Chương 1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi là Ân Bội Sam, lớn lên ở một tỉnh giáp thành phố, ba mẹ đều là người lao động, gia cảnh không khá giả nhưng ấm êm, cuộc sống của tôi vô cùng bình thường, giống như bao người khác, tôi cũng có hoài bão của bản thân, cũng có ước mơ, năm tôi 10 tuổi đã xác định bản thân sẽ theo đuổi làm một nhà thiết kế, tầm 30 tuổi sẽ tích góp một chút tiền mua cho ba mẹ ngôi nhà trong thành phố. Ngỡ cuộc sống trôi qua êm đềm như bản kế hoạch tôi đã vạch ra, ai ngờ một chuyện không hay xảy tới với gia đình tôi. Năm tôi vừa tròn 11 tuổi, ba đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn. Đến bây giờ nhớ lại tôi vẫn không thể nguôi cơn đau dữ dội đang trào dâng trong lồng ngực đó.

Sau đó không lâu, có một đám người mặc tây trang đến nói chuyện với mẹ tôi, lúc đó thật sự tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi cùng mẹ bước chân vào căn biệt thự ấy, tôi mới biết rằng người mà ba cứu là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, ông chủ đế chế trang sức Hà Tử Khâm. Ba tôi thì ra làm lái xe cho vị tổng giám đốc đó, lúc nguy hiểm nhất là ông đã đánh tay lái và lĩnh trọn cái tông của chiếc xe tải đang đi ngược chiều, vì thế nên Hà tiên sinh tuy mang thương tích nhưng thoát khỏi cửa tử. Giờ đây nghe tin trong nhà còn đứa con gái chưa lớn cùng người phụ nữ sức khoẻ yếu ớt làm lao động chính, ông không khỏi áy náy và đã cho người tới tận nhà đón chúng tôi.

Nhiều người nói mẹ tôi tham tiền nên mới quyết định dắt theo tôi vào biệt thự Hà gia không chút đắn đo nào, nhưng tôi biết bà không phải là người như vậy, chắc hẳn Hà lão gia đã nói điều gì đó mà mẹ tôi không thể từ chối. Sau này khi tôi lớn hơn một chút bà mới nói cho tôi biết rằng Hà lão gia là bạn cũ của ông ngoại, vì thế nên bà mới chấp nhận và đồng ý ở lại đây.

Tôi nào biết quan hệ xa xôi đó, lúc tôi sinh ra ông ngoại đã không còn, tất cả những gì tôi biết về ông chỉ là tấm ảnh đen trắng trên bàn thờ tổ tiên.

Nhưng mẹ tôi vốn không muốn làm kẻ chỉ biết hưởng thụ không muốn làm, bèn xin Hà lão gia sống với thân phận bảo mẫu của đại thiếu gia nhà họ Hà, Hà Tử Sâm. Lão gia cũng hiểu nên thuận theo ý bà, cứ thế, bên cạnh Hà Tử Sâm có một bảo mẫu, còn tôi vừa hay là con của bảo mẫu, cũng biết phụ giúp mọi người dọn dẹp biệt thự Hà gia, tuy không ai coi tôi là người hầu, nhưng những việc tôi làm chính là như vậy, tôi không oán thán, trái lại còn thấy bản thân đang giúp đỡ mẹ nên rất vui.

Nhưng mọi chuyện dường như không được thuận lợi cho lắm, năm tôi 16, lúc ấy đã có những rung động đầu đời, mà sự rung động này lại vì Hà Tử Sâm mà có.

Hà Tử Sâm hơn tôi một tuổi nên giờ đã trở thành cậu thiếu niên tuấn tú cao ráo rồi, trái ngược với nhan sắc tầm thường không có gì để bàn tới của tôi, anh là trung tâm thu hút sự chú ý, đám nữ sinh trong trường liên tục hò hét khi anh xuất hiện làm tôi đứng đằng sau thiếu điều muốn thủng màng nhĩ, cũng may sau đó tôi đã dần quen và mang theo bông gòn để bịt tai mỗi khi tình trạng này diễn ra.

