Chương 8: Tẩu Thoát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người về tới phòng trọ, Mễ Tử cung kính quỳ gối hành lễ

"Nô tài bái kiến chủ tử"

Thiếu niên đưa tay là đỡ lên

"Mau đứng dậy.... vất vả cho ngươi rồi. Trong cung thế nào"

Mễ Tử đứng dậy cung kính là báo cáo

"Bệ hạ và các vị vương gia đều rất lo lắng, đã sai người truy tìm tung tích của người. Có điều Tuyên Phi thật khác thường, mọi lần người lén rời cung đều là rất lo lắng, lần này Tuyên Phi trước mặt bệ hạ và mọi người đều rất lo lắng, sau đó tuy lo lắng nhưng lại là có phần bình thản hơn"

Thiếu niên vẻ mặt trầm xuống, có lẽ mẫu phi là đã biết lần này ta lén ra ngoài chứ không hề bị bắt cóc gì đó. Nghĩ đến đây là tiến lại gần hộc tủ, lấy ra một túi vải màu đen đưa cho Mễ Tử

"Mễ Tử ngươi tới rất đúng lúc, ta có việc muốn ngươi làm. Chút nữa ngươi giả dạng ta cùng Tiểu Lạp lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, ra cổng phía Đông đi theo hướng Vô Song thành cắt đuôi người của Tuyết Nguyệt thành. Sau đó ngươi mang trường thương này tới tiệm rèn tốt nhất Thiên Khải thành làm lại một cái mới, đảm bảo phải là cực phẩm thiên hạ, tiếp theo đi thẳng theo hướng Tây tới tiêu cục Gia Viễn gần Mộ Lương thành phát tiêu phẩm về cho Thượng tiên Tư Không Trường Phong ở Tuyết Nguyệt Thành, rồi đi thẳng tới Tây Vực - Thiên Ngoại thiên. Ta cải trang đi bộ ra khỏi cổng phía Tây, sau đó cưỡi ngựa tới Tây Vực, hẹn nhau ở Thiên Ngoại Thiên ngày tuyển anh tài"

Mễ Tử tay tiếp lấy túi vải đen là tuân lệnh, Tiểu Lạp lấy ra bộ y phục cải trang

"Tiểu Lạp... bộ y phục này có nhiều chi tiết quá không... sao ta thấy rán cái này ngứa quá vậy"

"Chủ tử người ngồi im lặng chút, nếu không râu giả rất dễ bong ra"

Mễ Tử đứng ngoài không dấu nụ cười trên mặt

*******************************

Giờ Mùi tới, cỗ xe ngựa chở Mễ Tử giả dạng thiếu niên cùng Tiểu Lạp thẳng cổng phía Đông hướng Vô Song thành. Thiếu niên là qua cửa sổ theo dõi từ trên cao, phát hiện có kẻ bám theo cỗ xe ngựa

"Tuyết Nguyệt thành lại dùng mấy tên lâu la này đối phó ta... thật quá coi thường ta rồi"

Khuôn mặt nở nụ cười tà mị bỗng chuyển sang bộ dạng khó chịu, đưa lên tay chỉnh lại chỗ ria mép... Đám râu ria này đúng là ngứa chết ta rồi, lắc đầu là thở dài, khoác lên tay nải đi xuống lầu không quên thám thính bên ngoài

Trên mái các, Tiêu Sắt là đứng đó nhìn theo cỗ xe ngựa, cũng là quan sát được có kẻ bám theo liền hư lên một tiếng, khóe môi khẽ cười. Hắn biết thừa là có người chuẩn bị xuất hiện dưới bộ dạng khác, yên lặng theo dõi

Thiếu niên coi chừng bên ngoài là yên tĩnh an toàn, liền ngạo nghễ bước ra ngoài theo hướng cổng phía Tây, khuôn mặt vẫn rất anh tú sau một đống ria mép các loại. Tiêu Sắt lắc đầu thở dài nhìn theo, dưới nắng chiều nhàn nhạt, hai tay phía trước là nắm chặt, ánh mắt sâu thẳm hệt như mang một nỗi buồn, là của hắn muội muội...

********************************

Thiên Ngoại Thiên bồ câu đưa thư tới, Bạch Phát Tiên đưa tay làm chỗ đậu, tay kia rút ra thư nhỏ, thả đi bồ câu là liền mở ra xem... Một thiếu niên áo trắng tự xưng Tiêu Hiên giao thủ thành công Lôi Vân Hạc, Tư Không Trường Phong. Giật mình trong giây lát là đưa vào cho Diệp An Thế

"Giáo chủ, người xem..."

