3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tịnh Hán không ngờ tới việc bản thân sẽ vô thức tìm tới nhà người nọ.

Đứng trước cửa nhà họ Hồng đã được một lúc lâu, song, cậu vẫn đang chìm đắm trong những suy tư về hành động vừa rồi của mình.

Cậu thiếu niên cứ thế mà loay hoay một chỗ, không biết nên bấm chuông hay bỏ đi.

Doãn Tịnh Hàn nhìn điện thoại rồi lại liếc mắt nhìn bầu trời. Nếu cứ đứng chôn chân ở đây thì sớm muộn gì trời cũng sẽ tối đen như mực, tệ hơn là không chừng đêm nay cậu sẽ bị nhốt ở ngoài mất.

Thôi thì đã đến rồi, chi bằng vào thăm một tí rồi về.

Kính cong

Tiếng chuông cửa vang lên, không lâu sau đó Tịnh Hán nghe được tiếng bước chân đầy vội vã, càng ngày càng gần cậu hơn. Ngay sau đó, cánh cửa trước mặt Doãn Tịnh Hán mở ra. Chào đón cậu là một cậu thiếu niên khác tầm tuổi, hơi thở của người thiếu niên ấy có phần gấp gáp, tóc tai rối bời, áo thun, quần đùi trông có vẻ rất thoải mái.

Tịnh Hán nhìn lướt từ trên xuống dưới, sau khi xác nhận Trí Tú đã khỏe hơn ngày trước rất nhiều, mới cảm thấy an tâm đôi chút.

Trong lúc đó, Hồng Trí Tú cố ổn định lại nhịp thở của bản thân, chợt để ý đến cái rét bên ngoài, cộng thêm thiếu niên đang đứng trước mặt em đây là kiểu người làm bạn thân với túi sưởi. Trí Tú không nói không rằng, nắm lấy cổ tay đối phương, gấp rút kéo vào trong.

"Cậu làm gì ở đây vậy, đứng đợi tớ có lâu không?" Trí Tú hỏi, giọng điệu em có chút lo lắng, "Có lạnh không? Hay tớ rót nước ấm cho cậu uống nhé?"

"Tớ ổn mà." Tịnh Hán bị vẻ sốt sắng của em làm không khỏi buồn cười.

"Cậu còn cười được?" Trí Tú nhìn người kia, cảm giác hành động vừa nảy của mình là thừa thãi.

Nhận ra đối phương bắt đầu có dấu hiệu nổi nóng, Tịnh Hán liền nổi hứng muốn trêu chọc thêm, ngón tay vì thế mà tuỳ tiện chọt vài ba cái vào bên má của Trí Tú: "Lo cho tớ?"

Bàn tay của Doãn Tịnh Hán ngay lập tức bị gạt phăng đi, đổi lại, ở bên má bắt đầu xuất hiện cả cơn đau.

Hồng Trí Tú không thương không tiếc mà đưa tay nhéo một bên má thiếu niên kia: "Ừ, lo cho cậu đấy. Không thì để cậu chết rét ngoài kia rồi."

Tịnh Hán bị nhéo, chỉ có thể vùng vẫy xin tha. Nhưng có vẻ Trí Tú không thèm để ý đến, ngược lại còn cố tình tăng lực tay lên. Tịnh Hán đã đau giờ còn  đau hơn, cảm tưởng rằng bên bị Trí Tú tác động sắp hỏng đến nơi rồi.

Tiếng kêu thảm thương của Tịnh Hán vang khắp căn phòng. Cho đến khi có một giọng nữ la lên ba chữ 'Hồng Trí Tú', em mới chịu ngừng tay, tha cho cậu thiếu niên tội nghiệp.

Doãn Tịnh Hán có phần nào nhận ra giọng nói này.

"Con nghỉ ở nhà dưỡng sức là để ăn hiếp bạn đấy hả Tú Tú?" — Là mẹ của Trí Tú, có lẽ cô đang nấu bữa tối, nhất thời bị tiếng la của Tịnh Hán thu hút nên mới đi xem thử có chuyện gì.

Trí Tú nhìn mẹ mình, giọng nói của em có phần nhẹ nhàng đi: "Con đâu có.."

Nội tâm Tịnh Hán bị dáng vẻ của Trí Tú chia ra làm hai thái cực: Một bên dành để cảm thán rằng tại sao trên đời lại có người đáng yêu đến thế. Bên còn lại không khỏi tự hỏi vì sao Hồng Trí Tú gây tội ác rõ như ban ngày thế này mà còn chối được.

