chap 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái gì? Tìm được người nhưng lại biến mất sao?” Jimin nghe được câu chuyện mà kích động không thôi, vốn nghĩ Kim Taehyung có cơ hội phá giải lời nguyền, ai ngờ đâu lại tan thành bọt biển.

NamJoon cũng nhíu mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Bà ta đã bị giết.” Kim Taehyung nhàn nhạt nói.

“Giết? Ai làm chuyện này?” Jimin đập bàn đứng dậy, giống như chuyện này đã đả kích đến hắn vậy.

Kim Taehyung im lặng, NamJoon lại nói ra một cái tên: “Park Beom-Jun.”

“Khốn kiếp, chính là hắn rồi, làm sao hắn biết cơ chứ.” Jimin tức anh ách.

“Hắn vẫn luôn cho người theo dõi Taehyung.” NamJoon lạnh nhạt nói.

“Không thể để hắn tiếp tục đi trước chúng ta được, Taehyung, chúng ta phải làm gì đó đi chứ.” Jimin nhịn Park Beom-Jun đã lâu, nếu bây giờ tên đó có mặt ở đây khéo khi hắn sẽ rút súng ra cho hắn một phát rồi.

“Được, cũng đến lúc hạ màn rồi, NamJoon, cậu lại đến đảo Tam Giang một chuyến, lần này không chỉ là cảnh cáo.” Kim Taehyung cuối cùng đã ra quyết định, anh đã để Park Beom-Jun lởn vởn lâu rồi cũng đến lúc phải cho hắn khuất tầm mắt.

“Không tấn công trực diện căn cứ của hắn sao?” Jimin kích động.

NamJoon lại đứng dậy vỗ vai hắn: “Làm từ từ thôi, để hắn còn có thể cảm nhận được.”

Biệt thự Hoa Sơn Trà.

Lee Min Hyun đi dạo trong vườn hoa, mùa thu đến những bông hoa cũng không còn sặc sỡ như ban đầu nữa, chỉ còn lại những bông hoa đặc trưng cho mùa thu, cô ngắm nhìn những bông hoa thạch thảo lại chìm đắm trong u buồn.

Từ ngày trở về đến giờ đã là ba ngày rồi nhưng tâm trạng của cô cũng không khá hơn chút nào, cô đã bảo mình không nên hy vọng nhưng lại vẫn chờ, chờ đợi một phép màu nào đó, một ai đó nhưng lại chẳng thấy gì cả.

“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, có người đến tìm cô.” Lúc này có một vệ sĩ chạy đến thông báo với cô.

“Là ai?” Lee Min Hyun kích động đứng bật dậy, lẽ nào là người mà Yera đã nói sao?

“Là Areum tiểu thư, cô ấy muốn gặp thiếu phu nhân.”

Nghe vậy Lee Min Hyun thất vọng lại mờ mịt hỏi: “Cô ấy đến đây làm gì?”

“Tôi cũng không biết.” Vệ sĩ chỉ là người truyền tin không thể nào biết được mục đích của người khác nên hắn không thể nói rõ được.

“Được rồi, kêu cô ấy vào đi, tôi sẽ đến ngay.” Lee Min Hyun ra lệnh, đáng lẽ ra cô với người này không thân nên có gặp hay không cũng chẳng có vấn đề gì nhưng tâm trạng cô đang chán chường có thể gặp người nào đó nói chuyện cũng tốt, và cô tin tưởng Kim Areum đến đây không phải để gây sự.

Cô vừa bước vào phòng khách Kim Areum đang ngồi liền niềm nở đứng dậy: “Chị dâu, chị đến rồi.”

Bước chân của Lee Min Hyun khẽ khưng lại, cô không nghe nhầm chứ? Kim Areum lại gọi cô là chị dâu cơ à?

“Cô gặp tôi có chuyện gì?” Lee Min Hyun đi thẳng vào vấn đề không vòng vo.

“À, cái đó, em, em đến để cảm ơn chị, mấy lần trước em có đến nhưng vệ sĩ lại nói chị không có nhà, thật may hôm nay có thể gặp được chị.” Giọng nói của Kim Areum có chút ngại ngùng.

