Chap 21 => Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 21

Phù! Cuối cùng cũng đã thay đồ xong, chạy ra tới cửa chuẩn bị đi học thì gặp Kelvin

_ Này chở tôi đi học với!- tớ hí hửng nhờ vả

_ Không!- hắn lạnh lùng đáp

_ Này. Con trai gì mà không ga lăng tẹo nào vậy! Hứ, không chở thì tôi đi ké xe Min Hoo vậy!

_ Không được, tôi sẽ chở cậu!- hắn hét lên

Ôi trời, cái tên này nắng mưa thế không biết. Àk mà nhắc mới nhớ, sao từ khi Min Hoo về nhà thì tớ chưa thấy anh em họ ăn cơm chung 1 bàn với nhau nhỉ? Họ có xích mích gì chăng?

_ Sao cậu tính khí thức thường vậy hả? Thôi được rồi, chở tôi đi học là vinh hạnh lắm đó nha!( Yuri tự tin ghê)

_ Ai muốn chở con vịt ngốc như cô đi học chứ! Chỉ vì tôi không muốn mọi người bảo tôi hẹp hòi với đầy tớ của mình mới chở cô đi học thôi!

_ Thôi đi, hay là muốn đi chung với tôi mà còn không dám nói

_ Cô đang bay àg? Xuống dùm tôi cái, bay hơi quá rồi đấy

_ Xì, tôi mà bay thì cho vàng anh cũng không đuổi kịp đâu nhé!- tớ lè lưỡi trêu hắn

Hắn không nói gì thêm, tăng tốc độ để tới trường nhanh hơn. Hôm nay trời mát thật, mình có 1 linh cảm thật là tốt ^^. Mà tính ra ngoài tên Ken thì tớ chẳng có đứa bạn thân nào cả. Cái lũ con gái trường tớ mê trai như quỷ íg, trơi với chúng nó thì tớ phát điên mất.

Tớ đang đi bộ tới hành lang thì thấy 1 dáng người con trai cao cao, tóc hun đỏ đứng trên lầu 2. Dụi dụi con mắt để nhìn rõ và xác định tớ không bị ảo giác như hôm bửa nữa. Người con trai vẫn đứng đó. Đích thị là chồng rồi, hura, vui thật. Mà sao chồng lại ở đây nhỉ? Tớ chạy thục mạng lên tầng 2. Hộc hộc…mệt quá. Ủa…mà chồng đâu rồi? Híc, mình lại bị ảo giác nữa àk?

Đang lủi thủi bước về lớp với nỗi buồn vời vợi, tớ gục mặt xuống bàn và…ngủ ( thua Yuri luôn ^^). Đang lim dim chìm vào giấc mộng thì tớ lại nghe tụi con gái hò hét, điếc tai thật. Tớ đang mơ màng thì cái chất giọng khàn khàn đục đục của Hiệu trưởng Pank vang lên.

_ Trật tự nào. Các em thân yêu, hôm nay chúng ta sẽ có thêm 1 thành viên mới nữa. Bạn ấy là 1 học sinh xuất sắc ở tỉnh J mới nhập học vào trường chúng ta. Calmin

Hả??? Cái gì? C…a…l…m…i…n tới đây sao? Là chồng tới thật sao. Tớ bỏ cả giấc ngủ của tớ để ngẩng mặt lên xem có phải là chồng không thì ….. ôi chúa ơi, cảm ơn là người đã không phụ lòng mong chờ để cho con được gặp chồng mà. Ôi mừng quá, tay chân tớ bắt đầu bủn rủn, mắt hoa lên vì không thể tin vào cái sự thật này được.

Sau khi hiệu trưỡng rời khỏi lớp học thì cả đám con gái lại bu lấy chồng tớ. Thật là ngứa mắt. Tớ lật đật chạy tới chỗ chồng, chen lấn vào đám con gái mới tới gần chồng được.

_ Chồng…chồng ơi!- tớ hét lên

Chồng 1 thoáng ngạc nhiên vì sự hiện diện của tới

_ Cậu cũng học ở đây àk Yuri?

_ Hi, sao chồng lại chuyển tới đây vậy? Ở trường cũ đã có chuyện gì sao?

