị Nhan tháo chiếc vòng tay ra, đưa chiếc vòng cho người bảo vệ mình đi đổi lấy tiền. Nhưng sau khi người anh em đó đi thì không quay lại nữa. Chị Nhan và Lưu Sơn đợi rất lâu, anh ta vẫn chưa về, sau đó hai người nghe thấy tiếng súng, không dám tiếp tục đợi nữa. Nhiệm vụ bảo vệ chị Nhan đặt lên vai Lưu Sơn, Lưu Sơn cũng được coi là trung thành với Hán Văn bang. Sau khi anh ta đưa chị Nhan đến thị trấn Mexika thì anh ta và chị Nhan lạc nhau.

-Lưu Sơn thì sao? nguồn tunghoanh.com

Một lúc lâu sau Diệp Mặc mới hỏi.

Thạch Khai Căn hổ thẹn nói:

-Em tìm thấy anh ta ở thành Daly, sau đó lần thứ hai khi em đi tìm anh ta thì anh ta đã chuyển đi rồi. Em nghĩ anh ta không muốn có liên quan gì đến Hán Văn bang nữa, em hiểu suy nghĩ của anh ta, nên cũng không tìm anh ta nữa.

Nói xong, không đợi Diệp Mặc trả lời, Thạch Khai Căn liền lấy ra tấm bản đồ thị trấn rất cụ thể đưa cho Diệp Mặc nói:

-Đây là vị trí thị trấn Mexika, địa điểm được khoanh vòng tròn ở trên chính là nơi trước kia chị Nhan và Lưu Sơn lạc nhau. Sau khi chuẩn bị xong, em vẫn chưa kịp đi tìm thì đã xảy ra chuyện Tam Phiên Bang. Sau này Sát bang chủ cứu em, em từng đi tìm, nhưng không có một chút tin tức nào cả. Vì Tam Phiên Bang theo dõi quá chặt, nên em không dám ra ngoài thường xuyên.

Diệp Mặc cầm lấy tấm bản đồ rồi quan sát kĩ tấm bản đồ, ngay cả Sát Nhất tiến đến cũng không biết.

Thật lâu sau, Diệp Mặc mới cất bản đồ, trong lòng thấy lo cho số kiếp lênh đênh của chị Nhan. Tuy hắn đến từ Lạc Nguyệt nhưng Diệp Mặc là người trọng tình cảm, nếu không thì hắn đã không nhìn Diệp Lăng và Diệp Tử Phong với ánh mắt khác. Nói về bản chất, nếu chị Nhan thực sự là mẹ của Diệp Mặc, thì đó chính là tình cảm huyết thống.

Ai biết được thiếu gia bị bỏ rơi Diệp Mặc kia có phải là kiếp trước của hắn? Cho dù không phải thì dòng máu trong hắn cũng thay đổi rồi. Có những thứ không thể nào xóa đi, cuộc gặp gỡ với chị Nhan hắn không thể không lo lắng.

-Diệp tiền bối, những tư liệu này em đã lấy được rồi, anh xem xem.

Thấy Diệp Mặc đã định thần lại, Sát Nhất vội vàng đưa thứ trên tay cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhận lấy nhưng không nhìn kỹ, mà cất đi ngay. Một lát sau mới nói:

-Tôi muốn ra ngoài một chút, còn về chuyện Tam Phiên Bang, đợi tôi về hẵng hay.

Thạch Khai Căn đoán Diệp Mặc đến thị trấn Mexika, anh ta do dự một lúc, nghĩ nghĩ nhưng không nói. Lần trước Diệp Mặc vì chị Nhan mà đến, cho thấy rõ hắn và chị Nhan có quan hệ đặc biệt. Những chuyện khác, đợi hắn xử lý việc của chị Nhan rồi hãy nói tiếp.

Diệp Mặc bình tĩnh trở lại, hắn thấy bộ dạng muốn nói nhưng lại không nói ra của Thạch Khai Căn, liền hỏi:

-Anh có chuyện gì muốn nói?