“Ồ, nếu là chuyện đó thì không cần đâu, tôi chỉ tình cờ có mặt ở đó nên mới cứu được cô thôi.” Lee Min Hyun ngồi xuống ghế tự rót cho mình một ly trà.

“Vâng, nhưng nếu không có chị em đã bị bọn kia lấy đi sự trong sạch rồi, dù thế nào em cũng phải cảm ơn chị, đây, đây cũng coi như là chút quà mọn, mong chị nhận lấy.” Kim Areum đưa cho cô một cái hộp.

Lee Min Hyun thoáng nhìn một cái, lại do dự một chút mới mở ra, bên trong là một bộ trang sức được thiết kế khá đặc biệt bằng thạch anh màu xanh, kèm theo đó là một tờ giấy, Lee Min Hyun mở ra xem không nghĩ nó là giấy tờ đất, hơn nữa còn là một mảnh đất mấy mẫu.

Lee Min Hyun cau mày hỏi: “Cô định cảm ơn tôi bằng bộ trang sức quý giá này và một mảnh đất sao?”

“Lúc bị hai người đàn ông kia xâm phạm em đã tự nói với lòng nếu người nào đến cứu em em sẽ trả ơn người đó bằng tất cả những gì mình có.” Kim Areum bặm môi nói.

“Và đây là tất cả tài sản cô có sao?” Lee Min Hyun đặt tờ giấy lên bàn hỏi.

“Không, không hẳn là tất cả nhưng nó quý giá với tôi, bộ trang sức này là bà ngoại để lại cho tôi, còn mảnh đất cũng là do ông nội sang lại cho tôi làm của hồi môn.” Kim Areum nhìn hai thứ có chút hoài niệm.

“Vậy thì nó thật sự quý giá rồi, cô cầm lại đi.” Lee Min Hyun đẩy lại cho cô ta.

“Cô, cô không thích sao?” Kim Areum ngơ ngác.

“Không phải thích hay không, thứ nhất tôi không thích những thứ này, thứ hai Taehyung nhà tôi không thiếu những thứ này cho tôi.” Lee Min Hyun không nhanh không chậm nói.

Kim Areum nghe vậy thở phào trong lòng lại hỏi: “Vậy, vậy chị thích cái gì?”

“Tôi thích cái gì tôi sẽ tự tìm lấy không cần người khác phải đưa, cô cứ sống tốt và đừng làm phiền tôi là được.” Lee Min Hyun có vẻ uể oải, gần đây tâm trạng xuống dốc rất nhiều.

“Những, những chuyện trước kia em thành thật xin lỗi chị, là do em chưa hiểu chuyện, chị bỏ qua cho em nhé.” Kim Areum đột nhiên lại xin lỗi khiến Lee Min Hyun không lường trước được.

Cô chỉ phất tay nói: “Chuyện nhỏ nhặt thôi tôi cũng không để ý, nếu cô không có chuyện gì thì có thể đi rồi, tôi hơi buồn ngủ muốn nghỉ ngơi một lát.”

Kim Areum nhìn đồng hồ, chỉ đến giờ ăn trưa mà thôi nhưng thấy đối phương không muốn mình ở lại cô ta cũng đành thôi.

“Vậy em xin phép.”

Kim Areum rời đi Lee Min Hyun lại nằm dài trên bàn, trưa nay cô tính đến chỗ Kim Taehyung nhưng anh lại có hẹn với đối tác nên đành thôi, cô cũng không muốn làm phiền anh.

5h chiều Kim Taehyung phê duyệt xong bản kế hoạch cuối cùng liền rời đi, về tới nhà trời cũng nhá nhem tối, anh mở cửa đi vào không nghĩ lại thấy cô nằm ngủ trên sô pha.

Kim Taehyung thấy cô ngủ không ngon giấc liền bế cô lên, muốn để cô nằm trên giường.

Anh vừa bế cô lên Lee Min Hyun liền mở mắt ra, cô lờ mờ thấy anh lại nói: “Anh về rồi đó sao?”

“Ừ, sao không ngủ trên giường lại ngủ ở đây?”

“Em ngủ quên mất, anh thả em xuống đi, em đi nấu cái gì ăn.” Lee Min Hyun có phần mệt mỏi.

