C817 - 850

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 817: Đội thám hiểm kỳ lạ

    Nhóm dịch: Friendship
    Nguồn: Mê Truyện


    Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

    Trong nháy mắt, khi phi kiếm đến gần cổ của Bắc Sa Vương, Diệp Mặc có một cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Hắn căn bản không kịp xem xét nguyên nhân, lập tức lắc mình tránh đi.

    Mấy tiếng ‘xuy xuy’ nhỏ vang lên. Mấy đường hào quang đẹp mắt trực tiếp xuyên qua vị trí Diệp Mặc vừa đứng. Đồng thời phi kiếm của Diệp Mặc mang theo một chùm máu tươi. Đầu của Bắc Sa Vương rơi trên mặt đất, liên tiếp lăn tới mấy mét mới ngừng lại.

    Diệp Mặc thở phù một cái, ngã ngồi xuống đất. Cho dù hắn dùng chân khí để chữa thương, nhưng nhờ có Liên Sinh Đan, vết thương này thoạt nhìn dọa người, kỳ thật cũng không mấy nghiêm trọng.

    Ngồi dưới đất, Diệp Mặc thở dài một tiếng. Trong lòng hắn âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu như hắn không quyết định thật nhanh dùng phi kiếm giết Bắc Sa Vương, một khi đánh nhau với loại súng laser trong tay Bắc Sa Vương, chân khí của hắn đang thiếu, cuối cùng có thể thật sự sẽ bị Bắc Sa Vương giết chết.

    Đôi khi sống chết chỉ trong nháy mắt mà thôi. Nếu như không phải Bắc Sa Vương khiếp sợ, không dám nổ súng bắn Diệp Mặc trước, vậy kết quả thế nào thật sự khó có thể dự đoán được. Diệp Mặc khẳng định khi hắn vừa đến trước mặt Bắc Sa Vương, Bắc Sa Vương không nói chuyện, mà trực tiếp nổ súng, hắn không chết cũng mất lớp da.

    Hoặc là nói hắn không động thủ với Bắc Sa Vương trước, chờ sau khi Bắc Sa Vương nhận ra sự mệt mỏi của hắn, lập tức nổ súng, hắn khó thoát khỏi vận rủi.

    Diệp Mặc thoáng khôi phục lại một chút khí lực, chậm rãi đi đến trước mặt Bắc Sa Vương, nhặt khẩu súng trong tay gã lên. Không cần nhìn, Diệp Mặc cũng biết đây là loại súng mà lúc trước hắn đã đưa cho Lạc Ảnh. Chỉ có điều khẩu súng này có hiệu quả lợi hại hơn mà thôi. Không cần phải nói, nguồn năng lượng vẫn là Tinh thạch Cực Năng.

    Khi Diệp Mặc chuyển ánh mắt nhìn về phía Bắc Sa Vương, cuối cùng hắn đã hiểu được nguyên nhân vì sao Bắc Sa Vương có thể chạy nhanh như vậy. Điều đó căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với dị năng của gã.

    Giờ phút này, hai đùi của Bắc Sa Vương đã hoàn toàn bị dập nát. Diệp Mặc khẳng định hắn chưa hề động tới chân của Bắc Sa Vương. Chân của Bắc Sa Vương bị dập nát, đó là bởi vì trên chân gã cột hai tấm bùa gần như đã hao hết.

    Diệp Mặc cẩn thận cầm lấy hai tấm bùa còn lại, ghép lại với nhau nhìn qua một chút. Hắn lập tức liền biến sắc. Đây căn bản là tấm bùa do tu chân giả sau khi thành đan mới có thể vẽ ra được. Nói gọi là Thần Hành Phù.

    Thảo nào Bắc Sa Vương có thể chạy nhanh như vậy. Không ngờ gã có Thần Hành Phù. Hơn nữa xem ra còn là hàng cao cấp. Diệp Mặc đã hiểu được nếu như đổi lại là một võ giả Cổ Võ khác, hoặc là một tu sĩ luyện khí kỳ dùng loại bùa này, hôm nay hắn khẳng định không đuổi kịp.

