Thiều hoa vũ lưu niên 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chính văn đệ nhất chương (1): TỬ NHI HẬU SINH

Trong bóng tối , tự bản thân có tồn tại hay không hắn cũng không thể xác định, trừ bên tai vang lên đích xác từng trận đánh nhau, hay còn lại chính là một mảnh hư vô.

Hắn đã chết. Ở cuối cùng trong trí nhớ, hắn bị một viên tử đạn đánh trúng trái tim, âm thanh của cái gì đó rơi xuống đất, pha trộn với tiếng kêu của J, cơ hồ hoàn toàn chưa kịp cảm nhận thấy sự đau đớn này , và không có thời gian xác nhận biểu tình của J ,hắn liền mất đi tri giác.

Ngày đó , rời đi sau nửa đêm, hắn mang theo "Lễ vật" cùng J gặp mặt, J là đối tác của hắn, cũng là bạn tình của hắn.

J là một nam nhân.

Cảm giác đêm dài hơn ngày, khiến cho hắn không khỏi hoài niệm về những ngày sống cùng J, năm đó tại tổ chức cùng nhau hành động , J là một đối tác đáng tin cậy trong công việc , ngay cả khi ở trên giường, so với nữ nhân càng có thể làm cho hắn đạt được khoái cảm.

Không có ai biết, "Tử dạ" NO. 1 kỳ thật thích nam nhân hơn, thậm chí ngay cả cái tên này , cũng không phải là thật.

Tại tổ chức , tên của hắn từ họ Trương đến họ Vương, từ Lê Duệ đến Tịch Quân, cho đến trước khi chết, hắn gọi Trình Tử Nghiêu, một tên được sử dụng 3 năm 6 tháng và 8 ngày, thân phận là ngưu lang.

Kỳ thật hắn thích cái tên này. Ngoại trừ đôi khi phải tranh giành phụ nữ làm hắn có chút đau đầu ra, trên căn bản nhiệm vụ lần này quả thực không có khó khăn gì đáng nói.

Song, lúc này đây hắn đã đánh giá thấp sự ghen tuông của nữ nhân.

Trong quán bar, hắn đưa các tư liệu mà thời gian gần đây thu thập được giao cho J, và với một nụ hôn nồng nhiệt, nhưng lại trùng hợp làm cho nữ nhân gần đây hắn dây dưa chứng kiến. Hắc đạo lão Đại nữ nhân * tức giận đứng lên, viên tử đạn hướng J bay đi, hắn theo bản năng đưa J xả tới rồi đến phía sau.

Sau đó, hắn ra khỏi nơi này. Đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình nửa ngày ,lấy lại tinh thần , chưa kịp minh bạch tình trạng hiện nay của mình, tbỗng nhiên cảm nhận sâu sắc một trận đè ép hướng hắn đánh úp lại.

Quỷ hồn chắc là không hiểu được cảm giác đau .Cho nên hắn còn sống. Cho nên kết luận, hắn thuận theo tự nhiên làm cho chính mình ngất đi.

Lần nữa khi tỉnh lại, hắn cảm giác tất cả xung quanh mình rất khác, hổn độn là tiếng người hòa cùng tiếng bước chân thỉnh thoảng vang lên.

" Bẩm nương nương, hoàng tử không việc gì, do ở trong bụng nương nương lâu, lúc này đi ra tất mệt mỏi, ngủ mấy người canh giờ thì sẽ tỉnh lại.. "

Hoàng tử ? Hắn ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe thấy một nữ nhân nói chuyện , tiếng nói có chút khàn khàn, " Vương thái y, hoàng nhi không khóc không nháo, không hề có động tĩnh gì, không phải là......"

Người nữ nhân run rẩy , lo lắng nói không nên lời.