_ Không, chỉ muốn đổi môi trường sống 1 chút thôi!- Calmin lạnh lùng đáp

Đám con gái bu lấy chồng thì sững sờ nhìn tớ. Ngạc nhiên cũng phải thôi, ai biểu chúng nó dám động đến chồng của tớ chứ

_ Àk, quên giới thiệu với các bạn đây là chồng của tớ đấy^^!

Đám con gái sau khi nghe tớ giớ thiệu xong thì tiu ngỉu xuống dưới lớp, còn tớ thì cực kì vui sướng vì đã chọc tức được bọn chúng, hihi.

_ Àk, mà chồng tới đây 1 mình àk?

_ Không, có cả Selina tới nữa!

Hả??? Cái gì? Có thêm cô ta nửa sao? Híc, sao lúc nào cũng có cô ta trong đó vậy ToT. Haiz, có cô ta thì chồng sẽ quan tâm cho cô ta cho tớ hơn mà coi, híc.

_ Vậy bây giờ chồng ở đâu?- tớ buồn buồn hỏi

_ Ba tớ đã mua 1 căn hộ cho tớ ở gần trường tiện cho việc đi lại

_ Ừ

_ Vậy còn cậu thì sống ở đâu?

_ Vợ ák? À à…vợ sống nhờ nhà bạn

_ Thế ư? Cuộc sống thoải mái chứ?

_ Ừ, cũng tốt

_ Hay dọn qua nhà tớ ở đi. Dù gì nhà cũng rộng mà

_ Hả? À…à thôi, vợ sống ở nhà bạn được rồi!

Híc, nếu tớ không làm ôsin cho tên Kelvin thì tớ đã dọn qua ở với chồng không chút do dự rồi ToT

Chồng ngồi bàn cuối sau tớ, chán quá nhỉ, không được ngồi với chồng ToT. Mà tên Kelvin cũng lã nửa, tớ mới hỏi 1 chút thì đã cáu gắt lên với tớ. Bằng chứng là bài toán tớ không biết làm nên hỏi hắn, ai ngờ ngắn phán 1 câu xanh rờn " Không biết". Hứ người gì đâu kiêu căng vậy chứ.

Hết tiết, thấy chồng đi ra ngoài tớ cũng chạy theo

_ Chồng…chồng…đơi vợ với. Chồng đi đâu vậy?

_ Căng-tin

_Vợ đi với, hihi

Tớ chạy theo ôm lấy cánh tay của chồng và đi. Việc này suốt mười mấy năm qua chồng đã quen rồi nên không hất tay tớ ra. Hihi, công nhận là sau mấy tháng xa cách thì nhớ cánh tay này của chồng ghê ^^. Cả mùi hương trên người chồng nửa chứ, ôi nhớ quá đi. Tớ và chồng đi xuống căng-tin thì thấy đám nhiều chuyện lại bàn tán xôn xao lên. Mặt chồng vẫn vậy, lạnh lùng không chút cảm xúc nhưng sao lại có sức quyến rũ mãnh liệt thế này nhỉ?

Tớ và chồng chọ 1 bàn ăn và tớ chạy đi lấy đồ ăn. Chồng thích nhất món Sanwish cá hồi ý, vì vậy tớ cũng thích theo luôn. Tớ man hai phần Sanwish tới thì ôi trời, cả bàn đông đen nhốn nháo 1 đám con gái hám trai đang bu lấy chồng. Tức thật, tớ hét to lên

_ TRÁNH RAAAAAA!!!

Chúng xó bịt tai lại, mặt nhăn nhó rồi tránh ra khỏi bàn của tớ. Hí hì, đáng đời mấy đứa dám bu bám chồng của Na Yuri này ^^. Tớ rất vui vì lâu rồi mới được ngồi ăn cùng chồng. Chồng thì im lặng ngồi ăn không nói gì, tớ thì líu lo kể hết chuyện này tới chuyện khác cho chồng nghe

_ Đi thôi!- chồng lên tiếng

_ Ừ, vợ cũng ăn no rồi!