Mà tại sao tôi lại chung một trường với đại thiếu gia, chuyện này chính là nhờ Hà lão gia cùng Hà phu nhân hết mực yêu thương nên họ đã cho tôi học cùng trường với anh, nói là muốn tôi quản giáo đứa con trai của họ cho tốt nhưng thực chất như nào tôi đều biết. Ba mất sớm, tôi sớm đã trở nên hiểu chuyện rồi, chỉ là có đôi lúc hơi quá khích mà thôi, giả dụ như...

Không biết từ đâu một trái bóng lao tới phía Hà Tử Sâm, là một cái camera kiêm người hầu, tôi không thể nào làm ngơ trước vật thể bay có xác định này, vì thế khi nó vừa lao vun vút sắp đụng vào lưng Hà Tử Sâm, tôi rất nhanh một tay nắm thành quyền, nhắm trái bóng mà đấm, sự ứng biến của tôi khiến nó liền chuyển hướng cứu đại thiếu gia một mạng, ngay lập tức trong đầu tôi nghĩ, Hà Tử Sâm, mau cảm ơn tôi đi. Không may, đúng lúc này thầy giáo đi qua và vừa hay ẵm trọn giải "quả bóng vàng" mà Ân Bội Sam tôi ban tặng.

Không gian bỗng chốc lặng đi, sân trường càng trở nên yên ắng hơn khi mọi người đều phát hiện đó là thầy hiệu trưởng, một người thầy tận tụy đến mức đầu không mọc nổi cọng tóc của chúng tôi.

Hà Tử Sâm hai tay đút túi quần, dáng điệu thờ ơ vô cảm trước nay vẫn như vậy, hướng về tôi đầy khinh bỉ rồi cứ thế đeo cặp sách đi về lớp học, bỏ lại tôi đang trăn trối nhìn anh cầu cứu.

Tôi không biết bản thân đã điếc hay chưa, chỉ biết phía trước đã không còn là tiếng người nói chuyện nữa mà sớm đã trở thành một thứ tiếng gì đó vượt ngoài khả năng ngôn ngữ của người Trái Đất, nhìn biểu cảm của thầy hiệu trưởng là đủ hiểu vẫn chưa nguôi cơn giận, chắc chắn Ân Bội Sam tôi sẽ phải đứng thêm ít nhất nửa tiếng nữa.

Vượt ngoài dự đoán, là một tiếng đồng hồ.

Tôi lết thân xác như ma dại trở về lớp học, trường cao trung dành cho thượng lưu thật sự khiến tôi có chút ngột ngạt không thoải mái, nhưng cũng may tôi có hai cô bạn rất thú vị, họ vẫn luôn là người cùng tôi gánh hậu hoạ. Một người là Hứa Tĩnh Văn, cô nàng này yêu thích tiểu thuyết, ước mơ làm nhà văn, hay mộng tưởng soái ca sẽ đến và lấy cô ấy làm vợ, nếu có lướt weibo mà thấy cô ấy đang bình luận khen trai đẹp thì đừng nên bất ngờ. Một người khác là Thẩm tiểu thư Thẩm Giai Di, tuy không hám trai nhưng phá phách chẳng thua bất cứ thằng con trai nào, thành tích học tập đứng nhất từ dưới lên và không có đam mê nhất định, nếu là đam mê hiện tại thì chính là khiến người gặp người ghét. Vậy mà Ân Bội Sam tôi cũng có thể quen được hai người họ, đúng thật là tôi cũng bái phục chính mình.

Tôi vừa bước nửa bước chân vào cửa thì ngay lập tức hai con hổ cái đó đã lao tới tôi coi tôi như miếng mồi béo ngậy, kẻ bá vai người kéo tay, ra sức cắn xé, nếu không nghĩ đến quãng thời gian tươi đẹp trước đó chắc tôi còn tưởng hai người họ chính là kẻ thù không đội trời chung của mình.

Hứa Tĩnh Văn một bên nói: "Tiểu Sam Sam, sao mặt mày khó coi như vậy, có phải đại thiếu gia lại bơ cậu không?".