“Min Hyun, chúng ta đi du lịch nhé!” Kim Taehyung đột nhiên đề nghị, anh không phải không thấy cô buồn rầu nhưng trước mặt anh cô lại luôn tỏ ra vui vẻ, anh không muốn cô miễn cưỡng, có lẽ đi đâu đó sẽ giúp cô thoải mái hơn.

“Chúng ta đi đâu?” Lee Min Hyun hỏi.

“Đâu cũng được, em thích nơi nào?” Kim Taehyung hỏi ý kiến cô.

Lee Min Hyun lắc đầu: “Em không biết, em không rành nơi này lắm.”

“Vậy để anh nghĩ xem, đến đảo Tam Giang nhé, em có bị say sóng không?”

“Nếu là em sẽ không nhưng em cũng thích đi biển.” Lee Min Hyun đang nói mình trước kia, còn hiện tại cô cũng không rõ.

“Vậy được, chúng ta đến đó.”

Một chuyến du lịch đến đảo Tam Giang được định ra, tâm trạng của Lee Min Hyun cũng khá hơn một chút nhưng không mấy hứng thú.

Con tàu lướt nhẹ trên mặt biển, từ xa có thể nhìn thấy đảo kỳ vĩ xuất hiện trước mắt, Lee Min Hyun hòa mình với gió biển cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.

“Thật tuyệt vời, gió biển có mùi mặn nhưng lại rất sảng khoái.” Cô cảm thán một câu, kể từ khi đến nơi này đây là lần đầu tiên cô được ra biển, thật là có chút cảm niệm.

Thấy cô tươi cười Kim Taehyung cũng thở nhẹ một hơi: “Em thích là tốt rồi.”

“Taehyung, em khiến anh lo lắng sao?” Lee Min Hyun tựa vào lồng ngực người đàn ông phía sau hỏi.

Anh cũng dụi vào vai cô thì thào: “Ừm, anh đã rất lo lắng cho em, thấy em buồn lòng anh cũng không vui được.”

“Xin lỗi, do em đã quá để ý đến chuyện kia, Taehyung, ban đầu anh có hy vọng gì không?” Cô hơi quay đầu nhìn anh.

“Có, theo thời gian những hy vọng lại như cánh hoa rơi rụng, cuối cùng anh đã không nghĩ đến nó nữa.” Kim Taehyung nhìn về nơi biển xanh xa xăm, cảm xúc dập dờn như sóng đánh.

Lee Min Hyun khẽ rũ mắt, cô chỉ một lần dập tắt hy vọng thôi đã như bị đẩy xuống vực thẳm rồi, anh sẽ như thế nào đây?

“Taehyung, đôi lúc em thấy ông trời bất công thật đấy, anh đã làm sai điều gì chứ, từ lúc sinh ra đã phải chịu đựng cái thứ gọi là lời nguyền tai hại ấy.” Lee Min Hyun có chút bực tức, ấm ức thay anh.

“Đừng đa sầu như vậy, ông trời đúng là không công bằng nhưng chí ít ông ấy đã mang em đến bên cạnh anh, vậy là đủ rồi.” Anh cũng không mong cầu gì hơn, chỉ mong khoảng thời gian này cứ bình yên như vậy trôi qua.

Lee Min Hyun nghe vậy lại có một suy nghĩ, lẽ nào sứ mệnh cô xuyên đến nơi này là làm bạn với người đàn ông này sao? Nếu vậy cô cam tâm tình nguyện ở cùng anh mãi mãi, hy vọng ông trời đừng có gây sóng gió cho bọn họ nữa.

Mười lăm phút sau con tàu cập bến, đi du khách đặt chân lên đảo Tam Giang, Lee Min Hyun được Kim Taehyung dìu xuống, nhìn khung cảnh linh lung, tráng lệ trước mặt cô đã không nhịn được cảm thán: “Thật tuyệt, nơi đây là thiên đường sao?”

Nói là thiên đường cũng không sai, bởi vì cách bài trí, sắp đặt không khác nào một hòn đảo thần tiên, có mây có nước có muôn hoa đua nở, phía trên còn có một cung đường tình yêu đầy sắc hoa hồng được mở ra, nó giống như cánh cổng bước lên trời vậy, khiến các cặp đôi đến đây ai cũng hưng phấn, từng đôi dìu nhau bước vào.