Tớ lại lẽo đẽo theo chồng vào lớp, cảm giác không có ai làm phiền thú vị thật. Phải tận dụng hôm nay thôi vì ngày mai Selina xuất hiện rồi =.= Chồng bảo là ghét nhất con gái hay ghen và chấp những chuyện vặt, vì vậy Selina cứ bu bám chồng là tớ lại ngậm ngùi mà rủa thầm cô ta trong bụng. Chồng mà biết tớ hay ghen tị với Selina thì thế nào chồng cũng bỏ tớ mà đi theo Selina cho coi, huhu. Tớ cứ ngĩ tới chuyện đó thì trong lòng lại có chút lo âu bực dọc

Đang đặt mông xuống ghế thì tên Ken tới tìm tớ buộc lòng tới phải ra tiếp đón hắn

_ Có gì không?

_ Sáng giờ cậu đi đâu thế hả?

_ Tớ đi với chồng!- tớ vui vẻ trả lời

_ Hả? Chồng nào chứ

_ Calmin íg

_ Sao cậu ta lại ở đây?

_ Chồng tớ mới chuyển vào đây học íg. Hạnh phúc quá

_ Ừ

Nói rồi tên đó bỏ đi. Cái tên này kì lạ thật íg. Thật là khó hiểu mà. Đúng là tâm lí của những đứa mới dậy thì lúc nắng lúc mưa thất thường không thể chịu được. Lúc nãy là Kelvin, bây giờ thì là tên Ken, không biết thằng nhóc Min Hoo có như 2 tên này không nhỉ? Tớ ngán ngẩ bước vô lớp. Ngồi vào bàn, tớ quay lại hỏi chồng

_ Chồng này, trong khoảng thời gian không được gặp vở thì chồng có nhớ vợ không hả?

_ Nhớ gì cơ?- chồng hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào cái laptop trước mặt

_ Thì vợ đi rồi chồng không cảm thấy trống vắng gì àk?

_ Không, cảm thấy rất thoải mái khi bớt đi 1 cục nợ

_ Ừ!- tớ trả lời giọng buồn buồn

Mặc dù đã nghe chồng trả lời câu này hơn trăm lần rồi mà soa tớ vẫn cứ buồn vậy nè, híc ToT. Từ nhỏ tới giờ chồng luôn lạnh lùng, thờ ơ với tớ nhưng mà sao tớ vẫn cứ thích chồng nhỉ? Mọi người ai cũng bảo tớ ngốc, ừ ngốc thật đấy. Nhưng không sao, chỉ cần bên chồng là tớ cảm thấy hạnh phúc và an toàn lắm rồi ^^

* * *

Chap 22

Tiếng chuông tan học vang lên, oaaaa được nghỉ học rồi, thoải mái thật ^^. Tớ đeo ba lô vào rồi chạy đến bên chồng

_ Chồng ơi, về thôi

Tớ đang lẽo đẽo đi theo chồng thì tên Kelvin kéo tớ lại

_ Ya! Đi đâu thế hả

_ Đi về

_ Cô phải đi về với tôi

_ Này, nói be bé thôi

Tớ lật đật bịt mồm hắn lại nhằm không cho chồng nghe thấy, chồng mà biết tớ ở nhà người con trai khác chắc chắn sẽ không ưng đâu.

_ Chồng đi về trước đi nhe, vợ phải đi…đi… A! Đi gặp cô chủ nhiệm có chút việc rồi. Mai gặp lại chồng sau nhe !

_ Ừ!- chồng lạnh lùng đáp rồi quay lưng đi

_ ĐI VỀ!- hắn hét lên tai tớ

_ Biết rồi, xì. Làm gì mà ghê vậy!

Hắn chở tớ về nhà hắn. Cũng may tâm tình hắn không được tốt nhưng không phải tàn nhẫn tới mức để tớ đi vể như ngày hôm qua. Đúng là tên này nắng mưa thất thường mà =.=! Tớ mới bước vào nhà thì hắn đã bắt tớ dọn dẹp rồi, huhu ToT. Số tớ sao mà khổ như vậy chứ =.=? Lê lết cái thân xác ngọc ngà này qua phòng hắn, tớ xém nửa choáng ngợp vì cái phòng bừa bộn của hắn. Gì chứ, đây có phải phòng cho người ở không vậy? Tớ thề là nếu lên Google sợt " BÃI RÁC LỚN NHẤT THẾ GIỚI " thì tớ thề là sẽ hiện ra ngay trang đầu tiên căn phòng của hắn íg =.= Ôi, đức phật từ bi ơi sao lại bắt con phải lâm vào tình thế khốn khổ này chứ? ToT Tớ đang than trách thân phận đau đớn của mình thì …

_ Đứng đó mà lảm nhảm gì thế ? Còn không mau dọn đi

_ Xì, cậu nghỉ sao mà bắt tôi dọn cả 1 chuồng heo to bự như vậy hả?