" Nương nương yên tâm, hoàng tử xem ra rất khỏe mạnh, Người xem này bàn tay và bàn chân nhỏ bé đáng yêu, rất là khả ái ! " thanh âm này là của một người còn rất trẻ, như là một nữ nhân chỉ hơn mười tuổi. Cũng là giọng nói ấy, gương mặt hắn bị cái gì chạm nhẹ một cái, chỉ nghe nàng lại tán thưởng, " Nương nương người xem, hoàng tử có khuôn mặt nhỏ nhắn bạch bạch nộn nộn , rất giống với nương nương, tương lai nhất định là một mỹ nam tử! "

Mới sinh trẻ con đều hồng hồng trứu trứu ,cũng không biết làm sao hắn thấy tự nhìn mình trưởng thành cũng không tệ. Lúc này, hắn cuối cùng cũng xác định được, trong miệng bọn họ mình chính là hoàng tử. Cho dù là hắn, trong lúc nhất thời cũng có chút suy nghĩ hỗn loạn, hắn đã chết, sau đó lại thành trẻ con, chẳng lẽ đây là đầu thai chuyển thế?

Tạm thời hắn không cách nào lí giải được mọi chuyện, trước mắt hắn để mọi chuyện qua một bên, lúc này vẫn là nên yên lặng theo dõi kỳ biến, ít nhất mình còn có kí ức trước kia, làm trẻ con, có thể sử dụng thời gian tới để suy nghĩ nhiều điều.

Vương thái y cẩn thận nhìn vị hoàng tử này, cảm giác có chút kỳ quái, cứ theo lẽ thường mà nói, mới sinh nhân thế trẻ con đều đã oa oa khóc nỉ non, nhưng hoàng tử này lại như ngủ say bình thường, sau khi chuẩn đoán lại quả thật không hề có vấn đề. Vì thế cho nên không thể làm gì khác hơn là trấn an An quý phi phía sau rèm , " Thỉnh nương nương chớ lo lắng, lão hủ xem ra thấy hoàng tử thân thể kiện tráng, cũng không có gì khác thường. "

An quý phi lúc này mới hơi yên tâm, quay đầu qua thị nữ bên cạnh hỏi: "Chỉ Lan, ngươi khả bẩm báo Hoàng thượng?"

" Nô tỳ đã sớm báo qua Lưu Tổng Quản, Lưu Tổng Quản nói Hoàng thượng đang ở Thiên điện nghị sự. " Chỉ Lan cúi thấp đầu, quyết định vẫn là không cần nói cho nương nương biết, nàng nghĩ đến Thiên điện lúc ấy trừ Lý đại nhân còn có một vị tuyệt sắc nữ tử.

" Hoàng thượng giá lâm! " Đang nói, An quý phi nghe Người đã đến Ngưng Hi Các.

" Ái phi vất vả rồi, hoàng nhi ở đâu, mau cho trẫm nhìn một cái ! " Cùng giọng nói ấy bước vào là nam tử một thân huyền sắc tú kim bào, phát thúc xích kim quan, khuôn mặt không hỉ không nộ , lại dấy lên nhất phương khóe miệng, có vài phần không kềm chế được tiêu sái, thanh âm lộ ra sung sướng.

Chỉ Lan bồng đứa nhỏ đem tới, bộ dáng An quý phi thập phần vui mừng , " Thỉnh bệ hạ tứ danh cho hoàng nhi . "

Một đôi tay tiếp nhận mình trong tay người thị nữ, giờ phút này thân là trẻ con, hắn tâm tình phức tạp mặc cho mình bị một người nam nhân ôm trong lòng, tiếp theo, hai má lại bị nhéo vài cái . Bỗng có một hương thơm ấm áp vây quanh hắn dám xác định, mùi thơm này nguyên lai chủ nhân đích thị là một vị mỹ nhân . Xem ra, vị hoàng đế này được vây quanh bởi nhiều tuyệt sắc giai nhân, công phu so với hắn chắc không thể kém.