Diệp An Thế tay tiếp thư nhỏ, đọc xong là khóe môi cười tà mị

"Mạc thúc, người có nghĩ thiếu niên đại náo Tuyết Nguyệt thành này với người đả thương Khuất La ở Trà Sơn Trúc là một người"

"Cũng không phải là không có khả năng, nhưng giao thủ thành công với hai cao thủ Tuyết Nguyệt Thành quả là.... Giáo chủ, người vì sao tin rằng thiếu niên kia sẽ tới đây"

Diệp An Thế với câu hỏi này là một tay đưa ra sau, hướng mặt ra phía ngoài nhớ đến một vị bằng hữu của hắn đã từng cược thắng một tòa thành... Đây là một ván cược, thứ vui nhất trong ván cược đó chính là một chữ "cược", nếu như dự đoán được cả kết cục rồi còn gì thú vị, cái gọi là phép cược tất thắng chính là tự tin mình sẽ thắng. Vào lúc ngươi ti bản thân mình sẽ thắng, vậy thì ngươi nhất định sẽ thắng.

"Cái gọi là phép cược tất thắng chính là tự tin mình sẽ thắng. Vào lúc ngươi ti bản thân mình sẽ thắng, vậy thì ngươi nhất định sẽ thắng"

Bạch Phát Tiên nghe tới đây là đứng hình trong vài giây, trong chốc lát tựa hồ cũng là nghĩ đến một người hắn từng gặp ở Mỹ nhân trang 5 tháng trước. Trước sự im lặng của Bạch Phát Tiên, Diệp An Thế nghiêng mặt

"Sao... Mạc thúc nhớ ra điều gì"

Bị đánh thức, Bạch Phát Tiên là nhất thời bị động

"Qủa là có nghĩ đến một người"

Diệp An Thế khóe môi cười tà mị, đưa mắt nhìn Bạch Phát Tiên

"Việc chuẩn bị tới đâu rồi"

"Giáo chủ, xin người yên tâm. Mọi chuyện ta và Tử Y Hầu đã có sắp xếp ổn thỏa"

Từ ngoài chạy vào, Lâm Ca hầu cận Bạch Phát Tiên là vội vã

"Giáo chủ, Bạch Phát Tiên đại nhân có chuyện rồi"

Diệp An Thế vẻ mặt là bình thản

"Chuyện gì"

Lâm Ca là vội vàng nói

"Hiện nay khắp nơi xuất hiện người chết, họ nói là do Thiên Ngoại Thiên làm, người dân xung quanh ngoại vưc cũng là sợ hãi có ý định bỏ đi vào Trung Nguyên"

Bạch Phát Tiên phất đi tay áo, hai tay đưa ra sau

"Cuồng ngôn, sao lại có chuyện đó"

"Đại nhân, sự việc không đơn giản, tất cả nan nhân lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, họ nói... họ nói là do Toái Không Chỉ của ngài...."

Bạch Phát Tiên trừng lên cặp mắt, tay nắm chặt đập vào bức tượng cạnh đó

"Giáo chủ, chắc chắn có kẻ làm càn bôi nhọ Thiên Ngoại Thiên"

Diệp An Thế đứng dậy nhìn Bạch Phát Tiên, ánh mắt là 10 phần tin tưởng

"Mạc thúc, Toái Không chỉ trên đời ngoài thúc còn có ai biết"

Bạch Phát Tiên là lắc đầu

"Hiện tại, địch trong bóng tối chúng ta ở ngoài sáng, Lâm Ca ngươi đi theo dõi có tin mới phải báo về ngay, cử người bí mật điều tra"

Diệp An Thế khóe môi cong lên nụ cười tà mị

"Chúng bắt đầu hành động rồi"

***************************************

6 ngày kể từ khi rời Tuyết Nguyệt thành, thiếu niên thong dong vừa cưỡi ngựa vừa đọc sách, cũng là đợi Mễ Tử và Tiểu Lạp. Tính ra đoạn đường của họ là gấp ba lần hắn. Âm thanh náo nhiệt đưa lại, thiếu niên quan sát xung quanh phát hiện ra một khách điếm nhỏ ven đường, thiếu niên là thở dài, đến lúc người ngựa nghỉ ngơi, ăn uống no nê...