_ Đó là nghĩa vụ thiên liêng của cô mà!- hắn thản nhiên đáp trong khi tay đang bưng ly trà kề sát vào miệng

Ối trời ơi, có ai vui sướng không khi dọn cái chuồng bò của con lợn Kelvin này chứ =.= Chết mất thôi. Tớ nhăn nhó cầm cái chổi đi quét dọn trong phòng hắn, híc.

Tớ đang lui hui dọn dẹp tủ đồ của hắn thì thấy trong đó có 1 cái hộp bằng gỗ được điêu khắc 1 cách tỉ mỉ. Là gì vậy nhỉ, tớ mở hộp ra thì thấy 1 con búp bê tuy đã cũ nhưng rất đẹp. Vô tình tớ đụng phải cái bụng của con búp bê thế là 1 khúc nhạc du dương khẽ vang lên. Ôi sao mà đau đầu thế, bỗng nhiên trong kí ức của tớ chợt hiện hiện lên 1 đứa bé trai và 1 đứa bé gái tung tăng vui đùa. Nó là ai chứ, sao hình ảnh đó lại xuât hiện trong đầu của tớ?

Đang nhíu mắt vì đau đầu cực độ thì tớ phát hiện ra con búp bê trong tay tớ bị 1 bàn tay ai đó giật nó lại. Hóa ra là Kelvin. Hắn giận giữ nhìn tớ và gằng từng tiếng

_ Tại sao lại tự ý đụng vào đồ của tôi hả?

_ Tôi xin lỗi. Tại vô tình thấy chứ bộ. Mà cậu là con trai sao lại đi chơi búp bê chứ?

_ Kệ tôi, lo dọn dẹp đi. Mắc gì phải quan tâm

Hứ, ai mà thèm quan tâm hắn chứ.

_ Xì, không trả lời thì thôi.

Tớ dọn dẹp căn phòng của hắn, sau 2 tiếng đồng hồ mà cứ dài thường thượt như 2 thiên niên kỉ thì tớ cũng đã dọn dẹp xong. Hura, khỏe quá àh. Lắm lúc tớ tự khâm phục chính mình tại sao lại giỏi như thế chứ ^^.

Tớ đi về phòng đánh 1 giấc đã. Từ sáng tới giờ chưa được chợp mắt chút nào cả ToT. trong giấc mơ, hình ảnh về hai đứa trẻ đó lại hiện ra. Chúng nó tung tăng nó đùa bên nhau rất hạnh phúc. Rốt cuộc chúng nó là ai chứ. Sao lại xuất hiện trong giấc mơ của tớ. Văng vẳng đâu xa tớ lại nghe thấy tiếng nhạc như tiếng vĩ cầm lúc nãy. A, con búp bê kía. Sao tớ lại thấy nó chứ. Giật mình tỉnh dậy thì tớ mới biết đó là mơ, nói trắng trợn ra thì là ác mộng íg. Tại sao? Con búp bê của Kelvin và tớ thì liên quan gì nhau chứ? Hay là tớ chỉ bị ảo giác nhỉ? A…đúng rồi, chắc là dạo này lo học quá nên bị áp lực thôi ^^ Phải đi rửa mặt cho nó tỉnh táo lại đã ^^

---------------------------------------------------------------------

Lời kể của Kelvin

Tại sao cô ấy lại mở cái hộp đó ra nhỉ? Chẳng lẽ trong kí ức của Yuri mình mờ nhạt như vậy sao? Mà không đúng, không đúng. Yuri hứa là sẽ không bao giờ quên mình mà. Mà sao tên nhãi ranh Calmin lại xuất hiện chứ? Hắn dám cướp mất Yuri của mình àk? Không dễ như vậy đâu. Mà sao Yuri lại gọi nó là chồng và xưng vợ chứ? Thật là tức điên lên mà. Mà thôi, dù gì Yuri chẳng phải là của mình chứ, keke ( Ôi anh này cười gian quá =.=)