Người phụ nữ kia cũng không để tâm đến chuyện này là bao, cô chỉ cười nhẹ, bảo: "Mẹ đùa thôi, Tú Tú của mẹ sao có thể ăn hiếp bạn được chứ. Thôi hai đứa chơi tiếp đi, có gì hỏi luôn bạn có ở lại ăn tối chung không nhé.."

Hồng Trí Tú nhìn mẹ mình quay vào bếp, ngay sau đó đưa mắt qua nhìn Doãn Tịnh Hán. Cậu đang xoa lấy bên má đỏ ửng đến đáng thương, cảm thấy có ánh mắt đang chĩa vào mình, Tịnh Hán mới liếc qua. Tức khắc, hai người bọn họ chạm mắt nhau.

Tịnh Hán cười trừ: "Gì đây.. cậu đang nhìn tác phẩm nghệ thuật của cậu à?"

Trí Tú lắc đầu, chỉ tay vào căn bếp.

Tịnh Hán nhận ra điều Trí Tú muốn ám chỉ là gì, cậu liền theo lí mà từ chối: "Ừm, tớ không ăn đâu. Định thăm cậu một tí rồi về thôi."

Trí Tú vẫn chăm chăm nhìn cậu, rồi nhìn vào chỗ đo đỏ trên gương mặt điển trai kia, cảm giác áy náy dần dâng lên trong lòng.

Doãn Tịnh Hán thấy Hồng Trí Tú mím môi, một lúc sau thốt ra hai chữ xin lỗi.

Cậu nhíu mày: "Xin lỗi cái gì? Tớ đâu trách cậu?"

Trí Tú: "Cố tình làm đau cậu.."

Đáp lại Trí Tú là tiếng khúc khích của Tịnh Hán, rồi cảm giác nặng trĩu trên đầu xuất hiện. Doãn Tịnh Hán xoa lấy mái tóc mềm mại của người nhỏ hơn, khiến nó bù xù hơn cả trước đó, "Cậu không cần xin lỗi, cũng chả cần để ý tới."

Trí Tú định nói, đã bị Tịnh Hán cướp lời.

"Ngày hôm sau sẽ hết liền ấy mà." Tịnh Hán nói một cách chắc chắn. Xong cậu quay người mở cửa, bước ra,"Giờ tớ phải về rồi, tạm biệt nhé."

Trí Tú tính hỏi vì sao lại về sớm, nhưng khi nhìn lại đồng hồ, em nhận ra đã gần tới giờ cơm. Hồng Trí Tú nhìn đối phương, ngậm ngùi "Ừm" một tiếng, không quên bảo cậu về cẩn thận.

Dù có hơi luyến tiếc nhưng người cần gặp ngay từ đầu cũng đã gặp, Tịnh Hán vui vẻ xách cặp trở về nhà. Nhưng đi được một đoạn ngắn, Doãn Tịnh Hán dừng lại, lấy điện thoại ra, thao tác tay vài cái xong bỏ vào túi rồi tiếp tục bước.

Mãi cho đến khi ăn tối tắm rửa xong, Trí Tú mới để ý đến hai dòng thông báo hiện trên màn hình.

Tịnh Hán: Mai cậu đi học lại nhỉ? Như cũ nhé, tớ đợi cậu dưới nhà.

Tịnh Hán: Xem như là đón cậu đi học lại.

Môi Trí Tú vô thức mỉm lên, em nằm trên giường, suy nghĩ một hồi rồi trả lời.

Trí Tú: Cảm ơn anh trai.

Doãn Tịnh Hán đọc xong, ngay lập tức chụp màn hình lại. Sau đó vào mục chỉnh sửa ảnh, cắt đúng dòng tin nhắn mới nhất. Cậu vào danh bạ, liếc mắt tìm người có ảnh đại diện quen thuộc rồi bấm gửi bức ảnh vừa chỉnh đi kèm với lời nhắn.

Tịnh Hán: Gọi một tiếng 'anh' rồi. Chắc sắp tới sẽ là chồng đó, báo mày biết trước để chuẩn bị tiền ăn cưới thôi.

Thắng Triệt: ???

Thắng Triệt: Anh trai chứ có phải anh yêu đâu mà mơ mộng dữ vậy?

-

Hồng Trí Tú kiểm tra lại nhiệt độ của bản thân lần cuối.

37.5 độ.

Khỏe mạnh.