Thẩm Giai Di ở bên cạnh cũng tò mò : "Có đúng như vậy không? Khai thật sẽ được khoan hồng".

Cánh tay hai người họ quả thật rất khoẻ, mới làm mấy đường mà cô đã choáng váng đến mức đầu cũng đau : "Các cậu cập nhật tin tức cũng chậm thật đấy".

Tôi dùng hết sức bình sinh còn lại gạt tay hai người ra, hờ hững trả lời.

Hứa Tĩnh Văn cùng Thẩm Giai Di nghe thấy tôi nói vậy đều ngơ ngác nhìn nhau rồi lại hướng về tôi thắc mắc: "Không có hiểu, nói rõ cho bổn tiểu thư nghe xem".

Ôi cái thân già này, mới đứng có một chút đã muốn gãy chân rồi, thật sự muốn ngồi một chút. Nghĩ là làm, tôi kéo cái ghế ngay bên cạnh ngồi xuống, chưa kịp đáp lại họ thì đã có một vị tiểu thư huênh hoang ngạo mạn thay tôi khoe 'thành tích'.

"Bạn tốt của nhau lại chưa nghe tin gì sao". Vị tiểu thư hai tay khoanh trước ngực cười khinh thường.

"Thích úp mở không, có tin bổn tiểu thư cho cô một quyền không hả?". Đại tiểu thư nhà họ Thẩm rất cao tay, dơ nắm đấm một cách vô cùng dứt khoát.

Vừa hay đối phương biết sợ, liền nhanh chóng tường thuật: "Sáng ra bạn tốt của cậu xuất chiêu 'xú nữ cứu mỹ nam', ai dè không lấy được lòng mỹ nam còn đắc tội với thầy hiệu trưởng, vừa lãnh phạt quay về đây chứ sao".

Sau đó câu chuyện của tôi trở thành của cả lớp, ai nấy đều hướng con mắt xem chuyện vui về phía tôi cười cợt. Thật ra hoàn cảnh này như cơm bữa, tôi sớm đã quen rồi, từ khi công khai theo đuổi Hà Tử Sâm, ánh nhìn của đám người này giống như cột đèn giao thông vậy, biểu cảm thay đổi rất phong phú. Đôi khi tôi nghĩ, bản thân chính là trò cười của thiên hạ, mà chuyện tình cảm của tôi cũng thật bi hài đi.

Tôi nhớ lần đầu rung động trước Hà Tử Sâm, là trong một buổi tiệc mừng sinh nhật Hà lão gia.

Hà lão gia chưa từng coi tôi là người giúp việc, vì thế hôm đó đặc biệt mời mẹ con tôi tới nhà hàng nơi tổ chức tiệc sinh nhật thứ 45 của mình, còn không quên cho người đưa đón.

Trước đó tôi đã loay hoay một hồi, trong tủ đồ thật sự không có bộ đồ nào phù hợp để dự tiệc hết, sợ mặc đồ không phù hợp sẽ làm mất mặt Hà lão gia. Mẹ tôi biết tôi lo lắng nhưng cũng không giúp được gì, vì tiền mua một bộ đầm dạ hội thật sự hơi quá với họ, bà chỉ vỗ vai an ủi tôi.

"Tiểu Sam Sam, con cứ mặc thoải mái là được, tới đó chúng ta cũng không quen ai, sẽ không ai bắt chuyện làm con ngại ngùng đâu".

Tôi nghe vậy bèn gật đầu, lấy ra một chiếc váy đã được mình sửa lại mặc vào.

Cứ thế đến bữa tiệc, không khí nơi này quả thật khiến tôi choáng ngợp, ánh đèn pha lê chiếu rọi lấp lánh cùng những bàn tiệc đầy ắp đồ ăn được làm từ các nguyên liệu đắt đỏ, tôi không am hiểu nhiều nhưng cũng biết trứng cá tầm, bào ngư, vi cá không hề rẻ. Đúng như mẹ nói, người ở đây hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của tôi cùng mẹ, vì vậy hai mẹ con tôi cứ thế thoải mái đứng vào một góc của nhà hàng, từ từ tận hưởng đồ ăn được bài trí trên những chiếc bàn trải khăn trắng. Thật sự rất ngon, tôi chưa bao giờ được ăn những thứ như vậy, nghĩ lại số tiền khổng lồ đang nằm trong bụng liền có đôi chút không dám nuốt.