---------------------------------------------------------------------

Lời kể của Calmin

Sao mấy tháng không gặp con nhóc đó vẫn không có gì thay đổi nhỉ? Hình như là có 1 chút đáng yêu hơn. Nếu con nhỏ đó biết mình đến đây học là vì nó thì nó sẽ phản ứng sao đây nhỉ? Mà mình không thích nó vì cớ gì lại chuyển trường vì nó chứ? Ashi, điên mất thôi. Mà khi nào Selina tới đây nhỉ, con bé cũng đáng yêu thật nhưng không bằng con nhóc Yuri thì phải ( hehe, đồng ý với nhận định của anh này nhe ^^)

---------------------------------------------------------------------

Trên đồng cỏ xanh mướt, 3 đứa trẻ đang nô đùa cùng nhau.

_ Calmin này, sau này chúng ta lấy nhau nhé!- con bé lúng liếng cười

_ Không!- thằng bé lạnh lùng đáp

_ Sao vậy?- con bé buồn buồn hỏi

_ Tớ không thể bỏ rơi Selina được!

_ Vậy nếu Selina nói là sẽ cưới cậu thì cậu có chịu không?

_ Đương nhiên là có rồi. Selina vừa xinh xắn lại dễ thương. Chị người hầu của nhà tớ nói tớ và Selina rất xứng đôi với nhau

Con bé buồn bã thở dài

_ Vậy ư?

_ Ừm. Nhưng cậu đừng lo. Tớ không bỏ rơi cậu đâu. Nếu Selina là vợ lớn thì cậu sẽ là vợ bé của tớ mà ^^ ( Ôi trời, còn nhỏ mà đã có tư tưởng năm thê bảy thiếp rồi ToT)

_ Thật ư?- con bé vui lên ( dễ bị dụ quá àk nha)

_ Ừ!- đứa con trai đáp, tay hứng từng giọt nắng từ hoàng hôn buông xuống…

----------------------------------------------------------------------

Tớ ngủ 1 giấc ngon lành tới 6h tối luôn, ngủ dậy người nó cứ mền mệt làm sao ía ToT. Cũng tại cái tên Kelvin đang ghét mà tớ mới mệt mỏi như vậy í. Hừ, ghét quá đi.

Tuy đã tỉnh dậy nhưng tớ vẫn còn mơ màng bay bổng lắm =.= Đang đi rửa mặt cho tỉnh táo thì tên nhóc Min Hoo đã vào phòng tớ lúc nào không biết.

_ Chị Yuri ơi!- nó í ới gọi tớ

_ Này, làm gì mà vào phòng người ta tự tiện vậy!- tớ hét lên

_ Hihi, xin lỗi chị. Chị thay đồ đi, em dẫn chị tới nơi này!

_ Nơi nào?- tớ ngu ngơ hỏi

_ Đi rồi chị sẽ biết!

Tớ chưa kịp nói gì thì nói kêu 1 đám người vào phòng tớ làm tớ xém tí nữa là ngất đi và choáng. Oaaaa, không ngờ nó nhờ cả nhả thiết kế thời trang và chuyên viên trang điểm nổi tiếng bên Ý qua đây đấy. Họ trang điểm cho tớ và lựa cho tớ 1 cái váy màu vàng có đính kim tuyến thật đẹp đó nha. Ôi, thích thật, cứ như mơ ý. Sau 20 phút trang điể và thiết kế xong đầu tóc thì tớ bước ra y như 1 nàng công chúa vậy ý ( cái này là sự thật àk nha ^^). Đúng là chuyên viên trang điểm có khác, người xấu vô tay họ thì cũng trở thành người đẹp ngay. Riêng tớ là đáng yêu thì càng đáng yêu hơn ý ^^ ( Ê ê, cái này thì hơi phóng đại nha). Tớ bước tới trước mặt Min Hoo và những người hầu kia thì họ đều trố mắt nhìn tớ. Nhất là thằng nhóc đấy ý, cứ nhìn tớ chăm chăm phát ngại

_ Nhìn gì !

_ Chị đẹp quá àk!- nó trầm trồ khen tớ

_ Ngại gê!