    Đáng tiếc chính là tuy rằng đẳng cấp của Bắc Sa Vương cao, cũng là một dị năng giả, nhưng người dị năng dựa nhiều hơn vào tiềm lực của bản thân, mà không phải là tu luyện ra nội khí và chân khí. Cho nên nhiều nhất gã chỉ phát huy ra một nửa tác dụng của Thần Hành Phù mà thôi. Cuối cùng chân gã còn không chịu được đã biến thành bột phấn.

    Từ đâu mà Bắc Sa Vương có được Thần Hành Phù? Diệp Mặc rất muốn biết. Nhưng hắn biết bí mật này chắc hẳn chỉ có một mình Bắc Sa Vương mới rõ được.

    Thần thức của Diệp Mặc lại quét một lượt trên thi thể của Bắc Sa Vương. Cuối cùng hắn lại tìm được một tấm bùa nhỏ hơn trong túi gã.

    Độn Phù? Trong lòng Diệp Mặc càng kinh ngạc. Nếu như nói hắn cũng có thể chế luyện ra Thần Hành Phù cấp thấp, nhưng Độn Phù được coi như bùa đại sư. Không tới trình độ nhất định cũng không có cách nào chế luyện ra được. Bởi vì đại sư bùa muốn chế luyện ra Độn Phù nhất định phải có được Độn Thuật.

    Hơn nữa Diệp Mặc biết tấm Độn Phù trong tay hắn không tầm thường. Nó tương tự như Thần Hành Phù, đều thuộc hàng cao cấp.

    Lúc này rốt cuộc Diệp Mặc đã hiểu được vì sao Bắc Sa Vương đã biến mất một lần trước mắt hắn. Đó là bởi vì gã có loại bùa này. Xem ra gã không chỉ có một cái. Đáng tiếc chính là Bắc Sa Vương không có cách nào phát huy được hiệu quả lớn nhất của Độn Phù. Hơn nữa không ngờ gã không có cách nào kích thích tấm Độn Phù thứ hai.

    Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu may mắn. Nếu như Bắc Sa Vương kích thích được tấm Độn Phù thứ hai, hắn thật sự không chắc có thể bắt được gã. Tuy nhiên chân của Bắc Sa Vương hỏng rồi, sớm hay muộn hắn cũng có thể tìm được người này.

    Bắc Sa Vương có được Độn Phù, cũng có được Thần Hành Phù. Có thể thấy được gã tuyệt đối đã phát hiện ra một di tích tu chân, hơn nữa còn là một di tích tu chân có cấp bậc không thấp. Trong lòng Diệp Mặc thầm kêu đáng tiếc. Tuy nhiên đúng là phúc họa khôn lường. Nếu như hắn biết Bắc Sa Vương có một di tích tu chân như thế, chắc chắn sẽ không giết gã trước. Như vậy chân khí của hắn cạn kiệt, cuối cùng rất có thể sẽ bị thua bởi súng laser của Bắc Sa Vương.

    Diệp Mặc cẩn thận lục tìm trên người Bắc Sa Vương một chút, không phát hiện được thiết bị trữ vật. Không biết gã không tìm thấy thiết bị trữ vật trong di tích tu chân, hay không để thiết bị trữ vật trên người.

    Diệp Mặc tìm trong nhẫn một Hỏa Cầu phù, thiêu hủy toàn bộ thi thể của Bắc Sa Vương. Lúc này hắn mới chậm rãi rời khỏi sơn cốc. Tuy rằng hắn đã giết Bắc Sa Vương, đồng thời cũng tiêu diệt Bắc Sa, nhưng đến bây giờ hắn vẫn hoàn toàn không biết Bắc Sa Vương tên là gì, đến từ chỗ nào, vì sao muốn thành lập Bắc Sa.