Kì Hủ Thiên nhìn đứa trẻ trong tay, hợp trứ song nhãn,hô hấp nhẹ nhàng, bộ dáng im lặng an bình, nhìn ra được hình dáng tuấn tú, mi mục tế trường, không giống với những trẻ sơ sinh khác, nhưng lại ra vẻ hết sức trầm tĩnh bình yên, vì thế trầm ngâm chốc lát, " Nhị hoàng tử gọi là Minh Nguyệt đi. "

" Nhị hoàng tử? " Vô luận là An quý phi hay là Vương thái y và thị nữ Chỉ Lan, đều không khỏi trợn to mắt lập lại một lần, hiện nay mọi người đều biết, Thương Hách hoàng triều bên trong chưa có Hoàng hậu, An quý phi thậm đắc Hoàng thượng sủng ái, người thứ nhất mang long thai, sinh hạ nam hài định là Đại hoàng tử, Tiếu phi , Lâm phi chờ hoài thai còn chưa mãn sáu cái nguyệt, tại sao lúc này đứa nhỏ này lại tựu thành Nhị hoàng tử ? !

Mọi người ở đây không ai không kinh ngạc, duy chỉ có Kì Hủ Thiên bên cạnh tổng quản Lưu Dịch biểu tình như cũ không chút thay đổi, không nói một câu.

Hiện giờ Kì Minh Nguyệt đang mở mắt và nhìn về hướng người ôm mình , bất quá, hắn tò mò chính là người cho hắn cái tên. Minh Nguyệt, kiếp này thứ nhất là cái tên. Hắn coi như vừa lòng. Về phần diện mạo, sau khi thấy rõ khuôn mặt của vị hoàng đế, hắn thập phần tin tưởng, tự mình cũng kém làm sao cũng không bỏ lỡ để đi.

Vương thái y xác định, trong danh sách của viện bản thái y ghi chép, vị hoàng tử này quả thật nên là Đại hoàng tử , tuy nói bệ hạ từ trước đến nay hỉ nộ khó dò, bất quá đành nói thẳng ý nghĩ, hắn vẫn là nơm nớp lo sợ ,nhắc nhở diện mạo mỉm cười nói, " Bẩm Hoàng thượng, trừ An nương nương ra, bên ngoài các phi tần khác còn chưa từng sinh sản...... "

Kì Hủ Thiên để hài tử trong tay xuống, lược liễm ý vui vẻ, thản nhiên tuyên bố với mọi người : " Hoa quý phi ái phi phía trước đã hạ sinh cho trẫm Đại hoàng tử, trẫm đã tứ danh là Mộ Thịnh. "

Như vậy mới vừa rồi chính mình không có nhìn lầm, kia tuyệt sắc nữ tử quả thật ôm ấp trẻ con , hơn nữa Chỉ Lan cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhìn lại nương nương .

Hoa quý phi? Trong cung khi nào có cái tên Hoa quý phi?

Đảo qua ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Kì Hủ Thiên ý bảo người bên cạnh Lưu Dịch.

" Là, Hoàng thượng. " Lưu Dịch khom người hướng đi vài bước, " Lý đại nhân phụng chỉ tìm được Hoa quý phi lưu lạc ngoài cung, Hoa quý phi hoài thai đã trọn nguyệt, hôm nay tiến cung gặp lúc hoàng tử mới ra đời, đúng chính xác là nương nương đã hạ sinh hoàng tử trước. " nói xong lại mặt không chút thay đổi thối lui trở về.

Kì Minh Nguyệt nằm ở nhuyễn tháp thượng vi * mở to mắt, đem biểu tình của mọi người nhất nhất xem ở trong mắt, vừa cẩn thận đánh giá cha mẹ trong kiếp này, ở trong lòng thở dài, nhà đế vương không có tình cảm, xem ra sau này phiền toái là không thể thiếu, bất quá may là hắn có thể xác định, đây không phải thuộc loại lịch sử ghi lại cả một triều đại. Vì thế nhắm mắt lại, tiếp tục nghe diễn.

