1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mọi người, tuy là có hơi sớm nhưng cứ chuẩn bị trước cho chắc."

Một giọng nữ vang lên, thu hút tất thảy sự chú ý của các bạn học cùng ở trong căn phòng đó.

"Lớp mình lựa tiết mục biểu diễn cho Hội Xuân đi."

Hội Xuân.

Ngôi trường mà Doãn Tịnh Hán đang học đây, mỗi năm trước kì nghỉ Tết đều tổ chức một ngày hội. Tuỳ vào chủ đề từng năm, sẽ có một cái tên khác được đặt ra. Nhưng với lứa học sinh như cậu thì chỉ hai chữ 'Hội Xuân' là đủ.

Vào cái ngày hội này, học sinh lẫn giáo viên toàn trường sẽ được vui chơi, ăn uống thỏa sức vào ban ngày. Khi đêm đến sẽ là thời điểm mà mọi người cùng nhau xum vầy, tụ hợp để chiêm ngưỡng những tiết mục văn nghệ đặc sắc. Múa hát, diễn tiểu phẩm, trình diễn nhạc cụ, tất cả đều có đủ. Bên cạnh đó còn có những phần mục nhỏ khác như thời trang, tìm hoa khôi, nam vương toàn trường,...

Tóm gọn lại là có rất nhiều điều hấp dẫn, có kể mãi cũng không thể hết được.

Chính vì vậy mà học sinh ở ngôi trường này, rất mong đợi cái thứ được gọi là Hội Xuân đó.

"Gì chứ còn sớm mà, sao bà lo xa vậy?" Một bạn học lên tiếng, trùng hợp thay câu hỏi này cũng là khúc mắt trong lòng Doãn Tịnh Hán.

Xét về thời gian thì thời điểm tổ chức ngày hội này còn khá xa. Thời tiết chỉ vừa mới vào đông không lâu, tính đến đó cũng phải một hai tháng nữa. Khá dư dả. Chưa kể rằng, bọn họ cũng chẳng phải học sinh cuối cấp, chỉ mới tận hưởng được một phần tư của năm mười một.

Cô bạn này, có hơi lo xa thật — là những gì Tịnh Hán đang nghĩ.

"Sớm như này mới có nhiều thời gian luyện tập, nếu tập từ đây đến đó thì mấy cậu đều đã nhuần nhuyễn được mấy động tác khó rồi." Cô nói với nét mặt không đổi.

"Chưa kể này là còn cho mấy người cơ hội để mà đưa ra những ý tưởng độc lạ đến khó tin của mình đó."

Nếu lớp của Doãn Tịnh Hán là một bao thuốc nổ thì câu nói vừa rồi chính xác là thứ ngòi lửa chuyên dụng.

Bởi lời chỉ vừa dứt, không khí lớp học đã trở nên náo nhiệt. Ai ai cũng đều nháo nhào đưa ra ý kiến của bản thân, mặc kệ có vô tình hay hữu ý cắt lời người khác không. Đám học sinh này cứ nghĩ được ý tưởng nào hay và độc đáo đều không ngần ngại mà nói to trước lớp.

Doãn Tịnh Hán ngồi lưng tựa vào ghế, bày ra tư thế mà cậu cho là thoải mái nhất để xem xét tình hình xung quanh. Việc ngồi không và chăm chú lắng nghe đã giúp Tịnh Hán đút kết được một điều rằng: nếu cứ tiếp tục như này thì không khéo đến ngày trọng đại ấy, lớp cậu vẫn chưa quyết được sẽ biểu diễn tiết mục gì.

À. Tịnh Hán cũng vừa biết được lý do vì sao mà bạn học kia muốn lo sớm rồi.

Xin lỗi, hiểu lầm cậu rồi.

"Hay là chúng ta lựa ra ba cái tiêu biểu rồi bỏ phiếu bầu đi. Nếu được thì tôi muốn lớp mình diễn kịch"

Thôi Thắng Triệt hay còn được gọi bằng cái tên lớp trưởng lên tiếng. Đồng thời ra hiệu cho cái chợ nhỏ tên 11A1 này trật tự, tránh việc gây thêm phiền phức đến chủ nhiệm của bọn họ.

"Ồ, lớp trưởng..." Tịnh Hán nhìn với đôi mắt đầy ngưỡng mộ trước công lao to lớn của người bạn này. Nhưng miệng chỉ vừa thốt ra hai chữ lớp trưởng liền ngay lập tức bị đối phương thẳng thừng dập tắt hết những suy nghĩ tốt đẹp chưa kịp nói ra.

"À, nhân vật chính cứ ném cho Tịnh Hán hoặc là Trí Tú, chắc chắn sẽ rất đẹp cho xem."

Tịnh Hán không ngờ tới việc bản thân sẽ là người được bị Thắng Triệt chĩa mũi dao vào. Trong thoáng chốc, tất cả như bị tên này thao túng, đua nhau cảm thán.

"Nghe được đó chứ?"

Được cái đầu cậu.

"Đúng đúng"

Đúng chỗ nào?

"Tịnh Hán nổi tiếng toàn trường rồi, ném vai chính cho cậu ta có khi lớp mình lại nổi nhất đó."

Tôi biết tôi nổi tiếng nhưng không không. Này khác gì mấy người xem tôi là thứ đồ vật để đem ra trưng bày trong triển lãm nghệ thuật không?

"Trí Tú cũng được mà, nhan sắc không hề kém cạnh, chưa kể còn được nhiều người để ý."