    Nhưng Diệp Mặc không mấy để ý. Hắn không muốn biết những điều này. Hiện tại hắn thầm nghĩ phải tìm một chỗ để khôi phục chân nguyên, sau đó lại đi tới Vạn Quắc Sơn ở Nam Cương.

    Chỉ có điều Diệp Mặc vừa làm xong việc này, liền phát hiện có năm người trên lưng mỗi người mang một cái ba lô lớn đang đi tới. Trong đó có ba nam hai nữ. Diệp Mặc không cần nghĩ nhiều. Hắn ngồi xuống chuẩn bị chờ năm người này đi qua.

    Tuy rằng chân nguyên của hắn đã tiêu hao hết, nhưng hắn còn có thần thức, còn có tấm Hỏa Cầu phù. Thậm chí hắn còn khống chế được một súng laser Tinh thạch Cực Năng. Năm người này đối với hắn mà nói căn bản là không đáng chú ý.

    Mặc dù mấy người này không đủ uy hiếp đối với hắn, nhưng Diệp Mặc vẫn dùng thần thức quét qua một chút. Điều khiến Diệp Mặc giật mình chính là trong năm người này thậm chí có tới bốn người là võ giả Hoàng Cấp. Mà người còn lại không ngờ đã là Huyền Cấp đỉnh phong. Nói đúng hơn người này có thể bước vào Địa Cấp bất cứ lúc nào.

    Chẳng lẽ hiện tại tu luyện Cổ Võ đơn giản như vậy sao? Mấy người mà mình tùy tiện gặp cũng đều tu luyện Cổ Võ?

    Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc chính là người có tu vi cao nhất Huyền Cấp đỉnh phong kia lại là một cô gái quyến rũ. Chiếc ba lô phía sau lưng cô ta là nhỏ nhất, nhưng hai dây lưng ba lô không ngờ ép lên khiến hai bầu ngực của cô ta dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra ngoài. Quả thực là vô cùng mê hoặc. Hơn nữa khuôn mặt cô ta rất thần bí, càng khiến hai gã thanh niên Hoàng Cấp bên cạnh cô ta thỉnh thoảng dùng ánh mắt nhìn ngực của cô ta, sau đó lại nuốt nước miếng một cái.



    Điều càng khiến Diệp Mặc kinh ngạc hơn chính là một người phụ nữ khác, khoảng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo bình thường, đạt tu vi Hoàng Cấp hậu kỳ. Nhưng Diệp Mặc lại biết cô ta. Diệp Mặc từng gặp người phụ nữ này. Cô ta chính là Hoàng Mân Diệp Mặc đã từng gặp ở San Francisco lúc trước. Lúc ấy cô ta vẫn còn là quân sư của Hồng Vũ Bang. Nghe nói sau đó cô ta còn qua tìm mình. Chỉ có điều sau đó có tìm được hay không, thì không có tin tức. Không ngờ được cô ta lại bất ngờ xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa cô ta còn luyện Cổ Võ tới Hoàng Cấp hậu kỳ.

    Ngoại trừ bốn người này ra, còn có một người đàn ông dường như là tu vi Hoàng Cấp hậu kỳ. Tuy nhiên người này thoạt nhìn hơn năm mươi tuổi, gương mặt thô cứng, giận dữ lại không nói được một lời, chỉ cúi đầu bước đi. Ba lô phía sau ông ta có treo hai con thỏ mập. Chắc hẳn là do ông ta đi đường thuận tiện săn được.

    Diệp Mặc thấy năm người đi về hướng cửa sơn cốc hắn đang ngồi. Nếu hắn muốn rời khỏi khẳng định sẽ bị bốn người này phát hiện. Hơn nữa Hoàng Mân còn biết hắn, cho nên hắn chỉ cúi đầu, chờ mấy người này đi qua.

    - Ồ, sao nơi này lại có một người? Còn bị thương nữa.

    Tên thanh niên trẻ tuổi nhất đã phát hiện ra Diệp Mặc, lập tức kêu một câu.