Lưu lạc bên ngoài ? Hoa quý phi? Trong cung chưa từng có cung phi lưu lạc bên ngoài ! Tuy rằng mọi người trong lòng đều rõ ràng, nhưng ngoài miệng thì vạn vạn không dám hỏi, vì có thể để Hoàng thượng đón tiến cung, lại được phong quý phi, nói vậy người rất ưu ái vị cung phi này, xem ra An quý phi lại thêm một kình địch .

Đạo lý đó An quý phi tự nhiên cũng minh bạch, lập tức trong mắt hiện lên một tia u oán, đem đứa con trong lòng ôm sát, " Tạ ơn bệ hạ tứ danh cho, thần thiếp sẽ chăm sóc tốt hoàng nhi, thỉnh bệ hạ yên tâm. "

" Ân, như thế rất tốt, bất quá ái phi cũng đừng quá vất vả ", lại quay đầu lại phân phó Lưu Dịch , " Ngày khác chọn hai người thông minh lại đây hỗ trợ, chăm sóc hoàng nhi. " Kì Hủ Thiên vừa nói xong lại nhìn đứa bé, không ngờ lại phát hiện hắn nhắm hai mắt, khóe miệng lại mỉm cười, kia tia tiếu ý mặc dù nhạt, nhưng lại có vài phần hương vị nhàn nhã thản nhiên, cùng Đại hoàng nhi hàm chứa ánh mắt tò mò nhưng hình dáng hoàn toàn bất đồng.

Mặc dù nhắm hai mắt, Kì Minh Nguyệt cũng có thể cảm giác được tia nhìn của người kia đang dừng ở mình, mịt mờ thâm trầm, khó phân biệt hỉ nộ, lần này hắn dứt khoát mở mắt ra, cùng người nọ đối diện.

Trước sự tinh tế hắn đem vị phụ hoàng này đánh giá một lần, Kì Minh Nguyệt trong lòng cảm thán, kiếp trước từ khi hắn trở thành gián điệp tới nay, đây là người thứ nhất bắt hắn có cảm giác đoán không ra . Một đôi song nhãn đào hoa cùng khẽ nhếch bạc thần, đã có thể làm cho hắn thấy được cảnh tượng vòng quanh hậu cung, nghĩ đến không có mấy vị phi tần có thể tránh được mị lực của phụ hoàng , trừ chuyện đó ra, vương giả uy nghi khó lường khó phân biệt tính tình , hờn giận cũng đã làm cho triều đình bách quan kinh sợ, mạc bất khuất phục.

Kì Hủ Thiên thấy con ngươi hắn đen bóng mang theo ý tứ hàm xúc, có chút không ngờ, hài tử còn quá nhỏ,làm thế nào lại có thể có được ánh mắt như thế?

" Trăm ngày sau thưởng yến, sai người truyền xuống, chuẩn bị chiếu thư và ngọc phù, thỉnh quốc sư! " Nói xong những lời này, Kì Hủ Thiên liền ly khai Ngưng Hi Các.

Một đám người kinh sợ quỳ xuống, cho đến khi vị đế vương kia rời đi, biểu tình mọi người vẫn mang theo lo sợ không yên, không ai đứng dậy, trong lúc nhất thời Ngưng Hi Các nội tĩnh đắc châm rơi có thể nghe.

Kì Minh Nguyệt ngoái đầu nhìn theo hướng người nọ đã đi xa, trong lòng nghi hoặc, chẳng lẻ bách nhật chi yến không giống tầm thường?

=====================================

(*)Hắc đạo lão Đại nữ nhân :như là 1 lão đại của XHĐ
(*)nhuyễn tháp thượng vi :nó giống như cái nôi cho em bé.


Chính văn đệ nhị chương (2): MỆNH CÁCH

Những ngày sau đó , Kì Minh Nguyệt làm hết thảy những chuyện trẻ con nên làm, chỉ khác biệt là ngoại trừ những lúc phải khóc nháo lên để người ta biết hắn có nhu cầu , còn không luôn im lặng , thi thoảng mở mắt nhìn thị nữ vội tiến vội ra một cách bận rộn, trong mắt thản nhiên chỉ có đôi lúc đăm chiêu , thì không còn gì khác.