Đúng lúc này Hà lão gia đứng trên cầu thang nâng ly rượu cảm ơn quan khách đã tới, đồng thời cũng giới thiệu quý tử Hà Gia cho mọi người cùng xem mặt.

Tiếng piano du dương cất lên, tôi không bao giờ quên những âm thanh phát ra hôm ấy, Hà Tử Sâm ngồi trên chiếc ghế trắng tinh, mặc một chiếc vest màu trắng cùng một chiếc nơ nhỏ cài ở cổ áo đang đắm chìm vào bản nhạc mình đang đánh. Từng ngón tay của anh thuần thục lướt trên phím đàn, thứ âm thanh đẹp đẽ đó hoà cùng với nhan sắc thiếu niên đầy nhiệt huyết cũng không kém phần tuấn lãng đã khiến tất cả mọi người trầm trồ khen ngợi. Họ nói Hà lão tiên sinh quả thật là hổ phụ sinh hổ tử, Hà Tử Sâm rất có phong thái của một thiếu gia cao quý. Tôi cũng như họ, đều cảm thấy điều đó rất đúng.

Kết thúc phần trình diễn, anh đứng dậy, hơi cúi đầu chào những vị trưởng bối phía dưới, nhưng cái khí chất cao ngạo kia không vì một cái cúi đầu này mà thuyên giảm, trái lại càng tăng thêm sự quyến rũ, thu hút, chẳng phải riêng tôi mà mấy vị tiểu thư xung quanh cũng đang mở to mắt như đèn pha rọi thẳng vào khuôn mặt tuấn lãng tiêu sái kia một cách ngưỡng mộ.

Sinh ra trong một gia đình giàu có, bản thân Hà Tử Sâm không chỉ sống trong nhung lụa qua ngày mà còn phải gánh vác sức nặng của nó, bản thân anh từ nhỏ đã phải học những kiến thức chỉ giới thượng lưu mới cần như cách đi đứng, ăn uống, thậm chí là cả lúc ngủ, tất cả đều phải thể hiện được phẩm chất cao quý của mình. Là con trai của một tập đoàn lớn sở hữu khối tài sản khổng lồ, chuyện học thức không cần bàn cãi tới, không phải thiên tài cũng sẽ rèn ra thành một thiên tài nên Hà Tử Sâm mới còn nhỏ đã hiểu biết nhiều lĩnh vực hơn nữa còn vượt trội cũng không có gì là lạ. Tất nhiên định luật này hoàn toàn không tồn tại ở người bạn tốt của tôi, Thẩm Giai Di.

Lại nói tới buổi tiệc sinh nhật này, Hà Tử Sâm sau khi ra mắt mọi người cũng không níu lại lâu mà trở về phòng nghỉ, còn tôi vẫn đứng thẫn thờ ở đó như một cái đầu gỗ, trong đầu loanh quanh luẩn quẩn chỉ có hình bóng người con trai ấy đang đánh đàn. Màn biểu diễn tuy đã kết thúc nhưng lại bắt đầu nhen nhóm một thứ rung động thiếu nữ trong tôi, tôi biết trái tim tôi chưa bao giờ đập nhanh đến thế.

Tất nhiên bao nhiêu đó chưa đủ làm tôi dấy lên khát khao theo đuổi Hà Tử Sâm, thật ra đó cũng không phải một câu chuyện không dài lắm.