?

Thế này chẳng phải còn loạn hơn ban đầu à!!

Thấy họ Thôi đang trưng ra vẻ đắc ý trước mặt mình. Ngứa mắt, Tịnh Hán nhanh chóng chồm người lên, thẳng tay nhéo tên đấy một cái. "Nè tên kia, ai mướn đưa ra ý kiến vậy hả?"

Cơn đau truyền từ tay tới khiến Thắng Triệt có hơi giật mình, tâm trạng vui vẻ nhanh chóng chuyển thành cáu bẩn, lập tức quay xuống để ngó xem là đứa nhóc nào cả gan dám gây sự. Nhưng khi thấy được vẻ mặt khó chịu và câu hỏi Doãn Tịnh Hán, Thắng Triệt đành nuốt cục tức đi.

Trước sự khó chịu của vị kia, Thắng Triệt chỉ ném cho cậu vỏn vẹn bốn chữ: Tao thấy vui mà.

"Vui cái con khỉ mốc."

Phản ứng gay gắt như này có hơi khác so với những gì Thắng Triệt dự đoán. Nhìn biểu cảm bây giờ của bạn học Doãn, như không như rằng có thể nghĩ đủ mọi thứ để thay đổi chiều hướng dư luận, hoặc tệ nhất là kéo luôn cả Thắng Triệt vào chuyện này.

Chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã đủ khiến Thôi Thắng Triệt lạnh hết cả sống lưng.

"Được rồi giỡn chút thôi mà, dù gì cũng chưa chắc sẽ được chọn."

Thật ra lời vừa rồi của Thắng Triệt có phần đúng đấy chứ. Dù có được đám đông hùa nhau tấm tắc khen ngợi cỡ này nhưng vẫn không có gì để đem ra đảm bảo rằng ý tưởng vẫn sẽ được giữ nguyên. Nên bây giờ có mà bực bội thì chỉ là Doãn Tịnh Hán đang tổ hơi tốn sức.

Bất chợt phát ngôn vừa nãy của họ Thôi lại chạy qua trong đầu Tịnh Hán, giúp cậu nhớ ra rằng còn có thêm một người xấu số được nhắc đến. Tuy hôm nay người đó vắng mặt, nhưng chỉ qua sự việc vừa rồi cũng đã có thể thấy được sức ảnh hưởng không tồi.

Doãn Tịnh Hán liếc mắt đến chỗ trống cách đó không xa, nhìn được một lúc rồi lại thở dài.

"Nhớ Trí Tú à?"

Trí Tú, đầy đủ hơn là Hồng Trí Tú, là người được nhắc đến nãy giờ. Bạn học này từ nhỏ đã sống ở nơi đất khách sâu xa, tận năm lớp mười mới quay về học tại quê nhà.

Thật ra Trí Tú làm bạn với Thắng Triệt trước. Tận một học kỳ sau là khi Tịnh Hán chuyển trường đến, hai người mới làm quen nhau.

Mối quan hệ của ba người rất tốt.

Tốt đến mức nhiều lúc khiến Tịnh Hán còn phải nghi ngờ chính bản thân mình. Vì cậu biết, biết rằng bản thân không phải kiểu người sẽ dễ mở lòng với mọi người như thế.

Tình bạn của họ kéo dài, cho đến khi Doãn Tịnh Hán nhận ra bản thân có cảm tình với Hồng Trí Tú.

Là đơn phương.

Chuyện này ngoài Thắng Triệt ra cậu chẳng kể với ai khác, nếu biết thì chỉ là do thiếu niên họ Doãn không hề có ý định che giấu hành động thân mật quá mức của mình với Trí Tú.

Dẫu vậy vẫn chẳng có ai thèm để ý.

Chắc vì họ Doãn với họ Hồng luôn thân mật quá mức.

Tịnh Hán không đáp gì nhiều, chỉ "Ừm" một tiếng cho qua rồi gục mặt xuống bàn.

"Nhớ đến vậy thì tan học về ghé qua thăm đi."

Đường về nhà Trí Tú và đường về nhà Tịnh Hán cớ gì đều đi cùng một hướng. Chỉ có mỗi Thắng Triệt là ngược đường với cả hai. Cho nên mỗi sáng đến trường, nếu trùng hợp thì Thôi Thắng Triết sẽ được nhìn thấy cảnh hai đứa bạn mình tay cầm chân dắt vui vẻ tới chào một câu: lớp trưởng. buổi sáng tốt lành!!

"Không cần mày nhắc, Tú Tú của tao, tao tự biết đường chăm."

Tuy không phải lần đầu Thôi Thắng Triệt thấy thằng bạn nối khố của mình biểu hiện như này, đặc biệt còn là Doãn Tịnh Hán. Nhưng sâu thẳm trong thâm tâm, mỗi khi nghe họ Doãn trả lời kiểu đó, Thắng Triệt luôn muốn gào lên cho Tịnh Hán biết rằng: Có giỏi thì tiến tới luôn đi, kéo co như vậy bộ không biết mệt à?!

Đang tính tẩn nhẹ Tịnh Hán một trận, Thôi Thắng Triệt liền phải khựng lại trước câu hỏi đột xuất kia và Doãn Tịnh Hán cũng thế.

"Tú Tú gì của ông cơ?"

Không ai trả lời, câu hỏi ấy được lặp lại một lần nữa.

"... 'Tú Tú của ông' nghĩa là gì thế Doãn Tịnh Hán?"

Là gì ấy nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net