“Taehyung, sao anh có thể tìm được nơi này vậy? Không biết ai đã nghĩ ra cách bố trí này, em thật là kích động muốn xem bên trong.” Chỉ nhìn bên ngoài thôi cô đã phấn khích thế rồi, không biết vào trong sẽ thế nào.

“Thật mừng vì em thích nơi này, chúng ta vào thôi.” Kim Taehyung đột nhiên cảm thấy có chút tự hào khi quyết định đầu tư vào đảo Tam Giang, anh tính toán sẽ làm vài nơi như thế này, à không, phải tuyệt hơn để mỗi lần cô buồn có thể dắt cô đi tận hưởng.

Lee Min Hyun thật sự kích động, bên trong càng khiến hai mắt cô long lanh sáng rực, cô kéo Kim Taehyung chạy khắp chốn, còn nhờ người chụp cho hai bọn họ vài tấm ảnh, Kim Taehyung phối hợp vô cùng ăn ý với cô, tấm nào cũng cười rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, khiến mấy cô gái độc thân gần đó cũng bị mê hoặc.

Lee Min Hyun thấy những ánh mắt mê trai kia liền kéo anh đi một mạch, tránh khỏi đám đông.

“Anh đó, đi đâu cũng rước ong bướm, mệt chết em.” Đến trước một cây phong lớn vắng bóng người Lee Min Hyun mới dừng lại lầm bầm mấy câu.

Kim Taehyung vẫn giữ điệu cười quyến rũ hỏi: “Bà xã ghen rồi sao?”

“Làm gì có chuyện đó, bọn họ còn không chạm vào được cọng lông của anh em sao có thể ghen được, chỉ là có chút khó chịu thôi, Kim Taehyung, anh chỉ có thể là của em, ánh mắt dịu dàng, nụ cười ấm áp này chỉ thuộc về em thôi, biết không? Anh tuyệt đối đừng có mà làm mặt này với người phụ nữ khác, nếu không thì…” Lee Min Hyun nói một nửa thì híp mắt lại.

Kim Taehyung kề sát mặt cô hỏi: “Sao không nói tiếp.”

“Em thấy mình nói có hơi dư thừa, anh dù sao cũng không thoát khỏi bàn tay em.” Dứt lời cô ôm lấy cổ anh bá đạo hôn.

Kim Taehyung khẽ nhếch môi vô cùng hưởng thụ nụ hôn này.

“Woa, anh xem cặp đôi bên đó thật lãng mạn.” Ở đâu đó có giọng nói của cô gái phát ra.

“Nếu em muốn chúng ta cũng có thể nhưng mà không phải ở đây đâu bé cưng, anh muốn trên giường kìa.” Một giọng nam tiếp lời cô gái.

Hai người bên này hôn đến khi thỏa mãn mới buông nhau ra, Kim Taehyung dùng giọng mê hoặc nói: “Làm sao đây anh cũng muốn trên giường.”

“Anh, chỉ một lời nói đã làm anh kích động vậy sao?” Lee Min Hyun cho rằng lời nói của người đàn ông kia đã ảnh hưởng đến anh.

“Không, là em.” Kim Taehyung nhìn sâu vào mắt cô nói.

_____________

Nửa đêm Kim Taehyung thấy cô đã ngủ say anh đắp chăn kín mít cho cô rồi lẳng lặng ra khỏi phòng.

NamJoon đã chờ sẵn anh bên ngoài, nhìn thấy anh ra liền báo cáo: “Địa phận bên đó đã xử lý triệt để, cậu có muốn tới xem không?”

“Không cần, cậu thu gọn địa bàn sau đó hạ lệnh truy sát.” Kim Taehyung ra lệnh, hai mắt sắc lạnh còn hơn đao kiếm.

“Cậu tính dọn dẹp sạch sẽ sao?” NamJoon có hơi bất ngờ với quyết định này.

“Ừm, hắn sống cũng uổng phí, không cần giữ nữa.” Kim Taehyung lạnh nhạt nói, đáng lẽ ra anh đã cho hắn một hội làm ăn tử tế, nước sông không phạm nước giếng nhưng hắn đã không muốn như thế vậy cơ hội này coi như bỏ.

NamJoon hiểu ý nói: “Tôi sẽ làm theo lời cậu nói, còn chuyện kia cậu tính từ bỏ sao, có cần tôi tìm hiểu thêm không biết đâu còn có hy vọng.”