_ Em nói thật mà!- nó nói mà ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn tớ

_ Mà dẫn tôi đi đâu thế?- tớ tò mò hỏi

_ Bí mật, tí đi sẽ biết!

_ Xì, làm như ghê gớm lắm ý mà bí với chả mật!- tớ bĩu môi

_ Hì!

Nó đi tới chỗ mấy ông trang điểm với thiết kế người Ý đấy rồi nói cái gì bằng tiếng Ý ấy, tớ nghe mà chẳng hiểu mô tê cái mề gà gì cả =.= Mà tên nhóc này khá thật, nói được biết bao nhiêu thứ tiếng. Sau 1 hồi nói chuyện thì những người đó ra về. nó kéo tay tớ ra ngoài, nơi đó có chiếc Limo bóng loáng đang dợi sẵn.

Nó kéo tớ lên xe rồi sau đó cho xe đi mất hút

_ Ya! Dẫn tôi đi đâu thế này!

_ Hihi, chút nửa chị sẽ biết

_ Xì!- tớ xụ mặt

Nó bẹo mà tớ rồi nói

_ Yuri cười mới dễ thương, chứ xụ mặt không đáng yêu chút nào đâu!

Tớ hất tay nó ra rồi gắt lên

_Này, dám " Xàm sỡ" tôi hả?

_ Cái đó là do chị nghỉ àk nha!

Cái thằng nhóc mất dịch này, tớ tức lên đạp cho nó 1 phát vào chân. Mật nó nhăn lại như khỉ ăn ớt ý, haha

_ Ui da, đau quá!

_ Biết đau mà cứ thích làm liều!

_ Thì tại ngồi với chị em không kiềm chế được cảm xúc chứ bộ!

_ Còn dám nói nửa àk. Tin hai chân bị liệt ngay bây giờ không?

_ Á thôi, em xin lỗi. Chị tha cho em nhé

_ Biết thế là ngoan!

Bác tài xế cũng phải phì cười vì những hành động đáng yêu của Yuri và cả Min Hoo ý ^^

* * *

Chap 23

Chiếc xe dừng lại ở 1 vùng ngoại ô thật đẹp. Nó kéo tay tớ tới 1 nơi mà tớ xém nửa ngất vì vẻ đẹp ở nơi đây rất hiền hòa và yêu bình. Min Hoo dẫn tớ đi lên các bậc cầu thang, mỗi bậc là thắp 1 ngọn nến thơm hình trái tim đáng yêu cực

Đi hết các bậc thang, trước mặt tớ bay giờ là 1 thảm cỏ xanh nhưng do trời tối nên nó đen xì. Ở giữa trung tâm là 1 bàn ăn được dọn ra trước. Xung quanh bàn ăn được rào lại bởi 1 hàng rào bằng hoa cực đẹp, ngoài cùng là thắp hàng loạt ngọn nến lung lunh nhìn thú vị thật. Tớ ngẩn ngơ ngắm nhìn khung cảnh quanh đó thì nó đã kéo tay tớ tới bàn ăn đấy. Cảm giác y như là tớ đang là 1 nàng công chúa ý, sướng cực.

_ Chị biết hôm nay là ngày gì không?

Min Hoo hỏi làm tớ giật cả mình, nãy giờ hồn tớ đang phiêu trên mây mà ToT

_ Hả? Ngày gì cơ?

_ Kỉ niệm 10 năm em và chị gặp nhau.

Hả? Cái gì? Khoang, bình tĩnh đã nào. Làm gì mà 10 năm trong khi nó mới tán tỉnh tớ 2 năm chứ mấy!

_ Sao lại 10 năm?- tớ không giấu được sự tò mò nên hỏi nó

_ Chị ngạc nhiên lắm đúng không?

_ Ừ

_ 10 năm trước em đã thích 1 cô gái…và 10 năm sau em đã xác định là em đã yêu cô gái ấy và không thể thiếu cô ta.

Nó nói nhãm gì vậy chứ? ( Ối trời ơi người ta đang tõ tình với cô mà cũng không biết nửa. Khỉ muốn xịt máu mũi dùm Yuri rồi đây này =.=)

_ Cái gì mà 10 năm chứ!

