Chương 1: Thiên Ngoại Thiên - Nhất Tiễn Mai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại nơi này thời điểm, vẫn là phảng phất những bông tuyết, tòa cung điện nguy nga tráng lệ trập trùng trong biển hoa mai trắng, không khác tiên cảnh là mấy. 

Nơi này, là Thiên Ngoại Cảnh, Thiên Ngoại Chi Thiên.

Trời đã về đêm, ở nơi cao nhất, tỏa ra mùi rượu nồng nàn. Hòa vào cảnh sắc tuyệt mĩ này, một người ngồi cạnh cây mai, trên người khoác trường bào trắng hướng mắt nhìn về khoảng không xa xăm trước mặt. Ánh mắt vẫn là vạn phần câu hồn đoạt phách....thật khó để biết, ánh mắt ấy là đang nghĩ gì.

Người này vóc dáng tuẫn mĩ dị thường, không thua Na Thiên Thượng Chi Nguyệt, Phồn Thịnh Chi Mai, có điều là đàn ông, còn là đàn ông không có tóc. Từng đợt gió nhẹ mang theo mùi hoa thơm khắp nơi trộn lẫn với mùi rượu... trong tình huống này thật dễ làm người ta không ngại quên đi hiện thực trước mắt mà chìm vào trong mộng mị. Không vội vàng, nam nhân ngồi đó giơ lên cái ly bằng ngọc nhẹ nhàng nhấp một cái, hơi nheo mắt lại... tựa hồ như đang say. Hắn từng là hòa thượng Hàn Sơn Tự - Vô Tâm, hôm nay lại là Thiên Ngoai Thiên tông chủ Diệp An Thế.

Diệp An Thế đưa ra tay thon dài như ngọc tiếp lấy một bông tuyết nhưng cũng là nhanh chóng hòa tan trong tay hắn.... Không nén tiếng thở dài, muốn đưa ly uống cạn nhưng phát hiên một bông hoa mai từ lúc nào nhanh chân bay rơi vào trong ly, liền là mỉm cười nhu mị. Vẫn là đã 4 tháng rồi hắn về Thiên Ngoại Thiên.... có lẽ Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt cũng đã đến được Tuyết Nguyệt Thành.

Hai người người từ trong các đi ra, một người tóc trắng kiếm ngọc Bạch Phát Tiên, một người áo tím cuồn cuộn Tử Y Hầu

Vô Tâm vẫn là ngồi đó không buồn ngoái đầu lại

"Hai thúc là chưa đi nghỉ?"

"Hôm nay có người đem đến cái này, Tông chủ vẫn là nên xem" Tử Y Hầu lên tiếng

Vô Tâm đưa tay tiếp lấy bao thư từ tay Tử Y Hầu, dáng vẻ vẫn là kiên định không đổi, xem xong liền đứng dậy

"Ta đến lúc đi gặp người đó rồi"

Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên nhìn nhau đầy thận trọng

"Tông chủ liệu đây phải chăng là cái bẫy"

Vô Tâm ném đi tờ giấy vào hư không, một tay đưa ra nội lực, lập tức bùng cháy chốc lát chỉ còn lại vài hạt bụi lơ lửng

"Nếu là bẫy, ta vẫn muốn xem bẫy đó có giữ được ta không"

Tử Y Hầu vẫn là nóng nảy lo lắng

"Khó khăn lắm người mới về được Thiên Ngoại Thiên, hiện tại Đoạn Thần Dật không từ bỏ đoạt chức giáo chủ, chúng ta không thể mạo hiểm"

"Ta tự khắc có chuẩn bị"

Vô Tâm vẫn là nét mặt tự tại, không quay lại người một cước nhảy lên mái nhà

"Lộ tòng kim dạ bạch, Nguyệt thị cố hương minh"

Bạch Phát Tiên ngẩng đầu : "Không biết trong lòng tông chủ là nơi nào? Thiên Ngoại Thiên hay Hàn Sơn Tự"

Vô Tâm khóe miệng đưa ra một nụ cười, thúc vẫn là để bụng truyện 4 tháng trước.

"Người biết cha ta khi làm chủ Thiên Ngoai Thiên là người nơi nào sao?"

Bạch Phát Tiên lắc đầu một cái: "Truyện trước kia của tông chủ tới bây giờ chưa có nói qua"

"Là Hàng Châu, ta bốn tuổi theo cha ở Hàng Châu. Nếu nói cố hương thì Hàng Châu mới là cố hương ta" 

Vô Tâm nhìn phương xa, đem thân ngự trên mái tòa các cạnh đó

 " Ta chỉ nhớ trước cửa nhà có một cái hồ, bờ hồ có một cây liễu, mẹ ta vui vẻ hướng về phía mặt hồ chải đầu. Chỉ là có một buổi sáng, mọi người ở ven hồ tìm được chiếc lược ngà, cũng không tìm thấy mẹ. Sau đó cha liền dẫn ta tới nơi này, dựng nên nơi này, làm tông chủ Thiên Ngoại Thiên, sau đó thống lĩnh tất cả tông phái, cuối cùng làm chủ Trung Nguyên nhưng ta cảm thấy cha là vẫn không biết bản thân là muốn nơi nào. Nếu như ta nhớ không nhầm, cha thực ra chết ở Hàng Châu. Nơi nào là cố hương không trọng yếu, nơi nào có người ngươi để ý, mới thực sự là cố hương. Cho nên luận nơi này hay Hàn Sơn Tự đều không phải cố hương của ta"

Diệp An Thế vung tay lên một bông hoa mai đang phiêu diêu  trong không lọt vào tay hắn, hắn đặt ở chóp mũi ngửi một cái, khép hàng mi tà mị mà tận hưởng phút chốc nhớ lại một cố nhân cùng với hắn lúc ở Hàng Châu. Tên cũng có một chữ Mai kém hắn một tuổi, bằng hữu này cũng là rất mơ hồ trong trí nhớ có điều lại gợi cảm giác thân thuộc. Bất chợt ngâm nga câu hát dân gian Hàng Châu

" Chân tình tựa như đóa mai nở, băng tuyết giá lạnh cũng chẳng thể vùi dập, ngay trong thời tiết giá lạnh nhất, đầu nhành hé mở, nhìn thấy mùa xuân đi về phía ta và nàng"

Diệp An Thế mở mắt nhếch lên khóe miệng một nụ cười tà mị mãn nguyện. Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu bị đẩy vào thế bí chỉ đành tự hỏi tình huống gì đây, cũng không nỡ làm mất hứng giáo chủ liền lùi bước toan trở về nghỉ ngơi. Vô Tâm đưa theo một câu căn dặn

"Truyện hôm nay tuyệt đối không để người khác biết"

Cũng là 4 tháng kể từ ngày chia tay khi trên đường về Hàn Sơn Tự, hắn vẫn là nhớ vài vị bằng hữu, đời này là không uổng. Chuyến này cũng là tiện đường nên đi thăm lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net