Hôm đó Hà Tử Sâm có một tiết học khiêu vũ tại nhà, tôi thay mẹ đến chăm sóc cho đại thiếu gia vì mẹ tôi mỗi khi thời tiết thay đổi đều lên cơn sốt, nhưng những lần sốt đó rất nhẹ, chỉ là không thể tận tụy làm việc được mà thôi. Hà Tử Sâm tuổi thiếu niên đầy ngạo mạn, tất nhiên không muốn bị quản giáo, nhất là khi bị con bé còn nhỏ hơn anh một tuổi kè kè bên cạnh, vì thế vừa kết thúc xong buổi học liền bắc thang vượt rào. Chuyện này đối với Ân Bội Sam tôi trước đây thấy hoàn toàn ấu trĩ, nhưng lúc này cái gương mặt cao lãnh kia đang đứng trên cao nhìn tôi đầy đắc ý tôi lại thấy thật đẹp, anh đúng thật càng lớn càng hút hồn, tôi không thể cưỡng lại, dưới ánh nắng vàng có phần gắt gao, hai má tôi liền ửng hồng. Cũng không biết là nó đỏ lên vì cảnh hay vì người. Đến lúc bản thân nhận ra thì dáng hình cao ráo kia đã hoàn toàn khuất sau bức tường, vì một chút ham mê nam sắc mà tôi đã đánh mất cậu chủ, nếu còn ngơ ngác không đuổi theo nữa tôi sợ tối nay mẹ sẽ đánh gãy hai chân tôi mất. Nghĩ đến thôi đã thấy nổi da gà, tôi nhanh chóng chạy ra ngoài cổng đuổi theo đại thiếu gia không biết an phận kia.

Chân dài với chân ngắn, không cần đoán cũng biết tôi đã bị bỏ lại thật xa, thêm nữa sức con gái và con trai có cách biệt, tôi không dám tự tin sẽ đuổi kịp anh. Chạy thêm được một quãng tôi bắt đầu thấy thấm mệt, trên trán mồ hôi tuôn như suối, thật sự không chạy được nữa rồi, tôi thở dốc, mặt đỏ gay, thời tiết nóng nực làm chiếc áo đồng phục còn chưa kịp thay của tôi như vừa được nhúng qua một chậu nước, khiến cho cảnh tượng bên trong ẩn hiện vô tình đập vào mắt người qua đường.  Đến lúc hoàn hồn, tôi nhận ra con đường xuất hiện trước mặt hoàn toàn xa lạ, tôi không biết đây là đâu, phải nói rằng ngoài biệt thự Hà gia và đường đến trường, kiến thức về đường đi của tôi hoàn toàn là con số 0 nên tôi xác định mình lạc rồi. Dòng người qua lại đông đúc cũng thật khó để thấy anh, nếu không thể bắt được Hà Tử Sâm vậy thì hỏi đường để về nhà thôi, dù sao tôi cũng không biết phải đuổi theo anh thế nào nữa.

Đúng lúc này có một người đàn ông đang tiến gần tới chỗ tôi, ông ta đội một chiếc mũ che mất tầm mắt, mặc quần áo rộng thùng thình có chút quái gở khẽ nói.

"Bé con đi lạc à? Có cần chú đưa cháu về không".

Linh tính mách bảo tôi người đàn ông này không hề tốt lành gì, tôi liền lắc đầu từ chối.

"Cháu có thể tự về, cảm ơn chú".

Tôi cố gắng lục lọi trí nhớ ít ỏi của mình tìm đường quay về, chỉ là sau lưng luôn cảm giác có người theo dõi, tôi sợ đến mức muốn rụng tim ra ngoài, trần đời tôi chưa bao giờ trải qua mấy chuyện như vậy, còn là một cô bé mới 16 tuổi, điều đó khiến tôi như muốn khóc lên.

Chỉ là tôi không ngờ, trí nhớ của bản thân lại tệ hại đến vậy, nếu có thể liệt kê những thứ không đáng tin nhất thì đó chính là trí nhớ của Ân Bội Sam, bằng một cách nào đó tôi lại cắm đầu đâm vào một con hẻm vắng, trời nắng nóng mà lòng tôi như rét run từng đợt, đúng lúc muốn quay đầu trở ra liền bắt gặp tên đàn ông lúc nãy bắt chuyện với mình, ông ta mang theo ánh mắt gian xảo hướng tôi mà tiến tới.