-Anh Diệp, còn một chuyện nữa em chưa kịp nói. Lần trước sau khi anh đi, Hoàng Mân đến tìm anh, cô ấy nghe nói anh đi rồi rất thất vọng.

Thạch Khai Căn thấy Diệp Mặc hỏi liền vội vã trả lời.

-Hoàng Mân?

Diệp Mặc nhíu mày, hắn không quen cô gái này, huống hồ đây vẫn là ở Mỹ, hắn không nhớ quen cô gái này ở Mỹ khi nào, cô ấy tìm hắn làm gì?

Thạch Khai Căn thấy Diệp Mặc không nhớ ra, liền nói thêm:

-Sau khi chúng ta tiến vào Hồng Vũ bang, cô ấy là người ngồi bên cạnh Chu Hoành Sinh.

Thạch Khai Căn nói như vậy, Diệp Mặc liền nhớ ra ngay. Lúc đấu “Tam tức phi đao” Jonh Jay đến Hồng Vũ bang bảo Chu Hoành Sinh phải giao mình ra. Kết quả là bị cô gái đó cự tuyệt ngay lúc đó, hơn nữa Hoàng Mân còn bảo vệ hắn. Khi đó hắn cảm thấy kì lạ, từ trước đến nay mình và cô gái đó không quen biết, vì sao cô ấy lại bảo vệ mình?

Đối với Hoàng Mân, Diệp Mặc có chút ấn tượng, diện mạo cô gái này tuy bình thường, nhưng suy nghĩ rất chín chắn. Nghĩ đến đây Diệp Mặc mở miệng hỏi:

-Sau khi Hồng Vũ bang bị diệt, Hoàng Mân thế nào?

Thạch Khai Căn trả lời ngay:

-Con người Hoàng Mân rất thông minh, sau khi Chu Hoành Sinh bác bỏ ý kiến bảo vệ anh của cô ấy, cô ấy liền lui ra, không phải cô ấy tạm thời rời đi mà lúc ấy rời khỏi Hồng Vũ bang luôn. Sau này sau khi Chu Hoành Sinh biết mình sai, đi tìm Hoàng Mân nhưng tìm không thấy.

Diệp Mặc gật đầu, Hoàng Mân này rất thông minh, khi đó cô lập tức rút lui, không ngờ lại quyết đoán như vậy, biết Chu Hoành Sinh không đáng để mình giúp sức thì rời đi ngay. Nhưng cô đã rời đi, lại còn tìm mình làm gì? Diệp Mặc không phải xã hội đen và cũng không phải đại ca trong xã hội đen.

-Cô ấy nói gì?

Diệp Mặc hỏi tiếp.

Thạch Khai Căn nói:

-Cô ấy chỉ hỏi anh đến San Francisco chủ yếu có phải vì tìm chị Nhan, còn hỏi lần sau khi nào anh đến. Vì cô ấy nói đã biết việc này, em cũng không giấu. Còn về lần sau lúc nào anh đến, em nói em cũng không biết. Sau đó cô ấy đi rồi thì không nghe được tin tức nữa.

Diệp Mặc không hỏi nữa, tâm kế của Hoàng Mân không tồi, tâm kế của cô và Bành Nhạc Cơ không giống nhau, cô muốn làm một vài việc. Nếu để cô đi giúp Hư Nguyệt Hoa thì thật tuyệt, nhưng nếu đã đi rồi thì hỏi làm gì.

So sánh với những nơi khác của Mỹ, thậm chí những thị trấn khác của San Franciso, thị trấn Mexika quá bình thường. Ngay cả đường phố cũng lộn xộn, những tòa nhà kia lại càng cũ kỹ. So với những nơi khác của Mỹ, Diệp Mặc cảm thấy thị trấn này thực sự kém xa.

Diệp Mặc đứng trước một tiệm cà phê, tiệm cà phê này mới mở. Địa điểm mà Thạch Khai Căn khoanh chính là nơi này, lúc trước chị Nhan từng đến đây, chỉ là vốn không có tiệm cà phê này.