Bước vào khách điếm, tiểu nhị nhanh nhẹn chào mời

"Khách quan, ngài dùng gì"

Đưa mắt là quan sát xung quanh, nghe câu hỏi là trở về ánh mắt nơi tiểu nhị

"Cho ta một bát mì Lan Châu"

Tiểu nhị tay nhanh lau đi bàn, miệng đưa lại

"Một bát mì Lan Châu.... có ngay"

Những kẻ ngồi đây đa phần đều có ngoại hình hung dữ, giống với bọn giết người cướp của; có bốn người giống như một gia đình mang theo rất nhiều đồ đạc, còn có con nhỏ, có lẽ là chuyển nhà đi nơi khác. Trên bàn có nhiều vết gươm đao để lại, thật không phải nơi thái bình gì. Thu về ánh mắt, vừa hay tiểu nhị bưng ra một tô mì Lan Châu, thiếu niên là rút ra bạc trả tiền

"Không cần trả lại"

Tiểu nhị vui mừng ra mặt liền nhanh nhẹn

"Khách quan... ngài có phải là đang đi về Thiên Ngoại Thiên... ta nói ngài nghe, gần đây rất nhiều người chết, lục phủ ngũ tạng đều là bị vỡ nát, trên người đều không một dấu vết để lại, nghe giang hồ nói đó là Toái không chỉ của vị Bạch Phát Tiên Thiên Ngoại Thiên. Khách quan, ngài nếu không cần thiết, tốt nhất là quay lại trung nguyên thì hơn, lấy vợ sinh con"

Thiếu niên trên mặt hiện rõ sự tò mò

"Có chuyện này thật sao? Thiên Ngoại Thiên vì sao lại giết họ?"

"Còn cần lí do sao, họ giờ là giáo phải lớn nhất Tây Vực, nghe nói giáo chủ của họ võ công cao cường thích giết ai còn cần lí do sao. Khách quan, vẫn là nghe ta thì hơn"

Thiếu niên khẽ gật đầu

"Đa tạ"

Trong đầu là nghĩ đến Toái không chỉ, Gia gia từng nói... đây là chiêu thức sử dụng đầu ngón tay, dưới uy lực lớn của nội lực tác động vào cơ thể con người, không để lại dấu vết khiến lục phủ ngũ tạng vì vậy mà đều vỡ nát, máu tràn ra miệng, chỉ chừa lại bộ não nguyên vẹn, Thiên Ngoại Thiên thực sư làm ra chuyện này. Đang mải mê là suy nghĩ, thiếu niên là bị đánh thức bởi tiếng quát lớn, một kẻ to cao hung tợn đang kề gươm vào cổ người đàn ông của gia đình bàn phía trước mặt, một phụ nữ và hai đứa trẻ có lẽ là vợ con quỳ xuống đất van xin

"Đưa tiền ra đây.. .nếu không ta giết luôn cả bốn mạng nhà ngươi"

Nói rôi dùng gươm chặt xuống đốt ngón tay người đàn ông, máu từ ngón tay phun ra không ngớt, người đàn ông gương mặt đau đớn tột độ, ngã vật xuống đất. Cả nhà bốn người là ôm nhau khóc lóc. Chủ quán và tiểu nhị là bỏ chạy từ khi nào, rất chuyên nghiệp, có vẻ chuyện này là hay sảy ra ở đây

"Tất cả tiền đều đã đưa cho ngài, chúng tôi thật sự không còn gì nũa"

Tâm trạng là không tốt sẵn không có nơi giải quyết, mấy tên này so với Thiên Ngoại Thiên có gì khác nhau, liền phóng ra một chiếc đũa xuyên qua đầu gối tên cướp vừa chặt đi đốt ngón tay của người đàn ông đang đưa lưng lại. loạng choạng lùi lại ngã ra đất đau đớn

"Mẹ kiếp... là đứa nào"

Môt tên trong nhóm là lên tiếng nhìn xung quanh, khách điếm giờ là chỉ còn thiếu niên ngồi đó. trên bàn hẳn là thiếu đi một chiếc đũa, liền tiến tới, một chân đưa lên ghế, thân hìn đồ sộ khẽ cúi xuống, tay kia cầm đao chém xuống bàn

"Nhãi con... muốn chết cũng từ từ, đợi lão ông giải quyết bốn đứa kia xong sẽ tới lượt ngươi, nếu đã muốn chết sớm như vậy, ta cũng không ngại"

Thiếu niên cười tà mị, đưa lên hai ngón tay đặt ở mép bàn nhẹ nhàng vận lực mà ấn xuống, chiếc đao vì thế mà bật lên khỏi mặt bàn, nằm lăn lóc. Lục ca, muội là vì cứu người, coi như không tính lần này. Đưa lên ánh mắt nhìn tên cướp, khóe miệng cười tà dị như biến thành người khác, chớp mắt tay trái kéo xuống đầu, tay phải cầm lên cây đũa còn lại.

Tên cướp ôm mặt loạng choạng lùi lại phía sau, máu trong hốc mắt là chảy thành dòng xuống tận cổ, len ra cả các ngón tay đang giữ chặt cây đũa còn cắm ở đó, miệng gầm lên thứ âm thanh đau đớn, lấy hết bình sinh leo lên ngựa bỏ chạy cùng đồng bọn.