“Chuyện này…” Kim Taehyung hiển nhiên còn do dự, sau cùng nghĩ đến Lee Min Hyun anh nói: “Tùy cậu nhưng nếu có tin tức gì đừng nói cho cô ấy biết sớm.”

“Tôi hiểu, cô ấy hẳn đã hy vọng rất nhiều nhỉ?” NamJoon nhìn vào biểu cảm của người khác liền biết người đó nghĩ gì.

“Cô ấy đã rất vui mừng nhưng sau đó cũng nhanh chóng buồn bã, tôi biết rõ cảm giác này thế mà ngay từ đầu lại không thể từ chối cô ấy, nếu như không đến nơi đó thì tốt rồi.” Kim Taehyung ngước mắt lên trời, nhìn những vì sao lấp lánh kia tâm tình ảm đạm, suy tư.

“Chẳng phải cậu nói trước khi bà ta biến mất có để lại lời nhắn sẽ có người đến tìm sao, biết đâu chúng ta có thể chờ mong một chút.” NamJoon vẫn còn nhớ câu nói đó, thực ra trong lòng hắn cũng không hy vọng gì nhiều.

“Nếu có thể hy vọng tôi đã không ngăn cản các cậu cùng cô ấy rồi, NamJoon, bao nhiêu năm rồi tôi vẫn ổn, chỉ là các cậu thấy tôi không ổn thôi.” Lần đầu tiên Kim Taehyung lại bộc bạch lòng mình NamJoon có chút kinh ngạc.

“Có lẽ cậu nói đúng, Taehyung, dù có thế nào chúng tôi cũng là anh em của cậu và nhớ cậu không chỉ có một mình đâu.” NamJoon bước lên vỗ vào vai Kim Taehyung Vũ mấy cái.

Bao nhiêu năm rồi bọn họ luôn sát cánh bên nhau cùng nhau vượt qua muôn vàn nguy hiểm, tình cảm phải nói còn hơn máu mủ ruột thịt.

Kim Taehyung nghe vậy nhìn người bạn bên mình hơn mười mấy năm khẽ cười: “Phải, tôi còn có các cậu, còn có cô ấy, tôi không một mình.”

Nụ cười chân thật của anh khiến NamJoon cảm thấy nhẹ nhõm, bao năm rồi mới thấy anh cười thoải mái như vậy.

Ở căn cứ Hổ Sơn, Park Beom-Jun một lần nữa bị tin tức ở đảo Tam Giang đả kích, căn cứ phụ của hắn trong một đêm thế mà bị Thần Long đánh sập, bao nhiêu của cải hắn tích trữ ở đó cũng bị lấy đi hết, quan trọng là các mối làm anh lớn cũng đều rơi vào tay Kim Taehyung.

Tin tức này còn khiến hắn phẫn nộ, điên cuồng hơn cả những tin tức trước đây.

“Khốn kiếp, chết tiệt, mẹ nó, Kim Taehyung, tao phải giết mày, Aaaa.” Tiếng hét rung động cả một căn cứ rộng lớn.

Có nằm mơ Park Beom-Jun cũng không nghĩ Kim Taehyung lại ra tay nhanh như vậy, hai ngày trước, chỉ mới hai ngày trước thôi hắn mới nhận được tin tức NamJoon tới đảo Tam Giang, còn chưa điều tra được mục đích vậy mà trong chớp nhoáng căn cứ của hắn đã bị đánh chiếm.

Nhìn thiếu gia của mình nổi giận như một con thú hoang chẳng ai dám đến gần, ngay cả tên báo tin vừa bước chân đến cửa cũng đứng yên tại chỗ, do dự không biết làm thế nào?

Bên dưới căn cứ tiếng ồn ào vang vọng lên cả tầng ba, Park Beom-Jun mất hết lý trí chỉ lo trút giận vào đồ đạc nên không để ý, lúc này một tên khác chạy tới không kịp xem tình hình chỉ hốt hoảng báo cáo: “Thiếu gia, thiếu gia, không xong rồi, Thần Long, đám người Thần Long đánh tới đây rồi.”

“Mày nói gì cơ?” Park Beom-Jun hai mắt đỏ au, gân xanh nổi khắp người.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net