Một hài tử nhu thuận như vậy ai có thể không thương ? An quý phi luôn ôm hắn vào lòng, xướng ca dỗ hắn, Kì Minh Nguyệt chỉ lẳng lặng nhìn mẫu phi hắn, cái miệng nhỏ nhắn mang theo tiếu ý.*

Thời gian vừa qua, theo những lời các thị nữ nói chuyện với nhau, và An quý phi tự thuật lại với chính mình, về cơ bản Kì Minh Nguyệt đã hiểu được tình cảnh nơi đây.

Nơi này tên là Thương Hách, được xem như một trong các đại cường quốc đương thời, giáp xung quanh gồm nhiều tiểu quốc và hai cường quốc khác _ An Dương ở phía bắc cùng với Liên Đồng ở phía nam, vì thế tạo thành thế chân vạc, trong lãnh thổ cả ba nước gần như không có chiến loạn, yên bình mấy đời.

Còn mẫu phi hắn tên là An Nhược Lam, nữ nhi của An Viên tướng quân , mỹ nhân Thương Hách hoàng triều nổi tiếng ôn nhu điềm tĩnh, tri thư đạt lí , rất được Hoàng thượng sủng ái. Với Hoàng hậu Tương Thị không chỗ nào kém cạnh , ở phía sau cung có thể nói vinh sủng một thân không ai bằng .

Về phần phụ hoàng hắn _ Kì Hủ Thiên cũng được coi như minh quân đương thời, ngoại trừ tính khí thất thường , dáng vẻ phong lưu ra, cơ hồ không có gì có thể làm cho người khác chỉ trích, hành quân bày trận, khả năng mưu lược lại càng khiến người ta nể phục.

Nghe cung nữ lén đàm luận về phụ hoàng, đều là một mảnh ca công tụng đức quá khen ngợi chi từ , Kì Minh Nguyệt phát hiện có chút kỳ quái, tất cả công tích đều là sau khi Kì Hủ Thiên lên ngôi vị hoàng đế, mà chuyện trước khi lên đế vị, thân là hoàng tử phải có một vài chiến tích, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe ai nhắc tới.

Không người nào biết ? Hay không người nào dám nói ?

Đến một ngày, có một cung nữ lanh mồm lanh miệng vô tình đã nhắc tới mấy chữ "Năm đó... quốc sư...", mọi người lúc đó cả kinh sắc mặt mấy lần, nhớ tới ngày ấy có nhắc đến "Bách nhật yến" phải thỉnh quốc sư, hắn nhất thời mới minh bạch : Thương Hách quốc sư chính là nguyên nhân khiến cho mọi người hoảng loạn. Mấy ngày sau, hắn không còn nhìn thấy người cung nữ kia nữa, mọi người không thể không cảnh giác.

Kì Minh Nguyệt tự nhiên biết, bất luận là triều đại quân chủ nào, cho dù như thế nào thì trên mặt cũng không để lộ hỉ nộ, quân vương luôn vô tình. Tuy các điện tần phi mặt mày ôn hòa, dịu ngoan nhưng chưa chắc lòng dạ không biết độc ác, tỷ như mẫu phi hắn...

Hắn biết rất nhiều nhưng không hề để ý tới, trong bức tường cung điện này, trước nhất tự bảo vệ mình mới là thượng sách.

Một ngày kia, An quý phi đưa hắn khẽ đặt ở tháp thượng, đặt tay lên trán hắn, trong mắt sắc u sầu rất đậm.

" Mắt thấy bách nhật buông xuống, hoàng nhi sẽ nhìn thấy Quốc sư... " - nói tới đây, An Nhược Lam ngữ thanh run rẩy, thì thào nói nhỏ : " Chỉ mong đừng gặp chuyện không may mới thật tốt... "

Lại là Quốc sư, lần này thật đã làm cho Kì Minh Nguyệt chờ mong đến ngày bách nhật yến.