Không quan tâm tới lũ cướp đang tán loạn bỏ chạy, thiếu niên đưa sang ánh mắt nhìn bốn người đang run rẩy là sợ hãi ngồi dưới đất

"Đại nhân... xin tha mạng"

Thiếu niên là ngồi xuống trước mặt, lấy ra túi châm và khăn sạch

"Đừng sợ... ta giúp ông giảm đau, băng bó"

Băng bó xong, máu được cầm là trở vào trong khách điếm, trở ra là đưa cho vị phu nhân một tờ giấy và ba nén bạc

"Gia đình các vị vào thành đến tiệm thuốc mua theo đơn này, chuyện liên quan đến ta hôm nay tuyệt đối không được nói với ai"

Bốn con người là cúi rạp người cho đến khi thiếu niên khuất bóng

Tâm trạng không tốt, trong lòng dấy lên lo lắng cho Mễ Tử và Tiểu Lạp, cũng may có Mễ Tử biết võ công bảo vệ nhưng nếu gặp phải cao thủ thực sự e là... xoay qua mặt thở dài, chợt phát hiện một bàn tay người thò ra từ bụi rậm ven đường, lập tức xuống ngựa, tiến lại gần , là một xác chết

Xem thi trạng có lẽ chết cách đây hai canh giờ, lẽ nào lại là một nạn nhân nữa của Thiên Ngoại Thiên như lời tiểu nhị nói. Nghĩ tới đây là lập tức khám nghiệm... lật lên phía trước, miệng nạn nhân không hề có máu trào ra, trên cơ thể không hề có dấu vết để lại, dùng tay ấn thử quả là nội tạng bao gồm cả xương đã nát bấy, tới đây liền dùng dạo rạch một vết trên đầu nạn nhân, từ vết rạch chảy ra hỗn hợp màu đỏ đen đặc giống như máu đông, kì lạ... não và hộp sọ nạn nhân đều nát cả ... Nhìn bề ngoài thì có vẻ giống Toái không chỉ nhưng thực chất, bên trong không phải như vậy. Lẽ nào là đang có kẻ muốn vu oan cho Thiên Ngoại Thiên

Đưa tay lên chống trên đầu gối, thiếu niên quan sát xác chết, nghĩ không ra những người này trông cũng chỉ là dân thường, Thiên Ngoại Thiên giết họ được gì. Rốt cuộc là kẻ nào ra tay, chúng được lợi gì, thủ pháp của chúng dùng là gì.... rất có thể là độc.

Nghĩ tới đây liền nhanh trí rút ra cây châm bằng bạc, đưa vào trong thứ dịch đông vừa chảy ra từ vết xẻ trên đầu xác chết, đôi mắt là mở to quan sát, cây châm chuyển sang màu đen. Thiếu niên như giải quyết được thứ tâm trạng hỗn độn trong lòng. Nhưng rốt cuộc là độc gì?

Cẩn thận xử lý cây châm và xác chết, thiếu niên lên ngựa tiếp tục hướng Tây, trong đầu không thôi suy nghĩ về loại độc tàn ác đó. Cơ hồ đưa ra giả thuyết... kẻ nào đó cố tình dùng loại độc này vu oan cho Thiên Ngoại Thiên, lợi dụng nét gần tương đồng với Toái không chỉ. Toái không chỉ khi đánh vào người sẽ làm cho nội tạng, xương nát bấy nhưng não vẫn nguyên vẹn do không chịu tác động của nội lực, nội tạng nát sẽ làm cho máu vì thế trào ra miệng. Loại độc này khi vào cơ thể người sẽ qua đường máu di chuyển khắp cơ thể, do đó không chỉ nội tạng mà não cũng sẽ nát rữa, đồng thời làm máu đông nên nạn nhân không có hiện tượng trào máu ra miệng... Trên đời loại độc dược nào có tác dụng này chứ......

Tâm tư thông tỏ xong việc nghĩ tên độc dược làm gương mặt kia thật khiến vài phần mệt mỏi, nằm dài trên lưng ngựa thở dài... kẻ nào mau đến hạ độc ta đi chứ, biết đâu lại có được một viên nghiên cứu.

Đốt lửa là nghỉ lại trong rừng, thiếu niên là chưa bao giờ một mình trong tình huống này, không khỏi sợ hãi, nhưng còn 10 dặm nữa mới đến thị trấn dưới chân Thiên Ngoại Thiên không kịp rồi... nằm vật ra đất, cuối cùng hắn cũng sắp đến nơi, Tiểu Lạp và Mễ Tử có lẽ là cũng đang trên đường về Thiên Khải. Có lẽ cũng là mất nửa tháng nữa liền tới Thiên Ngoại Thiên

Sư phụ... rốt cuộc độc đó là gì... thiếu niên là xoay qua người nằm nghiêng rồi chìm vào giấc ngủ yên lành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net