Lúc này Ân Bội Sam tôi hoàn toàn chết não, lùi lại trong vô thức, cứ thế đến khi chỉ còn cách mấy bước chân nữa là đụng tường, cả thân người tôi càng run lên bần bật, khẽ nói.

"Chú tính làm gì?".

"Chú không tính làm gì cả, chỉ muốn đưa cháu về nhà thôi".

Tôi liếc quá thì thấy một thanh gỗ trong đống đồ bỏ đi nằm sát tường, rất nhanh tóm lấy sau đó dơ lên đầy đề phòng.

"Chú đừng qua đây, nếu không tôi hét lên đó".

Người đàn ông đó nghe tôi nói vậy, tâm trạng càng trở nên phấn khích, dường như tôi đã vô tình kích thích ông ta: "Hét ư, hét to lên, ở đây không có ai nghe thấy tiếng của mày đâu".

Ông ta nói xong chân liền bước nhanh hơn, tôi thì sợ hãi đến mức cầm thanh gỗ cũng không vững, nước mắt tuôn trào như mưa, khung cảnh trước mặt cũng theo đó mà mờ đi. Tôi nghe bao nhiêu vụ bắt cóc thậm chí là làm nhục gần đây, chỉ là không ngờ bản thân thế mà lại là nạn nhân, tôi không muốn hắn chạm vào tôi, không muốn. Biết đối phương càng ngày càng gần, tôi nhắm chặt mắt, nắm lấy thứ trong tay vung loạn lên, chỉ nghe một tiếng đập mạnh, đoán rằng đã trúng, tôi vui mừng mở mắt. Ai ngờ ông ta vì một cái đập kia mà đau đớn, khuôn mặt dữ tợn hơn, không kiên nhẫn lao vào tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Tôi thấy ông ta lao tới, vội vàng tránh né, nhưng sắp không tránh nổi nữa, cuối cùng sau hai ba lần thành công thì tôi cũng bị ông ta tóm gọn, ông ta để một tay giữ lấy tay tôi, tay còn lại càn rỡ bắt đầu hung hăng chạm vào chiếc áo đồng phục. Nếu thật sự tới nước không thể vãn hồi, tôi không thiết sống nữa. Tay không thể cử động tôi liền lấy chân đạp, nhưng sức lực của tôi chẳng khiến ông ta mảy may bị thương. Ông ta biết tôi không chịu ngoan ngoãn liền cho tôi hai bạt tai cảnh cáo.

"Mày còn to tiếng ông đây giết mày".

Bị làm nhục tôi cũng chả thiết sống, cứ thế dùng hết sức giãy giụa, đến lúc chiếc áo sắp không chống đỡ được trước bàn tay thô bạo kia thì một chiếc giày từ đâu lao tới với lực không nhỏ, dứt khoát đụng trúng đầu ông ta khiến ông ta đau đớn gào lên.

"Đứa oắt con nào phá hỏng chuyện của ông".

Ông ta quay mặt sang liền thấy một thiếu niên, nhìn là biết nhỏ tuổi nhưng dáng người trái lại rất cao, đôi tay dơ bẩn kia đang đặt trên nút áo của tôi vì sự xuất hiện của anh mà dừng lại. Tôi quá sợ hãi nên nằm co quắp trong góc tường mà khóc, không dám nhìn cái gì đang xảy ra sau đó nữa, chỉ nhớ một tiếng thét to không kém phần tôi vừa nãy phát ra bởi miệng của tên lưu manh có ý định đồi bại với mình.

Dường như cả con hẻm chỉ có bọn tôi, nên ngoài tiếng hét đó, tôi như nghe thêm được tiếng xương gãy. Không biết là tôi có được cứu hay là không, tôi run rẩy, từ từ ngẩng đầu lên xem tình hình, chỉ thấy Hà Tử Sâm đang dùng tay mình bẻ gãy xương ngón tay của tên lưu manh kia một cách không lưu tình, ánh mắt anh thập phần lạnh lùng cùng tức giận.