    Lúc này, năm người đều đã thấy Diệp Mặc. Bọn họ đều ngừng lại. Diệp Mặc rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là nói:

    - Tôi là một người đi thám hiểm. Bởi vì bị thương cho nên nghỉ trong này một lát. Mời mọi người cứ tự nhiên.

    Lúc này trời đã xế chiều. Xung quanh đều là núi. Một người ngồi ở trong sơn cốc, còn nói mình là người thám hiểm, đồng thời không cầu cứu người khác, chính bản thân nó đã là chuyện rất quỷ dị.

    - A...

    Hoàng Mân bỗng nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng. Trong lòng Diệp Mặc thầm than, hẳn là cô ta nhận ra mình rồi.

    - Chị Mân, có chuyện gì vậy?

    Người phụ nữ xinh đẹp đẫy đà có tu vi cao nhất kinh ngạc nhìn Hoàng Mân hỏi một câu. Đồng thời trong mắt cô ta có chút nghi hoặc.

    Trong nháy mắt, vẻ mặt Hoàng Mân khôi phục trở lại bình thường. Cô có chút xấu hổ nói:

    - Người này bị thương. Đã muộn thế này còn ở lại sơn cốc. Nếu như chúng ta mặc kệ hắn, tôi sợ dữ nhiều lành ít...

    - Đúng vậy, đúng vậy. Chị Mân đúng là người tốt.

    Cô gái đầy đặn chớp đôi mắt có thể nói là quyến rũ, bỗng nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc túi vải thêu hoa tinh xảo. Cô ta lại lấy từ trong túi thêu hoa ra một viên thuốc nhỏ bằng đậu tằm đưa cho Diệp Mặc nói:

    - Đây là thuốc chữa thương. Cậu ăn đi.

    Diệp Mặc nhận lấy viên thuốc. Hắn dùng thần thức quét vào trong túi của cô gái này, nhưng không lên tiếng.

    Cô gái này thấy Diệp Mặc cầm lấy viên thuốc, lập tức cười khúc khích nói:

    - Em trai, cậu cũng thật là may mắn. Chúng tôi cũng là những người thám hiểm. Tôi tên là Phong Yên Kỳ, tạm thời là đội trưởng. Hay là cậu đi cùng chúng tôi trước. Nơi này là bên ngoài Hoành Đoạn. Buổi tối một mình cậu ở đây rất nguy hiểm. Đừng nói cậu không sợ. Tôi biết cậu là người tu luyện Cổ Võ. Tuy rằng cậu còn chưa tấn cấp Hoàng Cấp, nhưng khẳng định cậu tự nhận thân thủ không tồi. Kỳ thật mấy người chúng tôi...

    Tuy rằng cô gái này còn chưa nói hết nửa câu sau, nhưng Diệp Mặc đã nghe ra, đó là nói tùy tiện bất kỳ ai trong số năm người bọn họ đều lợi hại hơn hắn. Chỉ có điều cô ta tới gần Diệp Mặc nói chuyện, một tiếng em trai kêu ra, trong giọng nói êm dịu quyến rũ mang theo làn gió thơm, khiến người ta gần như không thể từ chối.

    Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, Cô gái tên là Phong Yên Kỳ lại nói:

    - Anh Trần, hay là anh tới đỡ cậu ấy một chút...

    Diệp Mặc khoát tay nói:

    - Không cần, tự tôi vẫn có thể đi được.

    Nói xong hắn lập tức đứng lên. Nhưng lúc này trong lòng Diệp Mặc lại hoàn toàn không bình tĩnh như ngoài mặt. Thuốc trong túi vải thêu hoa của cô gái tên Phong Yên Kỳ này đều là trùng độc, đủ loại, màu sắc rực rỡ. Thảo nào cô ta có thể thấy được mình đã từng luyện võ. Khẳng định cô ta rất hiểu về phương diện khí huyết.

    Nghe Phong Yên Kỳ nói nơi này đã ở bên ngoài Hoành Đoạn, nói cách khác nơi này cũng gần Nam Cương rồi. Ở gần Nam Cương, có một cô gái mang theo một đống trùng độc, Diệp Mặc không cần nghĩ, cũng biết cô gái này là đệ tử của Vạn Cổ Môn.