" Nương nương , Lưu Tổng Quản dẫn theo hai người tới, đang đứng chờ ở ngoài." - Chỉ Lan thấp giọng tiến đến bẩm báo, ai cũng biết An quý phi thương yêu Nhị hoàng tử hết mực, phàm vào gian phòng này mọi người đều phải cẩn thận hơn so với ngày trước vài phần , quyết không thể quấy rầy Nhị hoàng tử nghỉ ngơi.

Lưu Tổng Quản mang người đến, tự nhiên là ý tứ của hoàng thượng , An phi đứng dậy giúp Kì Minh Nguyệt trùm cái áo ngủ bằng gấm.

" Dẫn tới gian ngoài đi, ta lập tức sẽ tới. "

Hai thị nữ đươc dẫn đến bộ dạng cũng mới hơn mười tuổi , tên là Hồng Tụ và Oánh Nhiên . Hồng Tụ tính tình hoạt bát, hướng về phía Kì Minh Nguyệt nói chuyện không ngừng , may mắn nàng là người hiểu cái gì nên nói cái gì không nên, thập phần cơ trí nhu thuận. Oánh Nhiên trầm tĩnh ôn hòa, xử sự hữu độ, nói cũng không nhiều. Chuyện của hai nữa tử ôn nhu, cẩn trọng này rồi sẽ được tiết lộ trong những năm tháng chăm sóc Kì Minh Nguyệt.

An quý phi tất nhiên đối với hai người thập phần hài lòng, nhìn hoàng nhi ngày một thêm lớn lên, bách nhật chi kì cũng đang gần trước mắt.

Quả nhiên, càng đến gần bách nhật yến, người lui tới các điện cung càng cẩn thận, mọi người trầm mặc không nói, chỉ cúi đầu làm việc.

Đêm nay, cuối cùng thì Kì Minh Nguyệt cũng phải tới bách nhật yến. Từ sáng sớm, Ngưng Hi Các đã rất bận rộn. Tắm rửa xong, Oánh Nhiên mặc cho hắn một chiếc áo nhỏ màu lam có đính bạc, Hồng Tụ thì chải tóc cho hắn, An quý phi cung trang hoa phục trong người, càng lộ ra dung mạo như tranh, mẫu tử hai người chuẩn bị xong xuôi, quá ngọ liền đi đến Xích Hi Điện .

Phía trên đại điện văn võ bá quan theo thứ tự nhập tọa, hậu cung phi tần cũng án theo phẩm cấp cao thấp ngồi một bên, Kì Minh Nguyệt thậm chí thấy trong các phi tần gặp được có vài tên nam tử. Nhớ đến Hồng Tụ cũng từng đề cập đến vài người,xem ra mấy tên nam tử đó là nam phi của phụ hoàng, phải biết căn bản nam sủng phẩm cấp quá thấp không thể nào có khả năng tiến vào Xích Hi Điện , mà họ có thể ngồi tại đây, biểu tình thong dong đến như vậy, tất thân phận gia cảnh đều không thể khinh thường.

Hôm nay trừ Kì Minh Nguyệt ra , còn có Kì Mộ Thịnh _ người ra đời sớm hơn hắn một khắc. Vô số lời bàn luận về Đại hoàng tử đang được Hoa Thục Phi ôm trong lòng ngồi cách An quý phi không xa, y phục thạch lưu hồng, nước da trắng nõn phu sắc sấn đắc hơn trong suốt, dung mạo diễm lệ cùng trang phục của nàng khiến người khác không thể không chú ý. An quý phi mặc dù lần đầu tiên thấy nàng, cũng xem như quen biết thông thường, hướng nàng mỉm cười chào hỏi mới ngồi xuống.

Đến giờ lành , Kì Hủ Thiên rốt cục cũng xuất hiện, hắn đảo qua vị trí An quý phi cùng Hoa Thục Phi, bất mãn hướng Lưu Tổng Quản trách cứ :

“ Lưu Dịch a, tại sao hai vị ái phi lại tọa chỗ xa trẫm như vậy? "

Dựa theo tổ chế quản lý, vị trí tọa thứ vậy là ổn rồi, nhưng Lưu Dịch không nói gì thêm.