Diệp Mặc thở dài, nhiều năm đã qua đi, không cần nói chị Nhan gần như sẽ không tiếp tục ở thị trấn này, dù là cô ấy vẫn còn ở đây thì trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không thể tìm thấy được.

Bước vào tiệm cà phê, Diệp Mặc tùy ý gọi một cốc cà phê, hắn không hiểu tiếng anh, chỉ là tùy ý chọn một loại mà thôi. Cà phê được bê lên, phía trên có sủi bọt, Diệp Mặc quấy lên rồi uống một ngụm có chút đắng, hắn không thích hương vị này.

Tiện tay cầm tờ báo bên cạnh lên, đầu đề của trang nào cũng là hình ảnh của ngân hàng Mỹ và còn có bức tường của kho vàng mà Diệp Mặc đã đào. Diệp Mặc khẽ mỉm cười, thật là nhanh, mới có buổi sáng mà báo đã ra rồi. Tuy hắn hầu như không hiểu tiếng anh, nhưng đoán cũng có thể đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Chỉ là không biết kho vàng bị chuyển đi, người Mỹ có phát hiện ra không. Nếu Nhà Trắng phát hiện ra kho vàng đã bị chuyển đi, bọn họ có phát điên lên không?

Nghe nói kho vàng đó rất ít người đi vào, nếu mấy năm sau người Mỹ mới phát hiện ra kho vàng đã bị chuyển đi thì thật nực cười.

Diệp Mặc ngồi chưa lâu, một cô gái tóc vàng bưng cốc cà phê đến trước mặt Diệp Mặc dùng tiếng anh hỏi một câu:

-Anh là người Hoa Hạ?

Câu nói này Diệp Mặc hiểu, nhưng hắn không muốn nói chuyện với cô gái này, liền giả bộ không hiểu, uống một ngụm cà phê không thích.

-Xin hỏi, anh là người Hoa hạ à?

Cô gái tóc vàng thấy Diệp Mặc không trả lời, lại hỏi tiếp, nhưng lần này dùng tiếng Trung, trái lại phát âm rõ ràng, nói không tồi.

Diệp Mặc bất đắc dĩ gật đầu:

-Đúng vậy, cô có chuyện gì?

-Ồ, tốt quá, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện… à không, tôi nghĩ tôi có thể giúp anh…

Lời nói của cô gái tóc vàng khiến Diệp Mặc rất ngạc nhiên, muốn hắn giúp? Người Mỹ trước nay cứ đến làm quen như vậy sao? Hơn nữa, mình còn chưa cần cô ta giúp.

Không đợi Diệp Mặc nói tiếp, cô gái tóc vàng bỗng thầm thì bên tai Diệp Mặc:

-Chúng ta ra ngoài nói được không? Tôi nghĩ có lẽ anh sẽ thấy hứng thú hơn.

Sở dĩ Diệp Mặc ngồi đây uống cà phê là muốn tâm trạng yên tĩnh một chút. Hắn nghĩ lúc trước một mình chị Nhan ở trong tình cảnh lưu lạc nơi đất khách, cô đơn không ai giúp mà thấy lo. Nhưng cô gái này làm cho tâm trạng vốn không tốt của Diệp Mặc càng tồi tệ hơn.

Diệp Mặc đứng dậy, đặt tờ tiền một trăm đô lên bàn rồi quay người đi. Trên người hắn ngoài tờ tiền mệnh giá một trăm đô thì không có tiền lẻ.

Cô gái tóc vàng thấy Diệp Mặc trả tờ tiền một trăm đô thì vội vàng cầm lấy tiền, rồi lấy thẻ của mình trả tiền giúp hắn. Nhân viên quầy ba nhìn thấy cô đi cùng Diệp Mặc, cứ nghĩ là họ là một đôi, nên không quan tâm.

Cô gái tóc vàng đi ra khỏi tiệm cà phê liền đi đến bên cạnh Diệp Mặc. Thậm chí còn dùng tay nắm lấy cánh tay của Diệp Mặc, còn cố ý cọ ngực của mình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net