    Thấy Diệp Mặc đứng lên, nhưng không nuốt viên thuốc vào, Phong Yên Kỳ càng cười khúc khích nói:

    - Ai da em trai, cậu còn sợ tôi hại cậu sao. Yên tâm tôi cho cậu không phải là xuân dược, là thuốc dùng để chữa thương. Hơn nữa cho dù cho cậu ăn xuân dược, cuối cùng người chịu thiệt cũng không phải là cậu. Nhiều nhất là tôi và chị Mân chịu thiệt mà thôi, hi hi...

    Sắc mặt Diệp Mặc bình tĩnh. Hắn phát hiện vẻ mặt người đàn ông năm mươi tuổi kia cũng bình tĩnh. Sắc mặt Hoàng Mân thoáng ửng hồng một chút. Thật ra hai gã thanh niên hơi trẻ tuổi một chút lại lộ vẻ không thoải mái.

 Chương 818: Tâm tư khác nhau

    Nhóm dịch: Friendship
    Nguồn: Mê Truyện


    Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn

    Hoàng Mân thoáng nhìn về phía Diệp Mặc, bỗng nhiên mở miệng nói:

    - Em Yên Kỳ, hiện tại trời đã tối. Hay là đêm nay chúng ta cắm trại luôn ở đây. Sáng mai hãy lên đường có được không?

    Phong Yên Kỳ có chút ý tứ hàm xúc thoáng nhìn về phía Hoàng Mân, tự nhiên cười nói:

    - Tốt, vậy đêm nay cắm trại luôn ở đây. Chị Mân cũng thật biết cách quan tâm người khác, hi hi...

    Nghe Phong Yên Kỳ nói xong, mấy người cũng không có bất kỳ dị nghị gì. Mọi người đều lấy lều từ ba lô lớn phía sau ra.

    Diệp Mặc lại phát hiện tuy rằng lều trại của bọn họ không lớn, nhưng mỗi người lại mang một cái. Bốn lều trại nhanh chóng được dựng xong. Ngoại trừ Diệp Mặc ra, mọi người đều có địa bàn của mình.

    Phong Yên Kỳ liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái, vẻ kiều diễm vừa cười vừa nói:

    - Em trai, chúng tôi còn chưa biết tên cậu? Hay là đêm nay cậu ở cùng lều trại với tôi đi.

    Diệp Mặc lại lắc đầu nói:

    - Tôi tên là Mạc Ảnh. Chỉ có điều tôi đã quen dã ngoại. Buổi tối ngủ ở bên ngoài cũng được.

    Theo Diệp Mặc thấy, nếu như Phong Yên Kỳ là người của Vạn Cổ Môn, cho dù đuổi hắn đi, hắn cũng sẽ không đi. Hắn đang muốn đi tới Vạn Cổ Môn. Hiện tại thì hay rồi, đã có một người dẫn đường.

    Phong Yên Kỳ cũng chỉ tùy tiện nói một câu, thấy Diệp Mặc không đồng ý, liền cười khanh khách nói.

    - Da mặt của em trai Mạc Ảnh còn rất mỏng.

    Sau đó, cô ta không mời Diệp Mặc tiến vào lều trại của cô ta nữa.

    Hoàng Mân lại lấy ra một cái dù đơn giản có năm mặt đưa cho Diệp Mặc, thích hợp để Diệp Mặc qua đêm bên ngoài.

    Tên đàn ông không nói chuyện lại chủ động đốt lửa, nhanh chóng nướng chín hai thỏ hoang. Lúc ăn cơm, Diệp Mặc cũng được chia một miếng thịt thỏ.

    Nhưng Diệp Mặc biết năm người tu luyện cổ võ không có khả năng vô duyên vô cớ đi cùng nhau. Bọn họ có thể đi đến cùng nhau chỉ có hai nguyên nhân. Một chính là những người này muốn tìm thứ gì đó cực kỳ quan trọng. Hai là những người này đều bị Phong Yên Kỳ lừa tới đây.

    Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều vào lều của mình. Diệp Mặc cũng mở cái dù Hoàng Mân đưa cho hắn. Hắn rất muốn biết nguyên nhân những người này tới nơi đây, nhưng lại không chủ động hỏi. Hắn biết chuyện như vậy tốt nhất không nên hỏi.

    Sau khi tiến vào lều trại nghỉ ngơi, năm người rất kỳ quái, không có một chút tiếng động nào. Nhưng thần thức của Diệp Mặc lại có thể quét rõ mọi người đang làm gì. Năm người không có một người nào ngủ. Người đàn ông trung niên nướng thịt thỏ sau khi tiến vào lều liền bắt đầu tu luyện. Mà Hoàng Mân lại cau mày trầm tư suy nghĩ điều gì. Hai gã người thanh niên khác một người đang tu luyện, một người khác có chút đứng ngồi không yên.

    Một giờ sau, Phong Yên Kỳ bỗng nhiên đi ra khỏi lều trại. Cô ta đi tới bên ngoài lều của người thanh niên được gọi là anh Trần kia, nhỏ giọng gọi một câu.

    - Anh Trần, anh đã ngủ chưa?

    Anh Trần lập tức liền vén lều trại đi ra, vẻ mặt vui mừng nói:

    - Không phải tôi vẫn đây sao? Yên Kỳ, cô vào ngồi một chút. Chúng ta thảo luận về tuyến đường ngày mai.

    - Tốt, tốt. Tuy nhiên tôi mốn đi tiểu tiện một chút. Chỉ có điều ở đây tối quá...

    Bỗng nhiên Phong Yên Kỳ nhăn nhó nói một câu.

    Anh Trần lập tức liền hiểu được ý của Phong Yên Kỳ. Trong lòng y lập tức vui mừng khôn xiết. Phong Yên Kỳ muốn đi tiểu tiện không gọi Hoàng Mân, lại chủ động gọi y. Điều này không phải có ý tứ gì với y sao?

    Y hầu như không hề suy nghĩ liền nói:

    - Hay thề này Yên Kỳ, để tôi đưa cô đi.

    - Vậy đành phải làm phiền anh.

    Phong Yên Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.

    Hai người ngay lập tức lặng lẽ rời khỏi lều trại. Bên ngoài lại trở nên yên tĩnh.

    Thần thức của Diệp Mặc đi theo Phong Yên Kỳ và anh Trần kia. Hắn biết Phong Yên Kỳ với tu vi Huyền Cấp đỉnh phong tuyệt đối sẽ không bởi vì sợ hãi mà không dám đi tiểu tiện. Hơn nữa, chỉ đi tiện một chút, có cần thiết phải đi xa như vậy không?

    Mà lúc này thần thức của Diệp Mặc lại phát hiện Hoàng Mân cũng ra khỏi lều trại. Toàn thân cô mặc y phục màu đen. Nếu không chú ý thực sự không nhìn ra được.

    Diệp Mặc tưởng rằng Hoàng Mân muốn theo dõi Phong Yên Kỳ, lập tức định nhắc nhở cô một chút. Với tu vi Huyền Cấp đỉnh phong của Phong Yên Kỳ, nếu Hoàng Mân theo dõi cô ta, đó là tự tìm cái chết. Sau khi suy đoán Phong Yên Kỳ là đệ tử của Vạn Cổ Môn, Diệp Mặc biết cô ta tuyệt đối không phải một người lương thiện.

    Nhưng điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc là, Hoàng Mân không theo dõi Phong Yên Kỳ, mà vào lều của Phong Yên Kỳ.