"Tên cẩu đáng chết".

Ông ta quỳ dưới đất xin tha, vì cơn đau ập tới mà khóc lóc gào thét, tôi là người tiếp xúc với anh năm năm nay nhưng chưa từng thấy sự đáng sợ ấy, nhất thời có chút ngơ ngác.

Đến lúc cảnh sát đưa tên kia đi, tôi mới bần thần nhận ra bản thân vừa được anh cứu. Bao nhiêu người hỏi tôi có ổn không, hỏi có cần họ giúp gì không, tôi cũng chỉ im lặng hướng ánh mắt về phía Hà Tử Sâm đang tường thuật lại mọi chuyện cho một chú cảnh sát một cách bình thản. Mọi chuyện xong xuôi cũng là nửa tiếng sau.

Tôi ngồi ôm gối co quắp một chỗ, nước mắt chưa khô liền tiếp tục tuôn trào một đợt nữa, cả thân hình nhỏ bé run lên vì chưa thể chấp nhận sự việc mình suýt nữa bị cưỡng hiếp, đúng lúc này một thân hình cao ráo tới bên ôm tôi vào lòng, một tay anh vỗ lấy tấm lưng tôi an ủi, tất cả chỉ vì áy náy, nhưng tôi lại không biết còn nghĩ anh quan tâm mình.

"Không sao, không ai ức hiếp cô nữa".

Vừa nãy không dám khóc to nhưng bây giờ có anh tôi như được giải phóng, nước mắt nước mũi tèm lem, thoả sức gào thét. Từng nơi hắn ta chạm vào khiến tôi thật sự thấy dơ bẩn, nhưng Hà Tử Sâm không chê tôi, anh ôm tôi, còn giúp tôi cài khuy áo, chỉnh lại cổ áo đã nhăn nhúm, động tác vô cùng dịu dàng, trước nay tôi chưa từng thấy anh đối với tôi như vậy làm trái tim tôi đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng đỏ như trái cà chua chín. Không biết lấy đâu ra dũng cảm, tôi liền đưa mặt mình tới gần anh, đặt một nụ hôn trên gò má cao ngạo ấy.

Anh rất bất ngờ, đẩy tôi ra rất nhanh, gương mặt có phần khó chịu.

"Lần sau đừng làm mấy chuyện này với tôi".

Tôi không biết đầu bị lừa đá hay sao mà nghĩ anh là vì xấu hổ nên mới vậy, vì thế còn cười như đứa ngốc.

Sau này đám Tĩnh Văn và Giai Di nghe tôi kể chuyện phấn khích không thôi, cứ thế nhờ sự nổi tiếng của hai người mà cho tôi đứng hạng nhất trên bảng tin của trường với tiêu đề cô hầu gái đem lòng yêu thiếu gia. Tất nhiên chuyện một thiếu nữ đem lòng thích Hà Tử Sâm không có gì là lạ, bởi anh vừa tài năng vừa có nhan sắc, nhưng câu chuyện hầu gái và thiếu gia luôn là chủ đề khiến bao cô gái mơ mộng ước ao làm nhân vật chính lại không bình thường chút nào.

Tôi nhớ hôm đó ngồi trong căng tin trường, cái bộ dạng thiếu nữ đắm chìm trong tình yêu của tôi bị hai tiểu yêu này phát hiện, họ không ngừng tấn công tôi bằng những câu hỏi giả dụ như yêu rồi à? Từ lúc nào? Là ai? Ân Bội Sam tôi biết không thể giấu nổi chuyện này được nữa, bèn đem nỗi lòng của người con gái lần đầu rung động cho họ biết. Thế quái nào cô bạn Hứa Tĩnh Văn bình thường ra vẻ nho nhã ngây thơ lại hét toáng lên trước sự hiện diện của rất nhiều học sinh trường Hoa Bắc.

"Cái gì, cậu nói cậu thích Hà Tử Sâm, còn muốn theo đuổi anh ấy?".

Vậy là không cần công khai cũng tự có người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net