_ Chị không nhớ lại được àk? Vậy chị còn nhớ bản nhac này không?

Nó ra hiệu thì lập tức 1 đám người tới diễn tấu 1 bản nhạc du dương và êm ái vô cùng. Tiếng đàn này…

-------------------------------------------------------------------------

_ Yuri là đàn giỏi nhất ý!- 1 thằng nhóc lên tiếng

_ Ừ, em cũng thích chị Yuri đàn. Tiếng đàn của chị ấy nghe rất du dương và hay!- 1 thằng bé nhỏ tuổi hơn thằng nhóc lúc nãy cũng lên tiếng khen ngợi

_ Vậy ư? Vậy Yuri đàn cho Kelvin và Min Hoo cùng nghe nhé!- con be lúng liếng cười

Ngón tay bé xíu của nó lướt nhẹ trên tửng phím đàn, du dương, bay bổng. Tiếng nhạc thật hay, ngh thánh thót đến mê lòng. Bản nhạc vừa đàn xong thì hai đứa nhóc liền vỗ tay khen ngợi

_ Hoan hô, Yuei đàn hay quá!

_ Tớ đàn giống như bản nhạc phát ra từ con búp bê mẹ tớ tặng đấy!- con bé tự hào nói

_ Vậy ư? Cậu thiệt là giỏi nha! Sau này cậu đàn cho tớ nghe cả đời nhé!

_ Chị cũng đàn cho em nghe nữa nhé!

_ Nhất trí!

--------------------------------------------------------------------------

Tiếng đàn vừa cất lên, sao vừa lạ mà vừa quen thế nhỉ? Trong đầu tớ lại hiện lên hình ảnh 2 đứa bé 1 trai 1 gái nắm tay nhau tung tăng trên 1 cahn1 đồng trải dài hoa bồ công anh. Trên tay con bé ôm 1 con búp bê cực kì dễ thương. Sao chúng nó lại xuất hiện trong đầu tớ nhỉ. Con búp bê đó, và cả tiếng đàn này nửa. Ôi đau đầu quá

_ Dừng lại, dừng lại đi

Tớ hét toáng lên trong khi tay ôm cứng cái đầu.

_ Chị sao vậy?- Min Hoo hốt hoảng chạy đến bên cạnh tớ và ra hiệu cho dừng nhạc lại.

_ Ôi tôi đau đầu quá!

_ Em xin lỗi. Đễ em gọi bác sĩ!

Sau khi tiếng đàn vừa dứt thì tớ cũng dần dần hết đau đầu. Quái lạ thật đấy. Sao lúc nãy đầu đau như búa bổ sao bây giờ lại không có cảm giác nào gọi là đau vậy nhỉ?

_ Thôi, không sao. Tôi hết đau đầu rồi!

_ Thật không vậy! Chị đừang làm em lo nha!

_ Thật mà. Yên tâm đi. Tôi không sao cả!

_ Ừ, vậy thì chúng ta ăn đi kẻo nguội. Bữa ăn hôm nay em đặt biệt chuẩn bị riêng cho chị đấy!Chị phải ăn cho hết, em thấy chị gầy quá!

_ Ừ, tôi biết rồi. Nhưng mà tôi khổ sở lắm mới có thể giữ dáng được như vậy đấy chứ!

Tớ bắt tay vào chuyên môn ăn uống. Từ trưa tới giờ toàn là ngủ nên chưa ăn cái gì cả, thú thật thì cũng có đói đấy. Mà thức ăn ở đây ngon thật, tên nhóc này cũng chu đáo gớm ^^.

_ Này, sao không ăn đi mà lại nhìn tôi chằm chằm thế?

_ Hì, nhìn chị ăn em cũng no rồi mà!- nó thản nhiên đáp trong khi đôi mắt cứ dán chặt vào tớ

_ Tùy!- tớ nói rồi tiếp tục ăn. Mặc kệ cái thằng nhóc đó muốn làm gì thì làm

Sau khi ăn uống no nê

_ Oa, tôi ăn xong rồi! Bây giờ chúng ta làm gì?

_ Chị ăn xong rồi àk? Sao mà ăn ít như mèo vậy?

_ Vậy mà ít cái gì! Ăn cho lắm mai mốt lại tốn sức giảm cân nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nnt