Em cất nhiệt kế đi, vớ lấy cái cặp ở gần đó rồi bước xuống nhà.

"Nhớ mặc áo khoác đấy." — giọng mẹ em ở trên lầu vang xuống.

"Con biết rồi ạ." Trí Tú đáp vọng lại, ngoan ngoãn nghe theo lời mẹ mà mặc thêm một lớp áo. Mặc xong, em xách cặp tiến lại chỗ cửa ra vào, "Thưa mẹ con đi."

Hồng Trí Tú mở cửa bước ra, chào em là một cậu thiếu niên trạc tuổi, chính xác là người hôm qua bảo sẽ đến đón em đi học.

Cậu thiếu niên này, Trí Tú đoán trời sinh đã cho cậu gương mặt đẹp trai, cực kì ưa nhìn. Đường nét trên mặt cậu sắc sảo, đôi mắt to còn thêm hàng lông mi đẹp vô cùng, đẹp đến mức đến mấy bạn học nữ cũng phải ghen tị. Bên cạnh đó dáng người cũng không có gì phải bàn cãi, chân dài, cao ráo, nhìn tổng thể rất hoàn mỹ.

Không hổ danh dân thể thao. Rất nổi bật.

Bước từng bước đến chỗ bạn học kia, em nhìn cậu rồi mỉm cười, "Chào buổi sáng, Tịnh Há— Cậu không ngủ hả?"

Hồng Trí Tú định chào buổi sáng, lời chưa nói hết đã bị đối phương làm cho sững sờ. Doãn Tịnh Hán sáng nay nhìn qua khá uể oải, đặc biệt là hai quầng thâm ở ngay dưới mắt cậu, trông thiếu sức sống vô cùng.

"Cậu mất ngủ hả?"

"Tớ không có, do hôm qua kiểm tra lại bài vở từ đầu năm tới giờ nên ngủ có hơi muộn." Nói xong, Doãn Tịnh Hán che miệng, ngáp một cái.

"Mấy giờ cậu ngủ?"

"3h sáng."

Thành thật ghê. — Hồng Trí Tú nghĩ.

Tịnh Hán không đợi được, tự động nắm lấy bàn tay của Trí Tú, đút vào một bên túi áo mình, "Không nói nữa, đi thôi."

Đối với cả hai, hành động nắm tay giữa bạn bè với nhau là chuyện quá đỗi bình thường. Chỉ là cái nắm tay thôi mà, chẳng mất mát gì cả. Vậy mà em vẫn quen thói nhìn Tịnh Hán một cách ngơ ngác.

Doãn Tịnh Hán tất nhiên là có để ý tới ánh mắt nai con của ai đấy, nhanh chóng giải thích: "Làm như này thì tay cậu sẽ không bị lạnh."

Rồi lại hỏi em: "Có thấy ấm không?"

Trí Tú nghe xong "Ừm" một cái, ngẫm một lúc, sau nói thêm hai chữ: Ấm lắm.

Không biết vì cớ gì mà Tịnh Hán đột nhiên bật cười. Chẳng kịp hé môi, Hồng Trí Tú đã bị cậu kéo đi.

Trong vài giây nào đó, Trí Tú nghe loáng thoáng được giọng của Doãn Tịnh Hán trong không khí. Tịnh Hán nói rất nhỏ, đã vậy còn nói nhanh, nên những gì Trí Tú nghe được chỉ có hai chữ: Không nỡ.

Có hơi khó hiểu.

"Cậu nói gì hả?" Em hỏi.

Đối phương không trả lời, Trí Tú liền đứng khựng lại, gọi tên cậu.

"Tịnh Hán?"

"Suỵt" Bị chỉ cả đích danh, Doãn Tịnh Hán chỉ có thể quay qua nhìn em, ngọt giọng bảo: "Bạn nhỏ, sắp trễ giờ rồi, còn nói nữa thì sẽ muộn đấy."

"..." Trí Tú biết người nọ  đang cố tình đánh trống lảng. Nhưng ở cương vị bạn thân, nếu như Tịnh Hán không muốn nói thì Trí Tú em đây cũng sẽ không ép cậu, "Ừm, được, vậy chúng ta đi."

Doãn Tịnh Hán nghe xong, bắt đầu bước tiếp. Hồng Trí Tú lần nãy cũng thế, ngoan ngoãn để đối phương dắt mình đi. Thế là hai cậu thiếu niên tay trong tay, cùng nhau cất bước đến trường học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net