" Là tiểu nhân sơ sẩy, không biết bệ hạ... " - Hắn đương nhiên biết Hoàng thượng đang nghĩ gì.

Quả nhiên Kì Hủ Thiên ha hả cười một tiếng.

" Không bằng an vị bên cạnh trẫm, cùng với hai vị hoàng nhi. Trẫm chưa có nhiều thời gian quan tâm đến hai ái nhi . "

Kì Minh Nguyệt trong lòng thầm nghĩ, trong vòng trăm ngày, phụ hoàng hắn cũng chỉ gặp qua mặt hắn một lần khi hắn mới ra đời, xem ra hoàng tử cũng chẳng phải là đặc biệt, hay chi yến hôm nay còn có ý đồ gì khác ?

Đang cân nhắc, An quý phi cùng Hoa Thục Phi đã tạ ơn ân điển, tự động ngồi xuống hai bên tả hữu Kì Hủ Thiên. Kì Hủ Thiên thân cận nữ sắc , nhất thời đem hai người trêu chọc thoải mái không thôi, mặt ửng hồng vì ngượng . Kì Hủ Thiên lại quay qua hai hài tử, có một chút quan tâm trong lời nói “ Ban thưởng Đại hoàng tử thân phận Kim Sách Ngọc Phù ”, sau đó liền chuyển đề tài :

" Tại sao quốc sư còn chưa đến ? "

Kì Minh Nguyệt sớm chờ những lời này của hắn , lúc này đôi mắt nãy giờ giả vờ say ngủ liền chớp chớp, nhưng lập tức phát hiện phụ hoàng cố ý vô tình hướng ánh mắt xẹt qua hắn, “ Chẳng lẽ hắn đang quan sát mình ? ” Thấy vậy, không dám chậm trễ liền bắt chước biểu tình của trẻ nhỏ, nét mặt bình thản hướng hắn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Kì Hủ Thiên sớm phát hiện đứa nhỏ này không giống với người thường, lúc này thấy hắn cười với mình hệt như Đại hoàng nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn vui cười nhưng dường như trong mắt đang cực lực che giấu kia lại lộ vẻ phiền muội uất ức.

Xem ra, đích thực Nhị hoàng tử quả thật không tầm thường rồi.

Trong lòng suy nghĩ lưu chuyển, ngoài miệng vẫn tiếp tục hỏi :

" Chưa có ai đi thỉnh quốc sư sao ? "

Kì Minh Nguyệt thấy hắn không chú ý mình nữa , lập tức thở phào nhẹ nhõm , muốn giấu diếm được nam nhân này, e rằng chả phải chuyện dễ gì.

" Làm phiền bệ hạ phí tâm, Đàm Vô đến chậm, xin bệ hạ tha tội ! " - Đang nói là một lão giả cầm trong tay đằng trạng mộc quải, một thân màu xám, y bào rộng thùng thình, cùng với liên tử * cọ xát vào nhau gây ra âm thanh nặng nề, bước đi nặng nề tiến đến thượng điện.

Nhìn kỹ lại, trên cổ chân ông ta không ngờ lại buộc một sợi xích lớn, dây xích trải ra không biết bắt đầu từ đâu ma dài đến tận đây.

" Quốc sư có tội gì, chỉ là muộn một lát thôi, trẫm đâu phải là người so đo tính toán như thế ? " - Kì Hủ Thiên vẫn như cũ tinh thần sung mãn, chỉ thị Lưu Dịch dẫn hắn nhập tọa.

" Bệ hạ thật là khoan hồng độ lượng, nếu không như thế, sao lại lưu tánh mạng cho Đàm Vô, chỉ khiến thêm xiềng xích cầm chân bên trong phòng mà thôi . "

" Xem ra quốc sư muốn cảm tạ trẫm ? " - Kì Hủ Thiên cầm chén rượu, chậm rãi thưởng thức chất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net