    Thần thức của Diệp Mặc hơi đảo qua một chút. Hắn biết Phong Yên Kỳ đã để lại các ký hiệu trong lều trại. Tuy Hoàng Mân không phải là kẻ ngu ngốc, nhưng cô căn bản không có biện pháp nào phát hiện ra những ký hiệu này. Quả nhiên Hoàng Mân không ngừng phát hỏng những ký hiệu do Phong Yên Kỳ bố trí, cuối cùng lại thả vào một thiết bị theo dõi nhỏ bằng hạt tương trong lều của cô ta.

    Lúc này Diệp Mặc mới hiểu được, Hoàng Mân đã bắt đầu nghi ngờ Phong Yên Kỳ. Nhưng cô cũng không dám khẳng định, cho nên muốn tới thu thập những hành vi của Phong Yên Kỳ.

    Nhưng cô đối mặt với Phong Yên Kỳ vẫn quá non nớt. Có thể nói là chờ sau khi Phong Yên Kỳ quay trở về, khẳng định cô ta sẽ biết được chuyện Hoàng Mân đã vào trong lều.

    Quả nhiên Hoàng Mân đặt xong cameras, lập tức liền rời khỏi lều của Phong Yên Kỳ.



    Diệp Mặc bất đắc dĩ đứng lên. Ấn tượng của hắn đối với Hoàng Mân không tệ. Hắn quyết định giúp cô một phen. Chân nguyên của hắn đã khôi phục lại một ít. Lúc này hắn có thể thi triển thuật ẩn thân, cũng tiến vào lều Phong Yên Kỳ. Hắn đặt các ký hiệu đã bị Hoàng Mân phá hỏng trở lại vị trí cũ. Những ký hiệu dưới thần thức của Diệp Mặc căn bản cũng không có biện pháp nào che giấu, hoàn toàn bị Diệp Mặc đặt từng cái lại vị trí cũ.

    Diệp Mặc trở lại dù gấp, mới phát hiện Hoàng Mân cũng không trở về lều của cô, mà đi đến chỗ dù gấp của hắn.

    - Hoàng tiểu thư, đã lâu không gặp.

    Diệp Mặc nhìn Hoàng Mân khẽ cười nói một câu, cũng không nói về chuyện vừa rồi.

    Hoàng Mân lại nhìn Diệp Mặc nói:

    - Diệp thành chủ, sao anh lại ở đây?

    Diệp Mặc mỉm cười nói:

    - Kỳ thật tôi cũng muốn hỏi những lời này. Sao cô lại ở đây?

    Hoàng Mân thở dài nói:

    - Lúc trước khi tôi chuẩn bị rời khỏi San Francisco, tôi có đi tìm anh. Tôi thích mưu lược và đối chọi hai quân. Chỉ có điều tôi tìm nhầm nơi nương tự, và tìm sai người để nương tựa. Chu Hoành Sinh không phải một người làm đại sự. Tôi rời khỏi Hồng Vũ Bang chuẩn bị tìm anh để nương tựa. Chỉ có điều anh thần long thấy đầu không thấy đuôi, tôi vẫn không tìm được. Sau đó tôi bị người của Bắc Sa mang đi, không thể không đi theo làm việc cho Bắc Sa.

    - Kia sao cô lại ở đây? Hình như tôi không thấy cô ở Bắc Sa?

    Diệp Mặc vừa tiêu diệt Bắc Sa qua đây. Nếu như Hoàng Mân ở trong Bắc Sa, hắn chắc chắn sẽ không thể không nhìn thấy cô.

    Hoàng Mân lại không biết ý của Diệp Mặc, mà cười khổ nói:

    - Bản thân tôi cũng không muốn ở lại Bắc Sa. Sau đó tôi tới khu vực gần đảo Băng Khôi ở Bắc Cực chấp hành một nhiệm vụ. Qua hình ảnh theo dõi tôi mới biết được, hoá ra người cần hại trong nhiệm vụ kia chính là anh. Trong lòng tôi vẫn rất khâm phục anh, cho nên tôi rất muốn giúp anh một lần. Cuối cùng tôi giết mấy người kia. Chỉ có điều không ngờ được có một người lúc sắp chết đã cho nổ bom. nguồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net